Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ một trăm chín mươi

Phiên bản Dịch · 980 chữ

Thấy Khương Đan Hồng đã đồng ý, Ôn Như Quy mới ra ngoài nói với Phác Kiến Nghĩa việc này.

Sau khi nghe xong, Phác Kiến Nghĩa tức giận đến mức đấm mạnh một quả vào cây ngô đồng gần đó, giọng đầy căm hận, nói: “Con mẹ nó, trên đời này vậy mà còn có kẻ súc sinh như vậy, không, nói ông ta là súc sinh đúng là vũ nhục hai chữ súc sinh này, ông ta chính là kẻ không bằng cầm thú!”

Ôn Như Quy: “Chắc hẳn đội trưởng đội sản xuất Hồng Tinh là người cùng hội cùng thuyền với Khương Hoa Vinh, lần này chúng ta đến đây đã để lộ dấu vết rồi, để đồng chí Khương ở lại nơi này chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.”

Phác Kiến Nghĩa gật đầu: “Cậu nói đúng, chúng ta cần đưa chị ta rời khỏi đây!”

Nhưng bọn họ chỉ có hai người, đối mặt với đám điêu dân ở vùng khỉ ho cò gáy này, nếu bọn họ cứng rắn, chỉ sợ có khả năng hai người bọn họ cũng không về được.

Ôn Như Quy nói tiếp: “Chúng ta phải xin sự trợ giúp từ bên ngoài.”

Anh rể họ của Ôn Như Quy chính là huyện trưởng huyện này, hôm nay anh đến đây không để đối phương biết bởi vì nếu anh ta biết, chẳng khác nào ông nội anh cũng sẽ biết.

Nhưng với tình hình hiện tại, anh chỉ có thể xin đối phương giúp đỡ, nếu không chỉ dựa vào hai người anh và Phác Kiến nghĩa, khả năng không có cách nào dẫn Khương Đan Hồng đi được.

Nghe xong, Phác Kiến Nghĩa suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cậu đi đi, tôi ở lại bảo vệ đồng chí Khương.”

“Được.”

Ôn Như Quy nói ra quyết định của hai người cho Khương Đan Hồng nghe.

Biết hôm nay mình có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, Khương Đan Hồng kích động đến mức nước mắt rơi xuống như mưa.

Sau khi ra khỏi đại đội sản xuất, Ôn Như Quy vội vàng chạy tới văn phòng chính phủ ở huyện tìm anh rể mình, cũng may vận khí của anh không kém, anh rể anh đang ở trong văn pong.

Sau khi nói ra chuyện này với đối phương, tuy rằng đối phương trách anh quá xúc động, nhưng vẫn phái người lái xe, sau đó đi cùng Ôn Như Quy đến đại đội sản xuất.

Sau khi đội trưởng đại đội sản xuất Hồng Tinh biết được thân phận của Phác Kiến Nghĩa, trong lòng ông ta vẫn luôn lo lắng không yên.

Ông ta sợ có sơ xuất, nến vội vàng gọi điện thoại cho Khương Hoa Vinh. Nhưng gọi cả ba cuộc điện thoại, vẫn không gặp được đối phương.

Khi ông ta đang do dự, không biết có nên bắt Khương Đan Hồng về nhà không thì...

Ôn Như Quy đã dẫn người từ trên huyện xuống, trực tiếp đưa Khương Đan Hồng rời khỏi chỗ này.

Đại đội trưởng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng biết chuyện này không ổn, nhưng đối mặt với huyện trưởng, ông ta nào dám ngăn cản?

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ông ta vội vàng bảo con trai kéo hai đứa cháu mình đến, bảo đám trẻ cầu xin mẹ bọn chúng đừng đi.

Khi Khương Đan Hồng đang định lên xe, thì trông thấy hai đứa con trai của mình xông về phía bên này.

Đứa con trai lớn là Lâm Kim Bảo ôm lấy cánh ta phải của chị ta, khóc nức nở: “Mẹ, mẹ đừng đi mà, mẹ không cần con với em trai nữa sao?”

Con trai nhỏ Lâm Ngân Bảo ôm lấy cánh tay trái của chị ta, khóc chảy cả nước mắt nước mũi ra ngoài: “Mẹ, ông nội nói mẹ muốn về Kinh Thị, mẹ không cần Tiểu Bảo nữa sao? Hu hu...”

Nhìn hai đứa con trai, trong mắt Khương Đan Không không có chút dịu dàng, không có chút tình thương của mẹ nào, chỉ có cảm giác ghê tởm và hận ý lạnh như băng.

Chị ta lạnh lùng gạt tay của hai đứa con trai ra, lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ của các người, các người cũng không phải con tôi!”

Chị ta bị ép gả cho người đàn ông ghê tởm kia, bị ép lên giường với anh ta, bị ép sinh ra hai đứa nhỏ.

Nhưng tất cả những chuyện này đều không phải do chị ta tự nguyện!

Sự tồn tại của bọn họ, không lúc nào không nhắc nhở chị ta nỗi nhục bản thân từng phải chịu đựng, từ trước đến giờ chị chưa bao giờ muốn có hai đứa nhỏ này.

Mẹ chồng của Khương Đan Hồng nghe thấy thế, tức giận chỉ tay vào mặt chị ta chửi ầm lên: “Đại Bảo và Tiểu Bảo chính là do mày mang thai mười tháng sinh ra, để trở về thành phố vậy mà hai đứa con trai mày đều không cần, sao mày lại có thể không có lương tâm như vậy?”

Khương Đan Hồng cười mỉa mai, cười vô cùng thê lương: “Lương tâm, đám súc sinh các ngươi vậy mà còn có mặt mũi nói đến lương tâm với tôi, các người không cảm thấy buồn cười sao?”

Mẹ chồng Khương Đan Hồng tức giận đến mức ngã ngửa ra sau: “Bà con mau đến xem đi, trước đây thằng cả nhà tôi cứu cô ta một mạng, sau đó còn tốt bụng chịu trách nhiệm với cô ta, kết quả lại biến thành súc sinh, ông trời ơi, sao trên đời lại có người táng tận lương tâm như vậy!”

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 398

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.