Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi hai

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

Cơm nước xong, rất nhanh đã đến mười hai giờ.

Tiệm cơm quốc doanh vừa rồi còn trống trải yên tĩnh, trong nháy mắt đã đầy ắp người.

Sau khi vào trong tiệm cơm, những người đó còn kích động hơn cả dê con thoát khỏi chuồng.

Bọn họ lập tức ngồi kín bàn, những người đến muộn một chút chỉ có thể đứng chờ ở bên cạnh, có hai người tranh nhau vị trí suýt chút nữa còn đánh nhau.

Suốt buổi sáng Đàm Tiểu Yến phải ôm một bụng tức giận, lúc này nhìn thấy bọn họ cãi nhau, cô ta đen mặt mắng to: “Ồn ào cái gì, còn cãi nhau nữa thì tất cả cút hết ra ngoài cho tôi, đừng ai nghĩ đến chuyện ăn cơm.”

Lời này vừa phát ra, hai người đàn ông cao lớn đang cãi nhau lập tức ngậm miệng như hến, không dám phản kháng một câu nào.

Thời buổi này, nhân viên phục vụ ở tiệm cơm quốc doanh chính là trâu bò như vậy đấy.

Trước kia khi xem tư liệu, nghe nói đồn công an còn cố ý dặn dò người của tiệm cơm quốc doanh không được đánh khách hàng, khi ấy cô thật sự cảm thấy vô cùng khôi hài, cũng không thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ xem ra, những chuyện kiểu ấy đúng là rất có khả năng phát sinh.

Bởi vì hôm nay Đàm Tiểu Yến thu tiền và phiếu, nên Đồng Tuyết Lục chịu trách nhiệm nhận đơn và bưng đồ ăn cho khách.

Nhìn thấy tiệm cơm quốc doanh có nhân viên phục vụ mới xinh đẹp như hoa, đặc biệt khi đứng bên cạnh Đàm Tiểu Yến, nhìn cô lại càng đẹp hơn giống như tiên thiên vậy. Mọi người đều không nhịn được ngắm cô nhiều thêm vài lần, sau đó dời mắt đi, một lúc sau lại không nhịn được nhìn thêm lần nữa.

Đàm Tiểu Yến nhìn thấy thế, mày liễu dựng thẳng lên, mắng: “Các anh còn dám nhìn lén tôi nữa, tôi sẽ đến đồn công an cử báo các anh tội lưu manh đấy!”

Mọi người: “……” Bọn họ đâu có mù.

Lượng thức ăn tiệm cơm quốc doanh cung ứng là có định mức, có vài món còn phải để dành đến buổi chiều, món nào bán xong, đầu bếp Mạnh lập tức cất thẻ bài sang một bên.

Có vài người lại đây muộn, dù cầu xin cũng vô dụng.

Hết rồi chính là hết rồi, có tiền cũng không mua được.

Lúc này bên phía căn cứ, hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm cũng đang ở tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

Đối với món bánh táo đỏ tối hôm đó, Chu Diễm vẫn canh cánh trong lòng: “Như Quy, vì sao hôm đó cậu không chịu chia cho tôi một miếng bánh táo đỏ? Tôi suy nghĩ cả ngày cả đêm, vẫn không nghĩ ra được.”

Ôn Như Quy: “…”

Anh thật sự không ngờ Chu Diễm lại có thể rối rắm về vấn đề này như thế.

May mà không lâu sau thức ăn đã được mang lên, nhìn thấy thịt kho tàu, Chu Diễm lập tức quên hết mọi chuyện.

Ôn Như Quy gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, sau đó lại nhớ tới món gà hầm hạt dẻ Đồng Tuyết Lục nấu.

Trước đây anh cảm thấy tiệm cơm quốc doanh này hương vị không tồi, bây giờ có nơi để so sánh, anh lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Chu Diễm cúi đầu ăn hùng hục, sau khi ăn hết một bát cơm, lúc này anh ta mới tiếp tục nói chuyện.

“Khoảng thời gian trước cuối cùng thực nghiệm cũng cho ra kết quả, căn cứ chuẩn bị thưởng cho chúng ta mỗi người một phần, nghe nói lần này trong số phần thưởng còn có cả vải sợi tổng hợp, tôi đã nói với viện trưởng rồi, lần này phải thưởng cho tôi số vải đó.

Ôn Như Quy không hé răng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Nhìn anh như vậy, Chu Diễm biết ngay anh không hiểu: “Cậu không có bạn gái chắc chắn cậu không hiểu được đâu, nếu có thể tặng bạn gái một chiếc váy bằng vải tổng hợp, cô ấy còn vui vẻ hơn được tặng sữa mạch nha nhiều, tôi định sau khi nhận được sẽ đem tặng cho bạn gái mình.”

Hai hàng mi đen nhánh của Ôn Như Quy khẽ run rẩy một cái, vẫn không hé răng như cũ.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người về căn cứ.

Đến hôm sau, phần thưởng phát xuống cho mọi người.

Vốn dĩ trong lòng Chu Diễm tràn đầy chờ mong, nhưng sau đó nhìn thấy phần thưởng của mình bị đổi thành hai cái ca tráng men...

Anh ta lập tức sững sờ!

Rõ ràng là anh ta đã nói với viện trưởng mình muốn vải tổng hợp, viện trưởng cũng đã đồng ý, sao bây giờ đột nhiên lại biến thành ca tráng men?

Anh ta vô cùng khó hiểu, vì thế lập tức chạy tới phòng làm việc của viện trưởng để hỏi cho ra nhẽ.

“Viện Trưởng, phần thưởng của cháu là sao vậy? Trước đó không phải chú đã nói sẽ cho cháu vải tổng hợp à? Sao bây giờ lại đổi thành ca tráng men?”

Trang Chính Huy ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt Thái Dương: “Trước đây đúng là đã đồng ý cho cậu, nhưng mà sau đó Ôn Như Quy nói cậu ấy cũng muốn, cậu cũng biết từ trước đến nay Ôn Như Quy chưa từng mở miệng nói muốn phần thưởng gì, nếu lần này từ chối cậu ấy tôi cũng ngượng ngùng, sau này có vải tổng hợp nữa chắc chắn tôi sẽ để lại cho cậu.”

Chu Diễm:???

Ôn Như Quy lấy mất rồi?

Nhưng trước đó khi mình nói chuyện này, rõ ràng là cậu ta không nói cậu ta cũng muốn mà!

Hơn nữa cậu ta không có bạn gái, lấy vải tổng hợp làm gì?

Chu Diễm đã từng nói với bạn gái mình sẽ tặng cho cô ấy vải tổng hợp, bây giờ lại không lấy ra được, bạn gái sẽ nghĩ thế nào về anh ta?

Đúng là quá đáng thật!

Chu Diễm đen mặt rời khỏi phòng làm việc, quyết định đi tìm Ôn Như Quy hỏi rõ ngọn ngành.

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 480

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.