Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 1585 chữ

Tin tức Lâm Quang bị thương trong lúc biểu diễn đang lan rộng bên trong nội bộ Star Entertainment một cách nhanh chóng và cái tên “đứng đằng sau” là Hoài Phương cũng sớm bị người ta đem ra bàn tàn.

Chẳng một ai biết cô là ai ngoại trừ những nhân viên ở tổ hậu cần. Có một người biết cô là ai nhưng cô ta thì làm gì quan tâm đến cô gái tội nghiệp kia khi đây là cách tốt nhất để dìm chết cô ta như đúng ý của cô gái đó.

Nhưng phút chốc, cái tên Hoài Phương trở thành cái tên HOT trên diễn đàn và các nhóm chat của công ty, ai cũng gọi Hoài Phương bằng những “mỹ từ” độc địa và vô nhân đạo khi chính cô là người gây ra tai nạn cho thần tượng của họ. Những từ ngữ ấy nặng đến mức có thể dìm chết một cô gái bản lĩnh như Hoài Phương.

Chỉ có những người thuộc tổ hậu cần, mặc dù lỗi của Hoài Phương đã quá rõ ràng nhưng bản chất của cô ai ai trong tổ hậu cần đều hiểu. Từ trước đến giờ, một cô gái chăm chỉ, cẩn thận và có tay nghề thuê thùa như Hoài Phương, nay bị sa thải sẽ khiến cho tổ hậu cần mất đi một nhân tài và mất đi một con người nhiệt huyết với công việc.

Quyết định sa thải Hoài Phương rất nhanh chóng đã được đặt trên bàn làm việc của Trưởng phòng nhân sự, không một cơ hội để giải thích, không một lần nêu lên được lí do, công việc mơ ước của Hoài Phương cứ như vậy mà kết thúc.

Bao nhiêu năm trời cống hiến không biết mệt mỏi, nhưng chỉ vì đắc tội với một nhân vật lớn của công ty nên giờ đây, cô gái tội nghiệp ấy phải cuốn gói rời khỏi công ty mà mình đã gắn bó suốt nhiều năm qua. Khoảnh khắc cô bước chân ra khỏi Star Enter, cô không có lấy một người tiễn biệt ngoại trừ tổ hậu cần. Trái lại, cô còn phải nhận những cái nhìn chẳng mấy thiện cảm đến từ những người xung quanh trên mỗi bước chân mà cô đi.

Đáng tiếc cho một nhân viên nhiệt huyết.

Hoài Phương ôm thùng đồ dùng của mình đi về phía bãi giữ xe, bước chân cô nặng trĩu, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên mặt của cô. Cô cố gắng giấu những giọt nước mắt ấy tránh khỏi những ánh mắt tò mò xung quanh vì dù sao chuyện của cô đã lan truyền khắp công ty trong một thời gian ngắn.

Lái chiếc xe Cub nhỏ nhắn rời khỏi bãi giữ xe, Hoài Phương chẳng biết đi đâu và về đâu. Cô cứ lái, cứ lái mãi như vậy, không có điểm dừng. Chiếc xe cứ chạy, còn nước mắt Hoài Phương cứ rơi. Chẳng mấy chốc, Hoài Phương đã đến một nơi xung quanh chẳng có một bóng người, chỉ có một cái cây cổ thụ to lớn với tán lá phủ bóng lên cả một vùng rộng lớn.

Hoài Phương từ từ đi tới dưới bóng cây, sự kìm nén của cô giờ đây đã lên tới cực điểm. Cô hét lớn vào thân cây rồi tựa vào nó và òa khóc. Cô khóc hệt như một đứa trẻ ngày đầu tiên phải rời xa vòng tay của gia đình để đi mẫu giáo vậy nhưng hôm nay, cô khóc vì sự kìm nén đã lên đến cực đại, cô không thể kìm được cảm xúc của mình thêm phút giây nào nữa.

Ngồi bệt xuống thân cây cổ thụ, ánh mắt vô hồn của Hoài Phương nhìn về khoảng trời vô định ở xa xăm, dường như với cô lúc này, tương lai là một thứ gì đó quá mơ hồ đến mức cô cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra được.

Ting ting…

“Alo, mẹ.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến Hoài Phương giật mình. Trông thấy người đầu dây bên kia là mẹ của mình, cô gạt nước mắt để không khiến cho người mẹ của mình lo lắng.

“Ừ, Phương, công việc dạo này của con như nào rồi. Bận rộn lắm à, lâu rồi không thấy con về, cũng chẳng thấy gọi điện cho mẹ.”

“Dạ công việc của con vẫn bình thường. Chỉ là đợt này phải tăng ca nên không có thời gian để gọi cho mẹ.”

“Con nhãi này, có bận tới đâu cũng phải gọi cho mẹ chứ. Nay bà Năm hàng xóm có cho một con gà, mày thích nhất là món gà xào xả ớt của mẹ nên mẹ làm sạch rồi để dành trong tủ lạnh. Nào về thì mẹ xào cho mày ăn.”

Những lời nói ấy của mẹ Hoài Phương càng khiến cô cảm thấy buồn bã. Giữa thành phố sầm uất, đông đúc này, Hoài Phương cũng chỉ có một mình, những lúc như thế này chỉ có gia đình là nơi khiến cô cảm thấy ấm áp.

Nhưng với một cô gái kiên cường như Hoài Phương thì quay trở về nhà lúc này đồng nghĩa với thất bại, cô không muốn bản thân mình thất bại một cách thảm hại như vậy trước những khó khăn đang bủa vây lấy cô.

“Dạ. Mai mốt gì đó sắp xếp xong công việc trên này rồi con sẽ về thăm mẹ.”

Tâm hồn Hoài Phương như được chữa lành bởi những lời động viên, những lời yêu thương đến từ người mẹ của mình. Không những vậy, cô như được tiếp thêm năng lượng để lật cuộc đời mình sang một trang hoàn toàn mới.

Nhưng….

Tiếng chuông điện thoại lần thứ hai reo lên. Đầu dây bên kia là người bạn học chung đại học với cô, có thể nói đây là người bạn thân duy nhất của cô.

“Hoài Phương, mày đang ở đâu đấy. Sao tao nhắn tin cho mày từ nãy đến giờ mà không được. Còn nữa, tại sao tao sang công ty mày thì người ta bảo mày đã nghỉ việc là thế nào?”

Những câu hỏi tới tấp của người bạn thân khiến cho Hoài Phương không kịp định hình để trả lời. Cô tính là tối nay về sẽ cùng người bạn đó của mình hàn huyên và nhậu một bữa ra trò để quên hết nỗi buồn ngày hôm nay.

“Tao…”

Nhưng khi Hoài Phương vừa cất lời, người bạn ấy đã chặn họng cô bằng một thông tin khiến tinh thần cô chưa lên được bao nhiêu đã bị dìm xuống thêm một lần nữa.

“Mày đang ở đâu? Sang White Palace gấp. Thằng Khánh, bồ mày, tao thấy nó đang tổ chức lễ cưới với con nhỏ nào đó ở đây này. Mày qua đây gấp đi.”

Nghe như đùa, nhưng chuyện đó đâu thể nào mà đem ra đùa được. Nhưng nếu đúng thì có vẻ như bi kịch lại một lần nữa xảy ra với cô gái tội nghiệp này. Hoài Phương ba chân bốn cẳng phóng vun vút trên con đường trở về thành phố. Nhưng đây đang là giờ tan tầm, xe cộ thì chật kín nên cô gái này mất không ít thời gian để thoát khỏi cảnh kẹt xe này.

White Palace, 7h tối.

Hơn cả tiếng đồng hồ chạy xe, Hoài Phương cuối cùng cũng đã đến được White Palace, địa điểm tổ chức đám cưới của bạn trai cô như lời kể của người bạn kia. Và cô ấy cũng đang đứng đợi Hoài Phương ở phía ngoài cổng.

“Hoài Phương, tao bên này nè. Mày đi theo tao.”

Hoài Phương chưa kịp tháo cái mũ bảo hiểm đang đội trên đầu thì đã bị cô bạn thân kéo đi. Và không thể tin được vào mắt mình. Đứng trước cổng sảnh cưới lớn nhất nơi này, Hoài Phương khi chết lặng khi trông thấy tên và hình ảnh của chú rể lại là người yêu của mình.

Từng bước chân của Hoài Phương lên trên cầu thang bỗng trở nên nặng trĩu, cô như lả đi vì cú sốc đó đối với cô là quá lớn. Cánh cửa lễ đường mở ra, hình ảnh mà cô trông thấy ngay trước mắt đó chính là mối tình 5 năm của cô nay đang tay trong tay hạnh phúc, tươi cười cùng một cô gái khác trong bộ áo cưới lộng lẫy cùng một không gian sang trọng.

Mới tuần trước đây thôi, Hoài Phương còn hớn hở đi xem phim, hẹn hò và nấu cho chàng trai ấy một bữa ăn ngon, ấy vậy mà giờ đây trước mắt cô lại là một hình ảnh khiến Hoài Phương chết lặng.

Với Hoài Phương mà nói dường như ngày hôm nay đã quá đủ với cô rồi. Đây không còn gọi là bi kịch nữa mà là số phận thực sự đang trêu đùa cô. Từ công việc, bây giờ là tình yêu, tất cả đều quay lưng lại với cô.

Những giọt nước mắt trên gương mặt của Hoài Phương cũng bị cơn uất ức trong lòng chặn đứng, cô chẳng còn tâm trạng nào nữa để mà khóc. Nhưng càng như vậy, vết thương trong lòng Hoài Phương sẽ càng lớn hơn, càng sâu hơn mà thôi.

Bạn đang đọc Nốt Nhạc Tình Yêu sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.