Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vào Thần giới

Phiên bản Dịch · 2514 chữ

Thời gian ba ngày, tôi đi thăm hỏi các nơi, đầu tiên là tứ đại cổ tộc, tới nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Cơ biết tôi đến, đã ra ngoài nghênh đón.

- Tiền bối!

Tuy nói hiện tại thực lực của tôi đã siêu việt hơn người khác, nhưng cho dù nói thế nào, đây cũng là lão tổ của mẹ tôi, lẽ nghĩa vãn bối vẫn cần phải có.

- Tiểu tử, ngươi đến rồi!

- Lại nói, hiện tại ngươi là chí tôn, khiến ta không quen lắm!

Lão tổ nhà họ Cơ đón tôi vào, sau đó đi ra sau núi, mộ phần của một vị lão tổ khác cũng ở đây, trước bia mộ, còn đặt hai chén rượu.

Thấy như vậy, ta cũng trực tiếp tiến lên, vái lạy với mộ phần.

Đây là tiền bối vì chiến đấu với Kháng Thiên giả mà hy sinh, đáng để bất cứ ai kính trọng.

- Tiền bối, không biết chuyện lúc trước đã suy nghĩ ra sao rồi?

Tôi lập tức vào chủ để, hỏi lão tổ nhà họ Cơ, dù sao thời gian kế tiếp, tôi còn phải viếng thăm rất nhiều nơi, chuyện này sau khi xử lý xong, tôi sẽ bắt tay chuẩn bị rời khỏi nhà họ Cơ.

Lúc này, sắc mặt lão tổ nhà họ Cơ trở nên hơi cảm thán.

- Haizz, đại ca đi rồi, hiện tại cả Kháng Thiên giả coi như đã hoàn toàn bị tiêu diệt, ta đợi ở nơi này cũng cả ngàn năm, ra ngoài đi dạo, cũng không tồi!

Nghe lão tổ nhà họ Cơ nói những lời này, tôi gần như đã biết quyết định của ông ấy, sau đó, nhìn lão tổ trước mặt, cười nói.

- Tiền bối, nếu đã đưa ra quyết định, vậy hãy nhắn nhủ lại với nhà họ Cơ đi! Chúng ta cùng nhau đi tới ba đại gia tộc còn lại.

Nhưng khi tôi nói xong, lão tổ nhà họ Cơ lại khẽ xua tay:

- Đã sớm nhắn nhủ xong, vẫn đang đợi ngươi tới, mấy ngày nay, đều ở bên cạnh đại ca, về sau, ông ấy coi như có thể nghỉ ngơi thỏa thích!

Nhìn mộ phần phía sau, lão tổ nhà họ Cơ lên tiếng.

Sau đó, lão tổ nhà họ Cơ nhìn tôi, nói:

- Đi thôi!

Tôi gật đầu, rồi cùng lão tổ rời khỏi nhà họ Cơ, đi tới nhà họ Lục, lão tổ nhà họ Lục cũng quyết định đến Thần giới, tiếp nữa là lão tổ nhà họ Vương, cũng muốn đi cùng.

Cuối cùng đến nhà họ Lý, lão tổ nhà họ Lý sau khi nhìn thấy ba vị lão tổ, liền cười gượng:

- Ba lão già các người đều đi, nếu ta không đi, có phải dứt khoát cho rằng ra là người không có đạo đức không hả?

Bốn lão tổ gặp nhau, tôi cũng đi tìm Vương Diệu và Lục Thanh Sơn, hiện tại, Vương Diệu và Lý Tuyết Nhi đã xác định mối quan hệ, chẳng qua vẫn chưa cử hành nghi lễ mà thôi.

- Lý huynh! Không ngờ! thằng nhóc cậu không biết từ lúc nào lai trở thành chí tôn!

Vương Diệu không ngừng lắc đầu cảm thán, hình như có chút khó hiểu, tôi đã tới chí tôn, còn hắn thì chưa.

- Anh có thể đừng không biết xấu hổ như vậy được không, anh nói xem, sau khi thành công, anh đã chăm chỉ tu luyện qua lần nào chưa?

Lục Thanh Sơn có chút khinh thường nhìn Vương Diệu, và cả Lý Tuyết Nhi bên cạnh, lên tiếng nói.

Vương Diệu lại trưng ra vẻ mặt thâm ý sâu xa, lắc đầu:

- Lão Lục, cậu không thể nói vậy, ‘cẩu độc thân’ không hiểu được đâu!

Coi như là một đòn đả kích, Lục Thanh Sơn lập tức im re, Lý Tuyết Nhi không quên nhéo mạnh vào hông Vương Diệu một cái.

- Ba vị, lần này đi tới Thần giới, không biết khi nào mới có thể gặp lại, có điều, chỉ cần các anh muốn, lúc nào cũng có thể đi qua cánh cửa Thần giới, nhưng điều kiện trước tiên phải là thực lực của các anh, tốt nhất nên tăng tới Nhập Đạo điên phong, dù sao hiện tại Thần giới như thế nào, tôi cũng không biết rõ!

Tôi trịnh trọng nhìn ba người trước mặt, lên tiếng nói.

- Tôi cũng không sợ, Lý huynh, đến lúc thực sự nhàm chán rồi, sẽ dẫn Tuyết Nhi tới Thần giới du lịch, cậu đó, phải bảo kê tôi!

Vương Diệu cười cười nhìn tôi nói.

- Anh có thể đứng đắn chút được không, Thần giới là nơi để du lịch sao?

Lý Tuyết Nhi không khỏi giận dữ, nhìn Vương Diệu nói.

- Ô, chỉ cần ở chung một chỗ với em, đi đâu cũng là du lịch!

Vương Diệu không để ý mọi thứ, tiếp tục ‘ân ái’.

Khóe miệng tôi khẽ co giật, đến ngay cả tôi cũng không nhìn nổi, có thể tưởng tượng, ‘cẩu độc thân’ như Lục Thanh Sơn, đang nghĩ những gì.

………

Cáo biệt đám người Lục Thanh Sơn và Vương Diệu, chúng tôi tiếp tục đi tới núi Võ Đang, Chung Nam Sơn, và các tông môn khác, tất cả lão tổ của các tông môn đều đi theo tôi tới Thần giới.

Chuyện này, xem như đã hoàn toàn giải quyết.

Kế tiếp, vẫn còn hai ngày, tôi đi tìm Trịnh Thu.

- Lão Trịnh, chuyện tôi nhờ ông, chuẩn bị đến đâu rồi?

Trịnh Thu sống chết không cho tôi gọi ông ấy là minh chủ, nói ông ta vĩnh viên chỉ là minh chủ thay thế, vị trí minh chủ, vĩnh viễn là của tôi, tôi cũng lời tranh luận với Trịnh Thu vấn đề này.

- Minh chủ, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa, đã thông báo hết với các tông môn trong thiên hạ.

Nghe vậy, tôi gật gật đầu.

Lúc này, ta tiến vào bên trong thế giới nhỏ, kéo Trúc Tẩm Ngưng, Hoàng Tiểu Tiên, Hạ Mạch còn có Thanh Nhi ra hết ngoài.

Ngoài bốn cô ấy ra, Đạo Minh có lẽ không ai không biết, tất cả mọi người đều chuẩn bị đâu và đó, ông nội trong thế giới nhỏ, nghi thức long trọng thế này, cũng chỉ có thể tạm thời vắng mặt, dù sao đi tới Thần giới tổ chức chuyện này, có vẻ không thực tế.

U! một tiếng rồng ngâm truyền khắp đất trời, cả người tôi đứng trên đầu rồng, trên mình mặc hôn phục đỏ chót, con mẹ nó, còn có chút căng thẳng.

Dù sao nhiều người đang nhìn như vậy, một lúc cưới bốn bà vợ, đúng là có chút ‘ khoa trương’.

Bốn cái nhẫn kim cương xuất hiện trong tay tôi, tuy rằng tầm thường một chút, nhưng không thể không nói, thứ này đúng là thứ tốt để chinh phục nữ nhân, mà bốn cái nhẫn kim cương đều được dùng cực phẩm linh thạch chế tạo, bên trong được tôi đặt rất nhiều trận pháp.

Phòng ngự, công kích, tụ linh, cái gì cần có đều có.

- Bốn nàng tiên xinh đẹp, cùng đồng ý gả cho anh, anh biết đối với các em mà nói, là ấm ức, nhưng ai bảo các em đều yêu anh chứ!

( wtf lời cầu hôn ??? ;)) cho tôi tôi còn đấm thêm! )

- Gả cho anh nhé!

Quỳ một gối xuống đất, nói với bốn người con gái, mà bốn người hình như đều đang kinh ngạc chưa thể phản ứng lại, bởi vì trước đó, các nàng hoàn toàn không biết chuyện này.

Lập tức, gương mặt bốn cô gái đều đỏ bừng, đúng vậy, đối với các nàng mà nói, chuyện này phải cần dũng khí thật lớn, bốn người gả cho một thằng đàn ông!

- Gả cho hắn, gả cho hắn!

Cả Đạo Minh lập tức vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc, thân ảnh của bố mẹ tôi, bà nội và cả dì Hồng đều đã xuất hiện, cha mẹ của Hoàng Tiểu Tiên, vợ chồng Trúc Tuấn, và tiền bối Huyền Điểu.

Toàn bộ đều xuất hiện.

Bốn người con gái nhìn nhau, cuối cùng thẹn thùng nhận lấy bốn cái nhẫn kim cương.

- Chung Nam Sơn đến chúc mừng Lý chí tôn và các phu nhân, hạnh phúc tới đầu bạc răng long!

- Võ Đang đến chúc mừng…..

- Vạn Thế Thương Hội đến chúc mừng……

- Môn phái Thanh Thành đến chúc mừng Lý chí tôn.

- Cục số chín đến chúc mừng….

- Nhà họ Cơ….

Những tiếng hô liên tục vọng vào từ bên ngoài Đạo Minh, tôi dẫn bốn người con gái đứng trên đào cao chào đón, nhìn đoàn người tấp nập tiến vào Đạo Minh, lần này, có thể nói là tất cả các tông môn đạo môn, đều tu tập tại đây.

- Anh đã đồng ý sẽ tổ chức hôn lễ trước mắt muôn người cho các em, không biết, các em có hài lòng không?

Nhìn bốn người con gái, tôi lên tiếng hỏi, nhưng tôi lại nhận được ánh mắt lườm nguýt, lòng người thật khó đoán! Đều nói ba người con gái thành một vở kịch, hiện tại bốn người con gái, quả nhiên là….. một bàn mạt chược!

Đù vui ồn ào khoảng hai ngày, tôi và Mễ Trần uống rượu với nhau hết một ngày, cuối cùng,anh ta quay về môn phái Thanh Thành, hiện tại, Mễ Trần được coi là người còn môn phái Thanh Thành và cục số chín, mà anh ta hình như còn chuẩn bị phải tiếp nhận chức vị tông chủ môn phái Thanh Thành rồi.

Đối với chuyện này, tôi rất mừng cho anh ta.

Đêm ngày cuối cùng, tôi xuất hiện bên ngoài một căn biệt thự, khi tôi tới nơi, một gã áo choàng đen xuất hiện trước mặt, khom người với tôi:

- Thuộc hạ, tham kiến minh chủ!

Tôi khẽ xua tay, đây là người tôi phái đi bảo vệ Dương Nặc, hắn luôn núp trong tối, cũng không để cho Dương Nặc phát hiện.

Tôi cảm thụ được bên trong biệt thự, có một thân ảnh đang ngồi khoanh chân trên giường, trên người có dao động mỏng manh của linh khí, hiện tại, cô ấy đã tới cảnh giới Trúc Cơ.

- Đây là có chuyện gì?

Tôi nhìn gã áo choàng đen, lên tiếng hỏi.

- Hồi bẩm minh chủ, thuộc hạ thực bất đắc dĩ, cô Dương rất thông minh, vốn cô ấy căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của thuộc hạ, nhưng cuối cùng, vẫn biết thuộc hạ tồn tại, cho nên đã dùng cái chết để đe dọa thuộc hạ vài lần, bắt thuộc hạ dạy cô ấy tu luyện, thuộc hạ không thể cự tuyệt.

Nghe được bẩm báo, ta cũng bất đắc dĩ gật đầu, người con gái này….

Quả nhiên vẫn cố chấp như vậy!

Thở dài một tiếng, sau đó tôi đưa cho gã áo choàng đen một quyển sách cổ, lên tiếng nói:

- Đưa cho cô ấy tu luyện, đừng nói là tôi đưa.

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

…….

Người con gái ngồi khoanh chân trên giường cũng chậm rãi mở mắt, ánh mắt cô nhìn chăm chú ra bên ngoài, hình như có thể cảm nhận được tất cả, đây không phải là cảm giác trên tu vi, mà là xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Lý Nhất Lượng rời đi không lâu, gã áo choàng đen xuất hiện bên ngoài căn phòng, gõ gõ cửa.

- Cô Dương, tôi có quyển công pháp, thích hợp hơn để cho cô tu luyện!

- Vào đi!

Trong phòng truyền ra tiếng nói nhàn nhạt, gã áo choàng đen mở cửa bước vào, đưa quyển sách cổ cho Dương Nặc.

- Hắn. . . . . . Phải đi rồi sao?

Ngơ ngẩn nhìn quyển sạch cổ thật lâu, Dương Nặc bỗng cất tiếng hỏi, nghe vậy, gã áo choàng đen hình như chưa phản ứng lại, lấy làm ngạc nhiên.

- A….

- Hình, hình như đúng thế!

Hắn thật ra cũng không biết gì, chỉ có thể trả lời như vậy.

- Anh đi đi!

Dương nặc cầm sách cổ, thản nhiên nói, rồi sau đó gã áo choàng lui ra ngoài, Dương Nặc cũng khẽ thở dài một tiếng.

- Cho dù không được trở thành người phụ nữ của anh, em cũng muốn được ở cạnh anh, em nhất định có gắng đuổi theo anh, mười năm không được, thì trăm năm, thậm chí ngàn năm…….

Trong giọng nói hình như mang theo chút ý chí kiên định.

……….

Tôi quay về Đạo Minh, lần này, tất cả những người thân cận với tôi, cùng đi theo tôi, rời khỏi Nhân Gian giới, tiến vào trong Thần giới.

Thực lực không đủ tạm thời ở lại trong thế giới nhỏ tu luyện, chờ thực lực đủ, ra ngoài giết địch.

Gần đây, thực lực của Hoàng Tiểu Tiên và bố tôi đã đuổi gần tới cảnh giới Nhập Đạo điên phong, cũng sắp có thể trảm đạo.

Thương thế của lão Doãn đã hoàn toàn hồi phục, đã tiến vào trong quá trình trảm đạo, sau nữa là lão tổ của các tông môn, cũng bắt đầu trảm đạo trong thế giới nhỏ.

Khi tôi lại lần nữa xuất hiện, đã ở bên trong khu vực núi Côn Lôn, bên cạnh có tiền bối đế tân đi theo.

Đứng trước cánh cửa Thần giới, tôi hít sâu một hơi, đã chuẩn bị hết thảy.

Tiền bối Huyền Điểu đứng bên cạnh, bà ấy không thể rời khỏi nơi này, bà ấy còn phải trông chừng cánh cửa, phía sau có người muốn vào, bà ấy sẽ mở cửa, cho người vào.

Lúc này, tiền bối Huyền Điểu nhìn tôi, lên tiếng :

- Chuẩn bị xong chưa?

Tôi trịnh trọng gật đầu, tối và tiền bối đế tân đưa mắt nhìn nhau, tỏ ý đã chuẩn bị xong.

Sau đó, trong tay tiền bối Huyền Điểu, xuất hiện một cái chuông màu vàng khổng lồ, cái chuống thu nhỏ lại, bay vút tới chỗ cánh cửa, nháy mắt, cái chuông màu vàng đã biến mất vào bên trong cánh cửa.

Đông!

Một tiếng chuông vang lên, trong lòng tôi hơi chấn động, cánh cửa trước mặt bắt đầu chậm rãi mở ra.

Khi cánh cửa mở ra, tôi cảm giác được bên trong cánh cửa, có một luồng khí mang phong cách cổ xưa truyền ra, tôi khẽ nhíu mắt, đến ngay cả hơi thở của đế tân bên cạnh cũng hơi thay đổi, hiển nhiên, tiền bối đế tân cũng chờ mong, chờ mong thế giới thần kỳ sau cánh cửa này.

Cuối cùng, cánh cửa hoàn toàn mở rộng, một thông đạo sâu không thấy đáy, hiện lên trước mắt tôi và tiền bối đế tân.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.