Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cho tới tận bây giờ

Phiên bản Dịch · 2325 chữ

Đúng vậy, vất bỏ hết thảy, mới là tự do.

Mặc kệ là hỉ nộ ái ố, hay là thù hận, hoặc là tu vi khủng bố trên người tôi.

Còn cả lực đại đạo tôi luôn lấy làm tự hào.

Những thứ này, đều đã trói buộc tất cả mọi thứ của tôi, những thứ này khiến tôi không thể tự do, mà chỉ càng thêm ràng buộc, tôi của lúc trước, không phải là tôi hoàn chỉnh, cho nên căn bản không thể tiến vào cảnh giới này,

Lúc này, tôi hoàn toàn hiểu được, trong hai tháng nay, Lý Nửa Cân đã đấu tranh tư tưởng như thế nào.

Cậu ta biết rõ, sau khi dung hợp với tôi, tôi có thể tiến vào lĩnh ngộ trảm đạo, nhưng mà, cậu ta thà nhìn thấy vô số người hy sinh, đều không thể đưa ra quyết định.

Chết, có lẽ cũng không đáng sợ.

Thân là người tu đạo, sau khi biết mình sẽ chết, còn có thể tiến vào âm tào địa phủ, nhưng còn có âm thọ, hết âm thọ, mới có tiến vào vòng luân hồi, chuyển thế đầu thai.

Nhưng, Lý Nửa Cân thì khác, cậu ta là thi tu, có nghĩa, cho dù cậu ta chết, thì chính là thực sự chết, đến ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai, đều không có.

Đây là một loại giày vò, một sự tàn nhẫn mà cậu ta đã sớm biết.

Giống như một người bình thường, biết mình bị ung thư, hơn nữa còn là giai đoạn cuối, đương nhiên, nếu không có nghị lực, thì không thể chấp nhận nổi cảm giác đó.

Xem nhẹ sống chết, thực sự đơn giản vậy sao?

Lúc tôi quyết định thành toàn cho Lý Nửa Cân, trong lòng tôi thậm chí lúc nào cũng nghĩ tôi sẽ đổi ý nuốt lời.

Nói, chuyện không liên quan đến mình.

Hai luồng đại đạo trong cơ thể tôi đã hoàn toàn biến mất, hai con cá trong người cũng bơi ra, lần này, tôi hoàn toàn không thể cảm nhận được hai luồng lực đại đạo này nữa.

Chỉ trong nháy mắt, tôi có thể cảm giác được, cơ thể mình mất đi hai luồng năng lượng này, thực lực của tôi sẽ rớt xuống cảnh giới Nhập Đạo, không, cảnh giới Ngộ Đạo.

Đã không có trợ giúp của lực đại đạo, tôi thậm chí chỉ có thực lực cảnh giới Ngưng Anh điên phong.

Mà phiền não trong lòng tôi , chính là lúc nào cũng đang nhớ tới người bên ngoài, chuyện bên ngoài, trận đấu với Kháng Thiên giả đã tới trình độ nào rồi?

Tất cả mọi chuyện, đều là vướng bận trên người tôi.

Từng có khổ đau, mới biết chúng sinh đau khổ.

Lòng có vướng bận, mới có thể không có vướng bận.

Cái gì là tự do?

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một thân ảnh, người đó mặc một bộ quần áo cũ kỹ, cả người ngồi trên lưng một con trâu xanh, tự do tự tại, ngâm một khúc hát không ai nghe hiểu, cứ như vậy dạo chơi chốn trần gian.

Tôi nhìn chằm chằm thân ảnh đó, đột nhiên, tôi rất hâm mộ cuộc sống của ông ấy, tự tại.

Cả người nhẹ nhõm ung dung.

Lúc này, người già đi tới trước một quan ngoại, ở đây, ông ấy uống mấy chầu rượu, đi dạo, cuối cùng gặp phải một người đàn ông trung niên.

Khi tôi nhìn rõ người đàn ông trung niên kia, lòng tôi đột nhiên cả kinh, nhìn gương mặt của người đàn ông trung niên kia, trông thật quen mắt, sao lại giống lão Doãn thế? Tôi tự hỏi mình, nhưng thật sự quá giống rồi!

Lão Doãn?

Người đó chính là lão Doãn?

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ như vậy, mà người già cùng với người đàn ông trung niên đã đi vào trong quan trò chuyện với nhau, thậm chí bắt đầu thảo luận một vài chuyện.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy lão già quay sang nhìn tôi.

Tôi đang ở đâu?

Chính tôi cũng không biết mình đang ở đâu, mà lão già kia đưa mắt sang nhìn tôi, trên gương mặt còn mang một nụ cười tươi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, người già đi tới trước mặt tôi, một ngón tay trực tiếp điểm vào mi tâm tôi, tôi lập tức cảm nhận được một cảm giác mát lạnh.

- Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Một tiếng nói vô cùng dễ chịu vang lên, nghe vậy lòng tôi khiếp sợ, ngay sau đó, tôi nhìn gương mặt tươi cười hiền lành của lão già trước mặt, cả người sợ hãi thất sắc.

Là ông ấy!

Tôi đã từng gặp qua, thật sự đã gặp qua, trong đầu tôi, hiện lên một đoạn hồi ức.

ở truyền thừa Qủy Cốc, tôi đã nhìn thấy ông ấy, hiện tại, tôi lại nhìn thấy, chính là lão già, đưa cho Qủy Cốc Tử một quyển sách quý.

Lúc đó ông ấy đã liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi tưởng là ảo giác, nhưng hiện tại, tôi phát hiện, đây căn bản không phải là ảo giác.

Ông ấy là ai?

Mà đây lại là đâu? Vì sao ông ấy có thể nhìn thấy tôi, tôi cũng có thể nhìn thấy ông ấy?

- Tiền bối, người là?

Tôi cung kính hỏi, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy thân thể của mình, nhưng có thể nói chuyện được là tốt rồi, có thể nói, ông ấy cũng nghe được lời của tôi.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi, tiểu tử, lại lần nữa gặp ngươi, ta rất vui, chứng minh ngươi đang đi trên con đường đúng đắn, mà đường của ngươi, vẫn còn rất dài.

Tiếng của lão già lại vang lên, lúc này, tôi thấy lão Doãn trung niên vẫn ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, lông mày nhíu chặt, hình như đang rơi vào trầm tư.

Tôi nhìn lão già, lời ông ấy nói có chút thần thần bí bí, tôi cảm thấy hơi mơ hồ, sau đó, tôi lại lên tiếng hỏi:

- Lão tiền bối, vị tiền bối nhỏ hơn kia, có phải mang họ Doãn hay không?

Tôi không biết vì sao, lại đột nhiên muốn biết vấn đề này, mà lão già lại lộ ra nụ cười tươi, sau đó gật gật đầu.

- Được rồi tiểu tử, không nhiều lời với ngươi nữa, tránh trì hoãn thời gian của ngươi, nhanh đi bận rộn chuyện của mình, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ lại gặp nhau!

Lão già hình như đang có việc gấp, nói xong, ông ấy không để ý tới tôi nữa, lại trực tiếp xoay người rời đi, mà lúc này, tôi nhìn thấy trong tay ông ấy cầm một cây phất trần, khi nhìn thấy cây phất trần này, đồng tử tôi co lại.

Bởi vì đây chính là phất trần trong tay lão Doãn, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm, hai lần tôi độ thiên kiếp, lão Doãn đều sử dụng thứ này, ngăn chặn người khác thăm dò.

Ông ấy, là sư tôn của lão Doãn?

Lúc này, tôi thấy người già đưa phất trần trong tay cho lão Doãn, sau đó, con trâu xanh đi tới từ nơi xa, lão già ngồi lên trên lưng trâu xanh, lại đi xa, tôi thấy lão già đi càng lúc càng xa, cứ thế dần biến thành một chấm đen, cuối cùng, hoàn toàn biến mất.

Rất kỳ quái, rõ ràng chỉ mới đi vài bước mà thôi, nhưng, lúc này, lão Doãn còn trẻ lại hơi khom người với hướng xa xa, trong miệng ngâm khẽ.

- Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh, vô danh thiên địa chi thủy, hữu, danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu, thường hữu, dục dĩ quan kì kiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền, huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn.

( tạm dịch theo cách hiểu của mình: 道可道, 非常道, 名可名, 非常名,无名天地之始, 有, 名万物之母. 故常无, 欲以观其妙, 常有, 欲以观其徼. 此两者同出而异名, 同谓之玄, 玄之又玄, 众妙之门."

Đạo mà được gọi là Đạo, thì không là Đạo vĩnh cửu, tên mà được đặt ra để gọi ‘Đạo’ thì không phải là tên vĩnh viễn không đổi, không tên, là khởi đầu của đất trời, có tên, là mẹ của vạn vật, cho nên, thường ‘không’ để xét sự vi diệu của nó, thường ‘có’ để xét sự vô biên của nó, hai cái ‘không và có’ đều là Đạo nhưng lại khác tên, cùng huyền diệu, huyền diệu lại thêm huyền diệu, đó là cánh cửa của mọi biến hóa kỳ diệu.)

Âm thanh phía sau càng lúc càng nhỏ, tôi đã nghe không rõ lão Doãn đang lẩm bẩm cái gì.

Cuối cùng, tất cả hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi lớn, đây là đỉnh ngọn núi lúc trước tôi ngồi xếp bằng bên trên, nhưng lúc này, nhìn thấy đỉnh núi cao chót vót, tôi lại cảm thấy sợ hãi.

Tôi kinh hãi phát hiện, chân nguyên trên người tôi, đã biến mất.

Đúng vậy, không chỉ có chân nguyên, ngay cả nguyên thần của tôi cũng không thấy đâu, ý chí kiếm đạo, lực đại đạo, toàn bộ đều đã biến mất, cả Thiên Uy Pháp Thân.

Tôi….. biến thành một người bình thường.

Sao lại có thể? Đây là trảm đạo? cái gọi là trảm đạo, không ngờ lại là biến thành người bình thường? tôi hoàn toàn không chấp nhận nổi chuyện này, tôi hét lớn với không trung, tuyệt đối không có khả năng.

Vì sao lại thế này? Không phải trảm đạo sao?

Lý Nửa Cân hy sinh bản thân, chính là vì để tôi trảm đạo, lúc trước chẳng phải tôi đang lĩnh ngộ rất êm đẹp hay sao? tôi trảm đạo rồi, nhưng vì sao biến thành thế này? Tất cả, khiến tôi hoàn toàn không thể chấp nhận.

Người bên ngoài vẫn đang đợi tôi tới cứu, ông trời, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Không đúng, tôi chính là ông trời, trong thế giới nhỏ của tôi, tôi chính là trời, tôi đột nhiên phát hiện, dù có phát tiết, cũng không có tác dụng.

Tôi rơi vào trong tuyệt vọng, tôi trở thành, người bình thường.

Lúc tôi bước chân vào con đường tu luyện, từng gặp rất nhiều khó khăn gian khổ, lúc đó, tôi thường hay nghĩ, nếu tôi là một người bình thường thì thật tốt, học xong đại học, thi công chức nhà nước, sau đó về quê, lúc rảnh rỗi sẽ trồng cây làm ruộng, đi sang thôn khác tìm một cô gái không tồi, kết hôn, sinh con.

Sống chung với ông bà nội, bố và mẹ tôi, vậy là tốt rồi.

Nhưng, hiện tại tất cả đều là hiện thực, tôi thành người thường, nhưng trong lòng lại không vui nổi, không thể nào vui nổi, tôi làm sao có thể vui được đây.

Bởi vì, không có tôi, thế giới này, sẽ tan tành, Kháng Thiên giả ồ ạt giết hại tu sĩ, đến cuối cùng, thế giới này, đều là nơi để Kháng Thiên giả muốn làm gì thì làm, bọn chúng muốn làm gì? Không có ai biết, nhưng trước khi bọn chúng làm chuyện này, nhất định phải hủy diệt bất cứ ai chặn đường.

Người thân của tôi, vợ tôi, bạn thân tôi!

- Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Tôi thấp giọng thì thào, nhưng tôi của lúc này, có thể cảm nhận rõ linh khí trong đất trời, nhưng, lại không có chân nguyên.

- Phải làm gì bây giờ? Tôi rốt cuộc phải làm gì bây giờ?

Tôi tự hỏi chính mình, hiện tại, rốt cuộc phải làm gì?

“Cho tới tận bây giờ, tôi tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, cho dù là chết, cũng không phải chết thế này, cho dù trước lúc kiếp nạn ập tới, tôi mới tu luyện tới cảnh giới Nguyên Đan, thì cũng phải ra ngoài, chết trận, còn hơn là hiện tại.”

Trong lòng ra quyết định, tôi ngồi khoanh chân xuống, ngay sau đó, bắt đầu kết ấn, một luồng khí chui vào trong cơ thể tôi, đây là linh khí.

Cũng may, tôi còn có thể tu luyện, còn có thể tu luyện, là tốt rồi.

………

Đạo Minh, lão Doãn đứng trên không trung của Đạo Minh, cứ nhìn chăm chú vào một phương hướng nào đó, hiện tại, sắc mặt lão càng lúc càng nặng nề.

Bởi vì lão có thể nhìn thấy, ở phương xa, hình như có một đám mây đen thật lớn, đang không ngừng tiếp cận nơi này, nếu mây đen kia hoàn toàn phủ khắp Hoa Hạ, vậy thì chính là tình hình gay go cuối cùng.

Không biết từ khi nào, bóng hình của một bà lão đã xuất hiện bên cạnh lão.

- Tiền bối, ông chắc chắn, Nửa Cân có thể thành công?

Bà lão lên tiếng hỏi lão Doãn, trên mặt lão Doãn lại xuất hiện nụ cười tự tin trước nay chưa từng có, lập tức, lão thản nhiên nói.

- Có thể, tôi tin thằng bé, chắc chắn có thể, nhìn thấy đồ của sư tôn trên người thằng bé, thứ đó, khiến lòng tôi sinh ra cảm giác kính sợ, thứ đó rất mờ mịt, nhưng lại tồn tại, tôi cũng không biết cụ thể là gì.

Lão Doãn khẽ nói, mà bà lão lại không trả lời.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.