Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

khí huyết sát còn sót lại

Phiên bản Dịch · 2368 chữ

Đúng vậy, Kháng Thiên giả đã chiếm được cái chân, cũng chứng minh bọn cũng đã đạt được mục đích, cho nên trận chiến này, chúng tôi đã thất bại.

Dù sao đối với những người đã tử vong, Kháng Thiên giả hình như cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể đạt được mục đích, sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào, mà cục diện hiện tại, chính là như thế.

Ba cảnh giới Ngộ Đạo còn lại không thể đào thoát, bị bao vây vào giữa, Vưu Hỏa lúc này hiển nhiên là cực kỳ buồn bực, phải biết, lão vốn có địa vị cao, thái thượng trưởng lão của môn phái Khôi Lỗi.

Lúc trước bị Kháng Thiên giả tập kích, đã uất ức lắm rồi, cuối cùng bất đắc dĩ, mới lựa chọn quy hàng, nhưng, lão không ngờ, sau khi mình quy hàng rồi, mà người của Kháng Thiên giả vào lúc nguy nan, lại chuồn đi nhanh chóng, hoàn toàn không chút lo lắng tới cảm giác của lão, đi rồi, cứ vậy mà đi!

Mẹ nó, giận, quá giận!

- Thằng ranh vô liêm sỉ, giết con tao, cháu tao, tao có chết, cũng phải kéo theo mày!

Vưu Hỏa bị vài người cùng lúc tấn công, cả người đã trở nên có chút điên cuồng, mặt mày lão dữ tợn nhìn tôi, không ngừng đánh ra những đòn tấn công ‘ lấy mạng đòi mạng’.

Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang ngăn chặt lão lại, nhưng lão vẫn không từ bỏ, lao tới chỗ tôi, giờ khắc này, không khí xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, thân người Vưu Hỏa bắt đầu phồng to lên, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, mà ngay lúc này, tôi vội vàng hét lớn.

- Mau tránh ra, người này muốn tự nổ!

Bởi vì, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Vưu Hỏa, có quyết tâm muốn ‘cùng đi tới chỗ chết’, dứt lời, thân người tôi đột nhiên lùi ra sau, Đoàn Lang và Hoàng Tiểu Tiên cũng chui vào hư không.

Thân hình chúng tôi vừa tránh ra, một tiếng nổ kịch liệt đã vang khắp đất trời.

ầm ầm ầm….

Âm thanh đinh tai nhức óc, vô cùng đáng sợ, cả không gian vào thời khắc này đều đang run rẩy, tứ phía không ngừng nứt toác.

Một luồng khí đột nhiên phóng tới chỗ tôi, tôi đã lùi ra đủ xa, nhưng hiện tại vẫn có cảm giác luồng khí này vẫn nhắm vào người mình, chính lúc này, trái tim tôi nghẹn lại, nhìn luồng khí đó đập lên thân mình.

Phụt!

Miệng tôi phun ra một ngụm máu, tôi cảm giác thấy lục phủ ngũ tạng của mình đau nhức, ông nội nó, lão già khốn chết rồi cũng muốn khiến tôi bị thương.

Cảnh giới Ngộ Đạo tự nổ, cho dù là là kẻ mạnh đồng cấp cũng không dám xem thường, chứ đừng nói tới tôi, một cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh!

Cùng lúc đó, bên cạnh tôi xuất hiện bóng hình của Hoàng Tiểu Tiên, sắc mặt cô ấy lo lắng nhìn tôi, kéo kéo tay hỏi:

- Anh không sao chứ?

Tôi cười khổ lắc đầu, đúng là không có trở ngại gì, chỉ là bị thương một chút, sau khi nghỉ ngơi hồi sức cũng không có vấn đề gì!

Trận đấu cận kề kết thúc, cuối cùng, chỉ còn hai gã cảnh giới ngộ Đạo, đang cố gắng giao đấu tới cùng, nhưng rất rõ ràng, bọn chúng không thể sống sót rời khỏi đây, ánh mắt của tôi rơi xuống tế đàn phía dưới, hiện tại dưới tế đàn rỗng tuếch, chỉ còn lại cái động sâu thăm thẳm.

Chỉ là khí huyết sát bên dưới vẫn vô cùng nồng đậm, lúc trước Thị vẫn chưa hấp thu vừa lòng, tôi trực tiếp vung một tay xuống, huyết kiếm Thị lại quay về phía dưới tế đàn.

Phương Trình Chu lúc này cũng đi tới chỗ tôi, vẻ mặt có chút tự trách cùng áy náy!

- Anh không cần tự trách, không liên quan đến anh, đối phương đã có chuẩn bị, rõ ràng, đầy đủ hơn chúng ta rất nhiều!

Tôi khẽ lên tiếng, an ủi Phương Trình Chu.

Phương Trình Chu ngẩng đầu, nhìn tôi, nói:

- Cuối cùng, tôi nhìn thấy Lương Triều Sinh tiêm thứ gì đó vào trong cái chân, nếu tôi nhìn không sai, thì đó có lẽ là máu tươi!

- Máu tươi? Máu tươi như thế nào mới có thể thu phục được cái chân này?

Tôi nhìn chặt mày, lập tức nhìn Phương Trình Chu hỏi.

Phương Trình Chu sắc mặt hơi nặng nề, nhìn về phía tôi, trầm giọng nói:

- Máu tươi của chính bản thể!

Bản thể?

Trong đầu tôi nổ đùng một tiếng, tôi đương nhiên nghe hiểu ‘bản thể’ trong miệng Phương Trình Chu có nghĩa là gì, lẽ nào, trong tay Kháng Thiên giả, có máu tươi bản thể của thân thể này?

Suy nghĩ chốc lát, tôi vẫn không hiểu rõ, bèn tạm thời bỏ chuyện này ở đó, chính lúc này, tất cả các trận đấu đều đã kết thúc.

Người của cục số chín đi tới chỗ chúng tôi, trên không trung hiện ra một khẽ hổng, một thân ảnh già nua bước ra, quần áo trên người hơi xộc xệch, đúng là kẻ mạnh cảnh giới Nhập Đạo của cục số chín, Tần Hữu Phương!

Ngoài áo quần trên người có chút xộc xệch ra, thì trên người Tần Hữu Phương không thấy có vấn đề gì cả, xem ra, lão chiến đấu với tam trưởng lão, cũng chưa phân thắng bại, mà hiện tại, tam trưởng lão nhất định đã đào tẩu, lão cũng không cần thiết phải đuổi theo.

Tần Hữu Phương nhìn tôi, mặt treo ý cười, lên tiếng:

- Cậu chính là Lý Nhất Lượng?

Nghe vậy tôi hơi sửng sốt, Tần Hữu Phương còn biết tôi? Có điều mặc kệ thế nào, vị trước mặt cũng là tiền bối.

Tôi vội vàng khom người với Tần Hữu Phương, cung kính nói:

- Vãn bối Lý Nhất Lượng, ra mắt tiền bối!

- ừ, Liễu Thanh đã đề cập qua về cậu với tôi, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, còn nhớ hồi đó, lúc tôi chạng tuổi cậu, nào biết chuyên tâm tu luyện, đúng là, tre già măng mọc!

Tần Hữu Phương lên tiếng cảm khái, lúc này, Mễ Trần bên cạnh cũng khẽ nhắc nhở tôi.

- đây là đại trưởng lão của cục số chín chúng ta, cũng là cha của cục phó Tần!

Nghe vậy tôi lập tức phản ứng lại, lại lần nữa khom người:

- hóa ra tiền bối là cha của cục phó Tần, thất kính, thất kính!

Tần Hữu Phương xua tay, cười nói:

- được rồi, ở trước mặt tôi không cần phải nhiều lễ nghi cấp bậc như thế, Đạo Minh của cậu, đã gây ra không ít phiền phức cho Kháng Thiên giả, rất không tồi, có thời gian quay về cục số chín ngồi một lát, lúc nào tôi cũng có mặt!

Tần Hữu Phương nói xong, liền chuẩn bị rời đi, ba người cảnh giới Ngộ Đạo cũng rời đi cùng Tần Hữu Phương, không lưu lại quá lâu.

Nhưng Mễ Trần, hiện tại dẫn theo một đoàn người, coi như cũng có vị trí cực kì quan trọng, anh ta cũng đi tới cáo biệt với tôi, nói chuyện bên này xong rồi, anh ta cũng phải đi sang nơi khác làm nhiệm vụ.

Hiện tại gần như nơi nào có tu sĩ, nơi đó có Kháng Thiên giả, mà nhiệm vụ của cục số chín, có nói thể nói là nặng như Thái Sơn.

- không dễ gì mới gặp lại, lại chẳng có thời gian ngồi trò chuyện với nhau!

Tôi nhìn Mễ Trần, lưu luyến nói.

Mễ Trần cười sằng sặc:

- ha ha ha, chờ con tôi chào đời, dù cậu không có thời gian, cũng phải tới tụ tập với tôi!

Mắt thấy Mễ Trần dẫn theo người của cục số chín rời đi, tôi hít sâu một hơi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chứ đừng nói đến thời kỳ căng thẳng như hiện nay, phải biết trước mắt, Kháng Thiên giả đang làm loạn, rất nhiều nơi cần có người tới bảo vệ.

Mà địa vị của cục số chín đặt ở đó, không thể thoái thác!

Nhưng tôi không vội vã rời đi, bởi vì khí huyết sát dưới tế đàn rất nồng nặc, không chỉ hữu dụng với huyết kiếm Thị, mà còn có tác dụng lớn với cả dì Hồng và Lý Nửa Cân.

Lý Nửa Cân nói với tôi một tiếng, chờ không được mà vội vã nhảy xuống dưới tế đàn.

Tôi cũng tạm thời để cho đệ tử Đạo Minh trú ngụ lại môn phái Khôi Lỗi, chờ Lý Nửa Cân rồi mới cùng nhau lên đường.

Chuyện lần này chấm dứt, trong đầu tôi cũng đã có ý tưởng, đã tới lúc nghĩ biện pháp nâng cấp thực lực của mình, dừng lại ở cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh điên phong cũng đã được một thời gian.

Sớm ngày Ngộ Đạo, mới có thể đi tới nhà họ Cơ.

Phải biết, nhà họ Cơ, những môn phái bên ngoài này không thể sánh bằng, thực lực mạnh tới mức khiến người ta căm phẫn, cảnh giới Ngộ Đạo không biết có bao nhiêu người, Nhập Đạo chỉ sợ cũng có, về phần bên trên cảnh giới Nhập Đạo, có hay không tôi cũng không biết!

Đợi khoảng hơn mười ngày trong môn phái Khôi Lỗi, huyết kiếm Thị ra ngoài đầu tiên, cả môn phái Khôi Lỗi tràn ngập trong tiếng kiếm ngân vang của nó, một luồng khí thế xung thiên tản ra khắp chung quanh, cảm giác vô cùng sắc nhọn.

Lúc này huyết kiếm Thị đã hoàn toàn được nâng cấp lên bát phẩm, phải biết, bát phẩm linh khí, quả thực ít tới mức đáng thương, huyết kiếm Thị, lại chính là vũ khí sắc bén nằm trong tay tôi.

Sau đó, tôi nhìn huyết kiếm Thị trong tay, phát hiện phù văn đỏ đã hoàn toàn dung nhập vào trong thân Thị, phù văn mơ hồ hiện lên trên thân kiếm, nhưng tôi thử đi cảm ứng một chút phù văn đỏ, lại phát hiện mình không cảm ứng được gì.

Xem ra thứ này đã xảy ra thay đổi rất lớn, lòng tôi đầy nghi hoặc, cảm giác sau chuyện lần này, phải đi tới Lê tộc một chuyến, hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì, tôi không muốn bản thân bị che mắt.

Có điều huyết kiếm Thị đã ra ngoài, nhưng dì Hồng và Lý Nửa Cân lại chưa!

Khiến chúng tôi, phải đợi thêm ba ngày nữa!

Ba ngày sau, dì Hồng và Lý Nửa Cân xuất hiện, hai người đã có thay đổi rất lớn, thực lực của Lý Nửa Cân đã là cảnh giới Ngộ Đạo trung kỳ, khoảng cách với hậu kỳ chỉ còn một bước, còn về dì Hồng, cũng đã tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo trung kỳ.

Xem ra mấy ngày nay lợi ích thật đúng là không ít, trong lòng tôi hết lần này đến lần khác cảm thấy kinh hãi.

Không đơn giản là huyết kiếm Thị, ngay cả Lý Nửa Cân và Dì Hồng đều chiếm được lợi ích, ở đây chỉ còn lại dư âm khí huyết sát của cái chân, ngoài ra, cái chân đó mạnh tới cỡ nào, quả thực không nói cũng rõ!

Lúc này, dì Hồng và Lý Nửa Cân đã ra ngoài, mà tiếp theo đây, phải quay về Đạo Minh!

Về tới Đạo Minh, cả Đạo Minh tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hồi phục, chuyện tiếp theo, tôi giao lại cho Trịnh Thu, có thể tiếp nhận lời cầu xin viện trợ của các tông môn bên ngoài, thì phải tận lực trợ giúp, còn về giúp đỡ thế nào, tôi nghĩ Trịnh Thu cũng có chừng có mực.

Bên trong Đạo Minh, lại trôi qua yên ổn, nhưng, lại không phải quá yên ổn!

Kế tiếp, tôi chuẩn bị đi tới Lê tộc một chuyến, Trúc Tẩm Ngưng đương nhiên cũng đi theo tôi, còn Hoàng Tiểu Tiên lại nói, cô ấy phải quay về Hồ tộc.

Bởi vì cô ấy muốn đi vào trong linh trì, thử đạt truyền thừa chí tôn, phải biết, phụ thân cô ấy đã ở lại bên trong linh trì, chỉ có chiếm được truyền thừa, thì phụ thân cô ấy mới được cứu ra khỏi linh trì.

Thậm chí, trong linh trì chỉ sợ còn có rất nhiều kẻ mạnh của Hồ tộc, nếu có thể giải cứu, vậy thì thực lực của Hồ tộc sẽ có thay đổi long trời lở đất.

Nói đến vấn đề này, cũng là thắc mắc đã tồn tại rất lâu trong lòng tôi.

Cửu trưởng lão của Kháng Thiên giả là cha của Hoàng Tà, vậy thì phải là ông nội của Hoàng Tiểu Tiên mới đúng, bởi vì Hoàng Tà và phụ thân của Hoàng Tiểu Tiên, chẳng phải chính là anh em ruột hay sao?

- anh lầm rồi, phụ thân của Hoàng Tà đã sớm phản bội Hồ tộc, từng bị Hồ tộc truy sát qua, nhưng không tìm thấy, sau đó ông nội em đã nhận Hoàng Tà về, chăm nuôi từ nhỏ cùng với phụ thân em, bọn họ tình như anh em, chỉ là không ngờ, tên kia căn bản không nhớ tình!

Nghe Hoàng Tiểu Tiên giải thích, tôi cũng hiểu ra, thì ra là thế, nhị thúc của Hoàng Tiểu Tiên, cũng không phải ruột thịt!

- em chuẩn bị bao giờ rời đi?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hỏi.

- đêm nay đi!

Hoàng Tiểu Tiên trả lời, nghe vậy tôi kéo Hoàng Tiểu Tiên vào trong lòng, thì thào:

- thế thì cũng phải làm em ‘dễ chịu’ đã rồi mới cho em đi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.