Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết

Phiên bản Dịch · 1400 chữ

"Địa phương quỷ quái này càng ngày càng không ở nổi nữa!” Lệ Hi oán giận, ném điều khiển từ xa trong tay xuống.

Trong căn cứ đồ ăn sắp hết rồi, vẫn không có ai tới đưa đồ mới, hôm nay tín hiệu cắt đứt, đến TV cũng không xem được. Bọn họ làm việc ở trong căn cứ, không thể dùng di động, nhưng có thể xem TV, tốt xấu còn hiểu biết tình huống bên ngoài.

Dù trong TV những gia hỏa đáng chết đó sẽ không truyền phát ra tin tức về tình hình thực tế "Người ngoài hành tinh đã chiếm lĩnh địa cầu, mọi người đều sắp cùng nhau xong đời”, ít nhất nghe những luận điệu thế giới hoà bình, mọi người đều sinh sống mỹ mãn, cũng có thể làm người ta cảm thấy an ủi.

Bây giờ hay rồi, tình huống càng ngày càng không ổn.

"Lôi, anh nói không phải là bên ngoài rối loạn đi? Bởi vì Không Hải mang đến tai nạn, cho nên bên ngoài đã là tận thế, mới có thể không ai quản chúng ta, giống như là bộ phim nổi tiếng tang thi tận thế, chúng ta ở đây cái gì cũng không biết, chờ đến lúc đi ra mới phát hiện bên ngoài đã luân hãm?”

Dù có đang đắm chìm trong yêu đương, Lệ Hi cũng cảm thấy sợ hãi bất an.

Lôi ôm cô ta vào trong ngực, hôn hôn mặt, buồn cười mà lắc đầu, "Ừm, bảo bối, em thật là nghĩ quá nhiều. Được rồi, nếu như em lo lắng, chúng ta đây liền rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài nhìn xem đến tột cùng sao lại thế."

"Anh thật sự muốn trèo tường? Những tường quá cao, thân ái anh thật sự có thể nhảy qua sao?” Lệ Hi được người yêu an ủi lộ ra gương mặt tươi cười, nhắm thẳng cơ ngực cường tráng của hắn mà cọ xát.

Lôi tự tin cười, trước mặt người phụ nữ mình thích, đàn ông đều muốn biểu hiện ra một mặt cường đại của mình, còn thực thích chơi soái, đây là bệnh chung của đàn ông.

"Bảo bối, em không tin anh? Vậy anh đây liền biểu diễm cho em xem.”

Hắn vén tay áo, hoạt động một chút, nhìn dáng vẻ là sắp bắt đầu trèo lên bức tường cao.

Ở bên cạnh vẫn luôn nghe bọn họ đối thoại, Tần Minh Hoàng bưng một đĩa bắp rang, ra tiếng ngăn cản hắn, "A, chờ đã!”

"Làm gì!” Lôi không nói, Lệ Hi bất mãn trước. Mấy ngày nay ả càng ngày càng không thích đồng sự này. Cô ta thật sự ăn quá nhiều! Tủ đông vốn dĩ không còn bao nhiêu thức ăn, cô ta còn không biết tiết kiệm, ăn còn nhiều hơn so với Ba Lý và Lôi, ăn ăn ăn, sao không béo chết đi!

Tần Minh Hoàng làm như không thấy bất mãn của ả, chỉ kiến nghị: "Các người nên đóng điện lại trước đi, nếu không chẳng may hàng rào điện trên tường đột nhiên bùm -- anh ấy liền chín."

Lệ Hi bị một tiếng bùm dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì nổi giận đùng đùng, Hàng rào điện đã sớm hỏng rồi, căn bản vô dụng, chính là để hù dọa người ta!” Có phải cô cố ý nói lời này trù ẻo bạn trai tôi?!”

Lôi ngăn cản một chút, "Bảo bối đừng nóng giận, cô ấy mới tới, khả năng không biết việc này."

Hắn liếc mắt nhìn Tần Minh Hoàng một cái, đi cắt điện toàn bộ căn cứ, sau đó lại lần nữa đi đến ven tường động đậy tay chân, không mượn dùng bất cứ thứ gì cứ như vậy bật lên 3 mét, nhảy lên túm một cây gai sắt.

Từ thân thủ hắn xem ra, hắn tự tin là có đạo lý. Lệ Hi trong mắt đều là bạn trai mình, "Wow! Lôi quá tuyệt vời!”

Lôi bắt lấy những gai sắt và hàng rào điện, từng chút bò lên trên, thực nhanh đã tới gần đầu tường, còn quay đầu lại làm cái dấu ok với Lệ Hi, lại rước lấy một đợt hoan hô.

Tần Minh Hoàng nhai bắp rang, nghĩ thầm sao mình đi đâu cũng đều phải ăn cẩu lương. Cô ăn đồ ăn chỉ cảm thấy nó không cảm thấy căng, nhưng đối với cẩu lương, nhìn thêm hai mắt đều cảm thấy ăn không tiêu.

Cô nghĩ, trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy một cái cameras gần đó.

Lúc trước cameras hình như không phải là vị trí này? Trong lòng cô xẹt qua ý niệm này, bỗng nhiên giật mình. Cameras có điểm đó, nó vẫn đang mở! Vừa rồi toàn bộ căn cứ không phải đều đã cắt điện sao?

Nghĩ vậy, cô đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tường cao.

Cùng lúc đó, Lệ Hi thét một tiếng chói tai.

Hàng rào điện mà bọn họ nghĩ là đã vứt đi đột nhiên khởi động! Bỗng nhiên sáng lên hoa điện màu lam, thậm chí ở trong tổi dưới ánh mặt trời âm trầm có cảm giác chói mắt, bị hàng rào điện bao vây Lôi đến một tiếng động cũng không thể phát ra, người đã từ trên tường ngã xuống, vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất.

Lệ Hi kinh hoàng thất thổ mà chạy tới, Tần Minh Hoàng cũng cau mày đi qua. Cô ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện Lôi đã chết, bị chết hoàn toàn, cơ bắp thậm chí xương cốt đều bị chưng khô, có thể thấy hàng rào điện có bao nhiêu uy lực.

"Úi, trời a! Lôi! Lôi! anh tỉnh lại, cứu mạng! Cứu mạng a, ai có thể cứu anh ấy! Đừng làm em sợ a, Lôi!” Lệ Hi khóc kêu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chạy vào trong phòng lấy ra máy truyền tin, dùng cái này có thể liên lạc người phụ trách căn cứ, nhưng mấy ngày nay đều không gọi được, hiện tại cũng vậy.

cô ta cũng phát hiện Lôi đã chết, nhưng không muốn tiếp thu. Tần Minh Hoàng không vạch trần, đi sang một bên, không nhìn cô ta tuyệt vọng kêu khóc.

Một người không thân chết ở trước mắt, tuy rằng lấy tính cách của cô thì không đến mức thương tâm, nhưng tâm tình cũng không tốt chỗ nào. Càng quan trọng là vừa rồi chuyện này để lộ ra tin tức -- căn cứ này có âm mưu.

Nhìn qua hoàn cảnh rộng rãi, kỳ thật cất giấu đủ loại nguy hiểm. Bọn họ thật sự đã hoàn toàn bị nhốt ở đây, nhất định có người nào ở sau lưng thao tác, không biết là xuất phát từ mục đích gì.

Cô bưng một chén bắp rang ngồi ở bên bờ hồ tự hỏi, đây là hôm nay cô lấy từ tủ đông ra hai bắp ngô tự chế thành bắp rang, vừa rồi còn rất thơm, nhưng hiện không còn khẩu vị.

Tùy tay nhặt một viên ném vào trong ao.

Bắp rang nổi lềnh bềnh lấy một quy luật kỳ quái quay quay chuyển chuyển trên mặt nước. Mặt nước bình tĩnh nổi lên gợn sóng, dường như phía dưới có thứ gì bơi lội. Cô lập tức biết, con bạch tuộc biến sắc đó hiện ở trong ao.

Cô lại ném xuống một viên bắp rang, muốn biết nó có thể ăn hay không.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân và tiếng gió, Tần Minh Hoàng tâm nói các ngươi một người hai người đều có tật xấu gì, thấy người ngồi xổm bên bờ hồ liền muốn đẩy người ta xuống nước. Cô nghiêng sang bên cạnh, thấy Lệ Hi xông tới, hét lên một tiếng muốn đẩy cô rớt vào trong nước.

Nhớ tới đại quái bạch tuộc không rõ chi tiết trong nước kia, Tần Minh Hoàng lại thuận tay túm chặt Lệ Hi kéo cô ta trở về. Nhưng Lệ Hi đây mặt nước mắt và hận ý, kêu to: "vừa rồi mày nói tao sẽ bị điện giật

chết, mày đã sớm biết có phải không?”

Bạn đang đọc Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái của Phù Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi menluong1512
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.