Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu bạch thỏ?

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

Giữa trưa tan học, trong lớp các bạn cùng lớp đều lần lượt rời khỏi lớp đi ra ngoài.

Chỉ có Sở Cẩn Tịch vẫn ngồi im tại chỗ.

Yên lặng từ bên trong bàn học lấy ra một túi đồ ăn bằng nhựa. Bên trong chứa một cái màn thầu đã nguội lạnh từ lâu.

Lạc Vân Thiên nhìn thấy lòng quặng thắt.

Bé thỏ trắng của hắn, người con gái hắn yêu thương, lại phải ăn món ăn đạm bạc như vậy sao?

"Hầu tử, chúng ta đi mua đồ ăn nhanh đi!"

Lạc Vân Thiên nói với Đoàn Hiểu Minh.

"Thiên ca, chờ ta một chút."

Đoàn Hiểu Minh không biết Lạc Vân Thiên làm sao lại gấp gáp như vậy, chỉ có thể mau mau đi theo.

Hai người tới khu phố ăn vặt.

"Lão bản, lấy một phần trứng gà chiên cháy cạnh, một phần cơm trứng chiên trân châu."

"Cơm trứng chiên bên trong nhớ tăng thêm thịt."

Đoàn Hiểu Minh thấy hơi kinh ngạc.

Thiên ca nay có khẩu vị tốt như vậy sao?

"Thiên ca, mang về ký túc xá ăn à?"

Nhưng Lạc Vân Thiên đã vội vã quay trở lại lớp, không chịu ăn tại quán.

"Mình trở về phòng học một chuyến."

"Đi, vậy ta cũng trở về đi ăn."

Đoàn Hiểu Minh nghĩ anh muốn về ăn ở phòng học nên cũng đi theo.

Đối với hắn mà nói ở nơi nào ăn cũng giống vậy.

Chỉ là để Đoàn Hiểu Minh không nghĩ tới là. Vậy mà trên đường đi, Lạc Vân Thiên đã ăn hết phần trứng ốp la. Còn phần cơm trứng chiên thì không đụng đũa.

Đoàn Hiểu Minh cảm thấy kì lạ nhưng không nghĩ nhiều.

Khi quay lại lớp, trước sự chấn động của Đoàn Hiểu Minh cùng các bạn trong lớp, Lạc Vân Thiên đặt hộp cơm trứng chiên xuống bàn Sở Cẩn Tịch.

"Sở Cẩn Tịch, mình mua cho cậu cơm trưa, ăn đi."

Lạc Vân Thiên ngữ khí nhu hòa đến lạ thường.

Woa! ! !

Lúc này các bạn học trong lớp đều cùng nhau bị kinh ngạc.

Lạc Vân Thiên, vậy mà cho mua Sở Cẩn Tịch cơm trưa?

Đây là có chuyện gì!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ở chỗ ngồi, Sở Cẩn Tịch đang ăn chiếc màn thầu nguội lạnh chỉ mới một nửa. Gặp Lạc Vân Thiên xuất hiện ở trước mặt nàng, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Một mặt mê mang vô cùng ngây thơ, nhìn về phía Lạc Vân Thiên.

Một đôi mắt đẹp, tràn đầy sự đơn thuần cùng vô tội.

Tim Lạc Vân Thiên như muốn tan chảy, đều muốn run lên.

Đây chính là cô gái anh day dứt nhớ thương suốt mười bảy năm qua!

Lúc này Sở Cẩn Tịch, chỉ cần một nữa khuôn mặt, đã hoàn toàn đẹp đến không thể bắt bẻ.

Chỉ bất quá nàng một mực thói quen cúi đầu, nên ít ai để ý đến nhan sắc tuyệt trần ấy.

Rất khó để mà bị người khác biết được.

Khi nhìn đến một nửa mặt còn lại của Sở Cẩn Tịch, trên mặt nhìn thấy một vết sẹo mà giật mình, người khác nhìn vào đều sẽ thầm nghĩ đáng tiếc cho dung mạo ấy.

Chỉ bất quá đám bọn hắn không có khả năng biết, Sở Cẩn Tịch đang một mực đóng vai xấu.

"Cảm ơn, tớ. . . Tớ không ăn."

Sở Cẩn Tịch lí nhí mở miệng.

Yên lặng đem hộp cơm trứng chiên trước mặt, nhẹ nhàng đẩy ra.

"Đây là tớ mua cho cậu, cậu ăn đi."

Sở Cẩn Tịch lúc này cúi đầu đã thành thói quen.

Không nhìn thấy ánh mắt Lạc Vân Thiên lúc này .

Nếu như nàng nhìn thấy nh mắt Lạc Vân Thiên lúc này, liền sẽ thấy ánh mắt của hắn nhu hòa như một vũng xuân thủy.

Dường như, ẩn chứa vô số ôn nhu đồng dạng.

"Tớ. . . Tớ thật không ăn, cảm ơn. . ."

Sở Cẩn Tịch yếu ớt mở miệng.

Lạc Vân Thiên lúc này hơi nhíu lông mày.

Theo bên trong nhật ký của nàng, hắn nếu muốn đối phó với cái bé thỏ trắng này, nhất phương pháp hữu hiệu nhất hẳn là. . .

Sở Cẩn Tịch vừa mới chuẩn bị tiếp tục ăn màn thầu.

Một bàn tay lớn đã trực tiếp duỗi tới, chộp trúng cái màn thầu nguội lạnh đó cướp đi!

Sở Cẩn Tịch: "⊙? n⊙!"

Sở Cẩn Tịch trợn tròn mắt kinh ngạc.

Người này,

Làm sao lại đoạt màn thầu của nàng a.

Tốt. . . Thật bá đạo!

Tiếp đó, sự tình phát sinh càng làm cho Sở Cẩn Tịch chấn kinh.

Sau khi Lạc Vân Thiên đoạt lấy cái màn thầu của nàng, lại bắt đầu ăn a.

Cái kia màn thầu nàng vừa mới cắn qua!

Còn. . . Còn có một chút nước bọt của nàng trên đó.

Cái này chẳng phải là, hai người đều xem như. . .

Khuôn mặt nhỏ của Sở Cẩn Tịch có chút đỏ lên.

"Cẩn Tịch, cậu trước kia đều ăn cái này?"

"Thật khó có thể tưởng tượng, nàng đã nuốt ngậm bao nhiêu đắng cay."

Lạc Vân Thiên cầm trên tay cái màn thầu lạnh, cho dù là hắn, đều phí hết đại công phu mới đem toàn bộ ăn xong.

"Tốt, hiện tại ta đã ăn hết cơm trưa của cậu"

"Phần này cơm trứng chiên này coi như tớ bồi thường cơm trưa cho cậu."

Sở Cẩn Tịch ngẩn ngơ.

Nguyên lai Lạc Vân Thiên, làm như này là chủ ý như nào?

Tiểu nha đầu vừa định lắc đầu.

Lạc Vân Thiên đã đem cái nắp cơm trứng chiên trực tiếp mở ra.

Lạc Vân Thiên lại mở hộp cơm trứng chiên ra, dùng thìa múc một miếng rồi đút cho Sở Cẩn Tịch.

Một bộ không thể nghi ngờ ngữ khí.

"Nào, há miệng ra!"

Có thể là bởi vì Lạc Vân Thiên quá bá đạo.

Lại thêm Sở Cẩn Tịch thực sự đang quá đói, cái cơm trứng chiên này cũng quá thơm a.

Nàng mơ mơ màng màng, liền mở cánh môi mình ra .

Đợi đến khi một ngụm cơm trứng chiên vào trong miệng.

Sở Cẩn Tịch mới hoàn hồn.

Nàng. . . Nàng làm sao lại ăn a.

Với lại, là Lạc Vân Thiên đút cho nàng ăn!

Khi nàng tỉnh táo lại, cô xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Đến, tiếp tục há mồm."

Lạc Vân Thiên lại muốn uy Sở Cẩn Tịch.

Sở Cẩn Tịch lần này lại vô luận như thế nào đều không muốn tiếp tục.

"Tớ. . . Tớ không ăn."

Lạc Vân Thiên suy nghĩ.

"Tốt, vậy chính cậu đến ăn đi."

Lạc Vân Thiên đem thìa đưa cho Sở Cẩn Tịch.

Chỉ là nàng cũng không có tiếp.

"Tớ. . . Tớ thật không ăn."

Lạc Vân Thiên hơi nhíu lông mày.

"Tốt, cậu không ăn vậy thì tớ ăn."

"Dù sao nếu cậu không ăn, tớ cũng không ăn, ném đi thì thật là lãng phí a."

"Lại nói cậu đã dùng qua thìa này, tớ cũng không có chê."

Sở Cẩn Tịch bên trong nhảy dựng một cái.

Nàng đã dùng qua thìa này, Lạc Vân Thiên lại muốn dùng lại thìa đó.

Đây chẳng phải là, hai người càng xem giống như. . .

"Tớ. . . Tớ ăn."

Sở Cẩn Tịch vội vàng đem thìa đoạt trở về.

Từng muỗng từng muỗng ăn cơm trứng chiên.

Người này tại sao như vậy a, tốt. . . Thật bá đạo. . .

Nhưng cơm trứng chiên, thật tốt. . . Thơm quá. . .

Sở Cẩn Tịch tâm bên trong thẹn thùng cực kỳ.

Nhìn thấy Sở Cẩn Tịch từng muỗng từng muỗng ăn cơm trứng chiên, Lạc Vân Thiên tâm bên trong hài lòng cực kỳ.

Lúc trước hắn dùng trạng thái linh hồn đi theo Sở Cẩn Tịch hai năm, vậy mà nhìn nàng viết hai năm nhật ký.

Sở Cẩn Tịch khi đó bên trong nhật ký có viết, ngoại trừ hi vọng nàng có thể càng có thêm dũng khí một chút khi ở bên ngoài.

Nội tâm nàng hi vọng Lạc Vân Thiên vào một ngày trời, có thể cường thế ở trước mặt nàng, đối với nàng biểu đạt lời yêu thương.

Tại nàng lúc đó không có đủ dũng khí, luôn hi vọng Lạc Vân Thiên có thể mạnh mẽ mà tới nói với nàng.

Lạc Vân Thiên vừa rồi đã thử làm theo hi vọng của nàng ấy, hiệu quả cũng không tệ lắm ~

"Xem ra, đối phó bé thỏ trắng của anh, cần một chút sự mạnh mẽ của một chủ tịch bá đạo a." Lạc Vân Thiên nghĩ thầm.

Hắn trước khi trùng sinh cũng đã ngồi xuống vị trí chủ tịch tập đoàn, bản thân hắn liền cũng có thể xem như một tổng tài bá đạo.

Không nghĩ tới bây giờ còn muốn làm tổng tài bá đạo.

Thật sự là trời sinh mệnh tổng tài bá đạo a!

Hmm. . . Làm một cái tổng tài bá đạo.

Hiện tại nên nói gì?

Lạc Vân Thiên nghĩ đến một câu lời kịch kinh điển .

Ba!

Khi Sở Cẩn Tịch gần ăn xong, anh chống tay lên bàn nhìn sâu vào đôi mắt cô.

"Mỹ nhân kia, ngươi thành công làm ta chú ý rồi đấy!"

Lạc Vân Thiên khẽ nói, giọng tràn ngập tình cảm.

Bạn đang đọc Nguyên Lai Bảo Tàng Nữ Hài Đợi Ta 17 Năm (Dễ đọc hơn) của Cẩu Lương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangtuDaThan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.