Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà họ Lăng Tứ Xuyên

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Không tra ra người này? Sao lại có thể không tra ra người này? Tôi hỏi Lăng Giáng, cô có nhẫm lẫn ở chỗ nào không?

Cô ấy đáp, không nhầm, bạn học, thầy cô trong trường, cô ấy đều đi nghe ngóng qua, tất cả phương thức liên lạc đều không liên hệ được, cứ như là một nhân vật chưa từng xuất hiện trên thế giới này.

Tôi hỏi:

- Ý của cô là, người kia đã biến mất vào hư không?

Lăng Giáng gật gật đầu. Xem như trả lời.

Tôi lại nói:

- Cô gặp qua tên đó chưa? Trên người hắn có chỗ nào đặc biệt không?

Lăng Giáng nói:

- Tôi gặp rồi, lúc ấy chỉ vội vàng nhìn qua, nhưng khiến người ta có cảm giác rất không thoải mái, cho nên sau khi Giai Đường gặp chuyện, tôi lập tức nghĩ tới hắn.

Tôi hỏi, không thoái mái thế nào cơ?

Lăng Giáng nói:

- cụ thể tôi cũng không nói rõ được, nhưng có cảm giác âm khí nặng nề, nhìn qua, không giống vẻ ngoài của một sinh viên.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Hắn là người âm?

Lăng Giáng lắc đầu:

- Không đến mức là người âm, nhưng nhất định có vấn đề.

Tôi gật đầu, không hỏi nữa. Hiện tại mặc kệ thế nào, tên con trai này cũng có vấn đề, nếu không, không thể vô duyên vô cớ tạm nghỉ học.hơn nữa, những phương thức liên lạc lúc trước để lại cho nhà trường, vậy mà lại toàn là giả, điểm này rất kỳ lạ.

Bệnh viện trực thuộc trường học nằm ngay bên cạnh, ra khỏi cổng trường rẽ phải, đi bộ không đến ba trăm mét chính là bệnh viện, đi vào trong một đoạn, là tới khoa cấp cứu, tôi dẫn Lăng Giáng và cửa khoa cấp cứu, còn chưa đợi tôi nói gì, Lăng Giáng đã dừng lại không đi nữa, tôi hỏi, sao vậy?

Lăng Giáng nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:

- Không có gì.

Tôi ấn nút cho thang máy đi xuống, tới khi cửa thang máy mở ra, Lăng Giáng lại đột nhiên nói:

- Đi cầu thang bộ.

Tôi cảm thấy cô ấy thật kỳ lạ, bên trong thang máy chẳng có ai, sao phải đi cầu thang bộ?

Nhưng Lăng Giáng gần như chẳng trưng cầu ý kiến của tôi, chỉ thông báo với tôi một tiếng, bởi vì sau khi nói xong, cũng đã xoay người đi sang chỗ thang bộ bên cạnh, tôi bất đắc dĩ, đành phải đi theo sau cô ấy, sau khi đuổi kịp, Lăng Giáng nói với tôi:

- Sau này đừng bao giờ đi thang máy kia nữa.

Tôi hỏi vì sao?

Cô ấy đáp, không sạch sẽ.

Tôi ‘ồ’ một tiếng, không hỏi nhiều nữa, lời nói của Lăng Giáng khiến tôi nhớ đến thằng bé tối qua, tôi nghĩ, thằng bé đó cũng đâu có làm sao, rất có thể là Lăng Giáng cẩn thận thái quá, có điều, tôi không nói ra, bằng không nhất định sẽ bị Lăng Giáng nói.

Vừa lên đến tầng ba, Lăng Giáng lại ngừng lại, tôi hỏi:

- lại làm sao vậy?

Lăng Giáng không có trả lời tôi, mà hỏi ngược lại:

- anh chắc chắn Trương Phá Lỗ nằm ở tầng này?

Tôi nói, ở phòng bệnh cuối hành lang.

Lăng Giáng sau khi nghe thấy tôi nói vậy, lông mày nhíu chặt, cúi đầu độc thoại gì đó, tôi ghé sát lại nghe, vừa hay nghe thấy cô ấy nói:

- Đông tọa kiền, đương chúc thiên môn, vi dương chi thủ, nhâm vị tị chi, chủ mẫu mệnh tọa, đại hung.

Những lời này có nghĩa là gì, tôi một câu cũng không nghe hiểu, nhưng hai chữ cuối cùng, tôi vẫn hiểu rõ.

Lăng Giáng hỏi tôi:

- Vì sao anh ta lại chọn một phòng bệnh như vậy?

Chưa đợi tôi trả lời, cô ấy đã đi tiếp, nhưng mới đi được vài bước, cô ấy lại dừng lại, đợi khi tôi đuổi kịp, cô ấy nghiêng đầu hỏi tôi:

- Anh có cảm thấy hơi bất thường không?

Tôi vội vàng hỏi, chỗ nào bất thường?

Hỏi xong, tôi còn cảnh giác nhìn bốn phía, những không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ.

Lăng giáng nói:

- Quá yên tĩnh!

Tôi nói:

- Phòng theo dõi và điều trị không phải đều như vậy sao, cô thấy qua có bệnh nhân nào còn ồn ào náo nhiệt được chưa?

Lăng Giáng lắc lắc đầu, nói:

- Không đúng, cho dù là khu điều trị, cũng không thể im lặng như vậy, im lặng giống như nơi này không có một người nào!

Tôi cười nói:

- Sao lại không có ai, hôm qua chỗ này còn đầy người, cho nên anh ta mới được sắp xếp đến phòng bệnh cuối cùng!

Lăng Giáng tiến lên vài bước, tôi còn chưa kịp ngăn cản, cô ấy đã đẩy cửa phòng bệnh thứ nhất, tôi nghiêng người nhìn vào trong, trong phòng bệnh trống không, không có một người nào! Ngay cả chăn gối đều được gấp gọn gàng.

Tôi nói, có lẽ đi kiểm tra rồi.

Vì thế Lăng Giáng lại không chút khách khí đẩy cửa phòng bệnh thứ hai, giống phòng thứ nhất, bên trong không một bóng người.

Tôi không tin chạy đi đẩy cửa phòng số ba, số bốn, số năm --- toàn bộ đều giống nhau!

Lăng Giáng đứng ở vị trí phòng bệnh thứ hai, chưa đi lên cùng, thấy tôi dừng lại, cô ấy quay về lối đi cầu thang, tôi không thấy rõ động tác của cô ấy, nhưng trong tay bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa màu đỏ, cô ấy đặt đế hoa xuống một góc lối đi cầu thang, sau đó mới đi tới chỗ tôi.

Tôi hỏi:

- Vì sao lại thế này?

Cô ấy nói:

- Hoặc là tối hôm qua các anh bị lừa, hoặc là đã xuất viện hết trong ngày hôm nay.

Tôi nghĩ, khả năng bị lừa thì không lớn lắm, bởi vì hôm qua lúc lên đây đúng là có rất ít phòng bệnh bên trong không có người, nhưng ít nhất có thể khẳng định thằng bé kia là người nhà của người bệnh.

Tôi lại hỏi, nhiều người bệnh như vậy, sao có thể cùng lúc xuất viện?

Cô ấy nói:

- Không xuất viện, chẳng lẽ còn nằm ở chỗ này chờ chết?

Tôi kinh ngạc hỏi cô ấy có ý gì?

Cô ấy hừ lạnh một tiếng, nói:

- Cái này phải đi hỏi Trương Phá Lỗ.

Tôi thử thăm dò, bởi vì ‘vận hạn’?

Tôi thấy thân người Lăng Giáng khẽ run lên, sau đó chỉ nghe thấy cô ấy hừ lạnh:

- Là Trương Phá Lỗ nói cho anh nghe? Hừ, chuyện gì anh ta cũng nói với anh được, một chút quy củ cũng không có, nhưng cũng đúng, nếu không sao có thể được mệnh danh là Trương mù.

Nghe Lăng Giáng nói vậy, tôi đoán, ‘vận hạn’ rất có khả năng là bí mật trong giới thợ nhân bọn họ, quy định là không thể lộ ra bên ngoài, cho nên lúc ấy Trần tiên sinh nói ra đến miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào, nhưng Trương Phá Lỗ thì khác, anh ta mặc kệ quy định, ngang ngược liều lĩnh, giống như một người mù, cho nên, mới có biệt danh Trương mù.

Lúc đến cửa phòng bệnh, Lăng Giáng vẫn dùng phương pháp gõ cửa lúc trước, gõ ba lần.

Đẩy cửa đi vào, tôi thấy Trương mù đang nhìn chằm chằm ra cửa, thấy tôi và Lăng Giáng tiến vào, lúc này mới nháy mắt với tôi ra hiệu cho tôi lại gần.

Tôi đi đến hỏi anh ta:

- Vì sao cả tầng ba đều trống không? người đâu?

Trương mù đáp:

- Xuất viện rồi.

Tôi hỏi, sao bỗng nhiên tất cả đều được xuất viện?

Trương mù nói:

- Không xuất viện chẳng lẽ chờ chết?

Không ngờ, câu trả lời lại giống hệt Lăng Giáng.

Anh ta liếc nhìn Lăng Giáng, sau đó hỏi tôi:

- Em ấy là ai? Tên gì? có số điện thoại không? ba vòng ---- thôi bỏ đi, chuyện này tự tôi hỏi ẻm!

Chó không bỏ được thói quen ăn c*t!

Lăng Giáng đứng ngoài, tựa lên khung cửa, không vào trong, mặt lạnh nhìn Trương mù trên giường bệnh, mở miệng hỏi anh ta:

- Nơi này mà anh cũng dám ở lại?

Trương mù vẫn mang vẻ mặt vui đùa cợt nhả như trước, nhưng tay phải của anh ta lại thò xuống dưới gối, tôi biết, dưới gối, giấu con miệt dao! Mắt anh ta vẫn nhìn Lăng Giáng ngoài cửa, cười hì hì nói:

- Vì sao không dám ở lại?

Không ngờ Lăng Giáng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Anh muốn chết, không ai ngăn cản, tôi đến đây chỉ vì muốn hỏi anh một câu, ai có thể khiến anh bị thương thành thế này?

Trương mù cười hì hì đáp:

- Đứa nào nói ông đây muốn chết? thế giới này tốt đẹp như vậy? tôi vì sao lại muốn chết? với lại ai nói tôi bị thương? Tôi là đang đi trên đường thì vấp ngã!

Tôi thấy tay phải anh ta hơi thò ra bên ngoài một ít, tay trái ở bên chỗ Lăng Giáng không nhìn thấy, không ngừng ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi mau chui xuống gầm giường.

Đối mặt với Lăng Giáng, vì sao anh ta lại căng thẳng như vậy? chẳng lẽ Lăng Giáng có vấn đề? Tôi hồi tưởng lại lúc vừa ở sân thể dục, Lăng Giáng tìm đến tôi, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, chẳng lẽ Lăng Giáng, là người âm?

Lăng Giáng hình như nhìn được ra Trương mù đang đề phòng mình, liền nói:

- Anh không cần căng thẳng như vậy, tôi và anh cùng một loại người!

Trương mù nghe thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Trên người cô một thân quỷ khí, quỷ mới cùng một loại người với cô!

Trong tay Lăng Giáng đột hiên nhiều thêm một đóa hoa làm bằng giấy, nói:

- Trương Phá Lỗ, đừng thấy người ta nể mặt mà lại không cần!

Trương mù đáp:

- ồ ồ, hóa ra là người nhà họ Lăng Tứ Xuyên, các người có bao giờ nể mặt người khác đâu?

Nghe đến đó tôi xem như đã hiểu, hóa ra trước kia hai người từng có qua lại, hoặc là trưởng bối của bọn họ có ân oán với nhau, còn về ân oán gì, tôi không biết, cũng chẳng muốn biết.

Lăng Giáng nổi giận nói:

- Trương Phá Lỗ, anh đừng quên trên người anh còn có chức trách của người dẫn đầu, tôi hỏi anh lần cuối, ai đã khiến anh bị thương thành thế này?

Trương mù nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Lăng Giáng gằn từng chữ một:

- Cửu Sư Bái Tượng.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.