Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy mạng đổi mạng

Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Bụng?

Tôi khó hiểu hỏi Trần tiên sinh:

- Bụng anh ta làm sao? lần trước anh ta xuống nước phá sát, lúc lên bờ cháu thấy bụng anh ta có sao đâu!

Trần tiên sinh cười một tiếng, nói:

- Lúc trước trên bụng Trương mù vẫn còn chảy máu, sau khi xuống nước bụng lành lại rồi? vậy thì nước trong ao cá đó là linh đan thần dược, vừa uống là khỏi à? Cháu nói xem, cháu có phải thằng ngốc không, chuyện này còn không nghĩ đến?

Tôi vỗ vào trán mình một cái, đúng là tôi lơ là rồi, miệng vết thương của một người, dù có khép miệng nhanh, cũng không thể chỉ sau một tiếng là khỏi hoàn toàn.

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Vậy vì sao không nhìn thấy trên bụng Trương mù có vết thương nào?

Trần tiên sinh đáp:

- Đây là bản lĩnh của thợ vàng mã bọn họ, có thể dán một tầng giấy bên ngoài vết thương, nhìn không khác gì da người, cho nên bản lĩnh cao siêu nhất của thợ vàng mã, chính là làm người giấy, cháu sẽ không phân biệt được đâu là người thật đâu là người giấy! khà khà, thằng nhóc, cho nên sau này nếu tìm vợ, mắt phải mở to một tí, nhất định đừng lấy phải một cô vợ người giấy, nghe đến đây đã thấy sợ chưa?

Nói thật. Nghe đến đó tôi quả thật có chút sợ hãi. Nếu bạn mỗi sớm chiều đều chung sống ăn nằm với một người giấy, bạn nói xem bạn có sợ không?

Sau đó tôi lại liên tưởng tới lúc vào thôn, vết sẹo trên cổ tôi, lúc mới sờ trên tay còn dính đầy máu tươi, đợi đến khi Trương mù dán đồ gì đó lên xong, sờ thử thì lại hoàn toàn lành lặn!

Tôi kể lại chuyện này cho Trần tiên sinh nghe, hỏi ông ấy, lúc đó vì sao Trương mù chỉ dính lên cổ tôi cái là khỏi ngay, nhưng hiện giờ anh ta lại không chữa khỏi được cho mình?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu nghe qua câu ‘thầy thuốc không tự chữa bệnh cho mình’ chưa? Cũng tương đương như đạo lý này, cộng với cả lúc cậu ta phá sát, sát khí đầy trong ao cá, miệng vết thương của cậu ta tiếp xúc với loại nước này…. Khà khà….

Trần tiên sinh không nói nữa, nhưng tôi đã hiểu ý của ông ấy, tình trạng hiện giờ của Trương mù rất nghiêm trọng.

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Nếu Trương mù bị thương nặng như vậy, vì sao anh ta vẫn chưa về?

Trần tiên sinh đáp:

- Có quỷ mới biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì, tôi và sư thúc đã từng khuyên, nhưng cậu ta nói không sao, tôi còn cho rằng cậu ta không sao thật, hiện tại xem ra, chịu không nổi rồi!

Tôi không biết vì sao Trương mù đã bị thương nặng như vậy, vẫn còn cố gắng gượng, nhưng tôi biết, đợi trời sáng, tôi sẽ đưa anh ta về, cũng không biết một năm trước tôi mới thi bằng lái xe, hiện giờ còn lái được hay không.

Thời gian còn lại, tôi và Trần tiên sinh thay phiên nhau trông quan tài, cũng may cả đêm không xảy ra chuyện gì, không ngờ chỉ treo lên xà nhà một đồ vật nhỏ, nhưng lại có tác dụng lớn đến vậy, thảo nào thời cổ đại, lúc người ta xây nhà gỗ, đều khắc hình Thái Cực đồ, hai bên trái phải khắc hình sách vở và bảo kiếm lên xà nhà, hóa ra đúng là có tác dụng rất lớn.

Trời vừa sáng chưa bao lâu, Vương Xương Nghiệp cùng một đám thầy cúng đi tới linh đường, Trần tiên sinh đi đến nói với Vương Xương Nghiệp, hôm nay phải hạ táng.

Vương Xương Nghiệp vẫn nói câu kia, không thể hạ táng.

Trần tiên sinh liếc nhìn Vương Xương Nghiệp, sau đó cười nói:

- Thế hả, vậy thì các người tự chơi, tôi không chơi cùng nữa, cháu bé, chúng ta đi.

Trần tiên sinh nói xong, chân trần bước ra ngoài, đầu cũng không quay lại, thấy Trần tiên sinh dứt khoát như vậy, tôi cầm lấy miệt dao, sau đó nhỏ giọng hỏi:

- Trần tiên sinh, cứ vậy mà đi sao, nhỡ may Vương Thanh Tùng ra ngoài thì phải làm sao đây?

Trần tiên sinh tức giận nói:

- Liên quan cái rắm gì đến ông, nếu không phải nể mặt bác cả cháu là anh ruột bạn học tôi, tôi cũng lười quản những chuyện này, chuyện đêm qua cũng không phải cháu không thấy, còn hành hạ thêm một hai ngày nữa, người nào hàng phục được tên kia?

Lúc đầu tôi tưởng Trần tiên sinh cố tình nói cho Vương Xương Nghiệp nghe, không ngờ nói xong, ông ấy thật sự ra khỏi sân nhà, tôi vội vàng theo sau hỏi:

- Trần tiên sinh, cháu nói này, ông đi nhanh thế, cũng không chờ bọn họ chạy đến khuyên nhủ ông ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Vì sao phải đợi? bọn họ biết sợ rồi tự nhiên sẽ tới cầu xin tôi, ông đây đã không thu tiền trợ giúp, bọn họ còn yêu cầu này yêu cầu nọ, thật cho rằng bọn họ là ông to bà lớn à? câu đó nói thế nào ấy nhỉ, đúng rồi, cứ tưởng mình là nắng rồi tự cho mình cái quyền chói chang!

Không thể không nói, Trần tiên sinh là ông già ‘xì-tin’ nhất tôi từng gặp, không chỉ biết dùng từ ngữ trên mạng một cách lưu loát, tính khí còn khá ‘đồng bóng’, nhất là dù trên người mặc quần áo Tôn Trung Sơn kiểu cũ, nhưng trong miệng lại tuôn ra những câu nói thịnh hành nhất thời đại, người già có cái nhìn hiện đại như vậy, trên đời này rất khó tìm thấy người thứ hai.

Tôi cùng Trần tiên sinh về nhà, mẹ tôi vội vàng làm điểm tâm, bố tôi đang ngồi sửa ghế ở một bên, chính là cái ghế lần trước bị Trần tiên sinh ngồi gãy, tôi đi tới hỏi bố:

- Ghế trong nhà đều là bố làm ạ?

Bố tôi nói:

- Bố làm gì có bàn tay khéo léo như vậy, đều là thợ mộc Vương làm.

- Thợ mộc Vương! ?

Tôi và Trần tiên sinh gần như đồng thanh hô cùng một câu, nhìn được ra, sắc mặt của Trần tiên sinh rất sửng sốt.

Bố tôi nhìn thấy phản ứng của hai người chúng tôi, có chút ngơ ngác, hỏi:

- Chính là Vương Minh Tuyên ở đầu thôn, chết được mấy năm rồi, có vấn đề gì à?

Tôi nói, không có gì, chỉ thuận miệng hỏi qua.

Trần tiên nói:

- Vậy tôi nhiều chuyện hỏi thêm một chút, thợ mộc Vương vì sao lại chết?

Bố tôi nói:

- Nghe nói chết cũng không bình thường, lúc mọi người đến nhà ông ấy nhờ làm đồ gỗ, thấy ông ấy đang làm bài vị, đến ngày hôm sau lại tới tìm, thì ông ấy đã chết rồi, trong tay còn ôm một tấm bài vị, bên trên khắc tên của chính ông ấy.

Trần tiên sinh hỏi:

- lúc chết khoảng bao nhiêu tuổi?

Bố tôi đáp:

- có lẽ là bốn năm mươi tuổi, cụ thể tôi cũng không rõ, dù sao cũng nhỏ hơn tôi một chút!

Trần tiên sinh gật gật đầu hỏi, sau khi ông ấy chết thì sao?

Bố tôi nói:

- Đem chôn thôi, còn làm gì nữa, có vấn đề gì à?

Trần tiên sinh nói:

- Không có gì, bệnh nghề nghiệp ấy mà, nghe thấy người chết thì muốn hỏi nhiều thêm vài câu, khà khà, bệnh cũ.

Sau đó Trần tiên sinh kéo tôi sang một bên nói:

- Vương Minh Tuyên, có phải chính là người nói chuyện cùng với Vương Thanh Tùng ở đền thờ không?

Tôi đáp:

- Có lẽ đúng vậy, trong thôn không có người nào trùng tên trùng âm!

Trần tiên sinh nói:

- Cho nên, Vương Minh Tuyên là một thợ mộc?

Tôi gật đầu, đúng là vậy.

Trần tiên sinh cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói:

- Cầm miệt dao theo!

Tôi nói qua với bố, liền cùng Trần tiên sinh đi đến đền thờ, lúc đi, Trần tiên sinh cầm lấy miệt dao trong tay tôi, ‘đức hạnh’ hệt như Trương mù, chém đứt luôn ổ khóa, sau đó đi vào nhà chính, ngẩng đầu nhìn bài vị bên trên.

Sau khi tôi ngất đi, bài vị được thôn dân đặt lại bằng cách lúc trước Trần tiên sinh dặn tôi, tôi nhìn những tấm bài vị, vẫn giống như cũ, không khác lạ, tôi không hiểu Trần tiên sinh đang nhìn cái gì.

Trần tiên sinh nhìn một lúc, nói với tôi:

- Cháu bé, cháu xem, bên trên có phải không có bài vị của Vương Minh Tuyên không? tôi đã nhìn ba lần rồi đều không thấy.

Nghe vậy, tôi cười nói:

- Không thể nào, ông ấy đã chết lâu rồi, bài vị nhất định ---- ý, hình như đúng là không có, ông đợi tí, cháu tìm lại.

Vì thế tôi lại chuyên tâm nhìn từ đầu đến cuối một lần, hai lần, ba lần ---- thật sự không có nhìn thấy ba chữ Vương Minh Tuyên!

Tôi hỏi Trần tiên sinh, tại sao lại như vậy?

Trần tiên sinh cười lạnh một tiếng:

- Hóa ra là thế, cuối cùng ông cũng hiểu rồi.

Tôi vội vàng hỏi, hiểu chuyện gì?

Trần tiên sinh đáp:

- Về thôi, vừa đi vừa nói, nơi này không thể ở lại lâu.

Tôi lại hỏi, vì sao không thể ở lại lâu.

Trần tiên sinh lườm tôi một cái, nói:

- Ông chém đứt khóa đền thờ nhà người ta, hiện tại không chạy, chẳng lẽ còn đợi người ta tới bắt? ông đây cũng không phải Trương mù, da mặt không dày bằng hắn!

Tôi nghe thấy thế, mệt mỏi không biết đáp sao.

Trên đường, Trần tiên sinh chủ động mở miệng:

- Đây là mục đích của Vương Minh Tuyên, chủ yếu vẫn là nhắm vào cháu, Vương Thanh Tùng chỉ là tấm bia che mắt, nói trắng ra, ông ấy chết vô ích!

Tôi nói:

- Trần tiên sinh, ông nói dễ hiểu một chút, cháu thấy hơi khó hiểu, Vương Minh Tuyên, đến ấn tượng cháu cũng không có, cũng chưa gặp qua bao giờ, vì sao mục đích của ông ta lại là nhằm vào cháu?

Trần tiên sinh không vội vã trả lời tôi, mà là hỏi ngược lại:

- Cháu bé, cháu có biết cái giá phải trả cho Thỉnh Tiên Đăng Vị, là gì không?

Tôi lắc đầu.

Trần tiên sinh vừa đi vừa nói:

- Thỉnh Tiên Đăng Vị, lấy mạng đổi mạng!

Tôi hỏi, nghĩa là sao?

Trần tiên sinh nói:

- Lúc đầu tôi luôn cho rằng Vương Thanh Tùng là ‘tiên’ được mời xuống, hiện tại mới hiểu, hóa ra Vương Minh Tuyên mới chính là ‘tiên’, bàn cờ này, phải nói từ lúc Vương Minh Tuyên tự làm bài vị cho mình….

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.