Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịt người là thức ăn

Phiên bản Dịch · 1888 chữ

Tôi dừng lại, dùng phương pháp đạp nước để ngoi lên, nghển cổ nhìn bốn phía, muốn xác định xem phương hướng của mình có sai không, nhìn một lúc, phương hướng không sai, nhưng lúc này, thân thể của Trần tiên sinh lại chậm rãi trôi đến trước mặt tôi!

Tôi vốn dĩ còn định vớt Trần tiên sinh lên, nhưng hiện tại ông ấy lại chủ động ‘tìm đến cửa’, tôi đương nhiên không do dự bơi đến vớt ông ấy, nhưng vừa bơi được mấy mét, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề, tôi không thể đi theo thi thể của Trần tiên sinh, bởi vì ông ấy sẽ dẫn tôi bơi sai phương hướng.

Hơn nữa tôi còn ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, tôi vẫn còn ở giữa ao cá, là bởi vì lúc trước tôi vẫn luôn dựa theo đôi giày trên bờ để sửa phương hướng của mình, chỉ là đã bơi bảy tám phút, tôi vẫn bơi lòng vòng quanh chỗ cũ, cho nên, đôi giày kia nhất định có vấn đề.

Hiểu rõ điểm này,tôi nghĩ tới chuyện lúc trước cùng Trần tiên sinh bọn họ đi vòng quanh sân nhà thợ xây Trần, khi ấy tôi luôn dựa theo vị trí sao Bắc Đẩu để di chuyển, nhưng kết quả vẫn quay về chỗ cũ, Trần tiên sinh đã giải thích, bạn cho rằng bạn đang dùng mắt của mình để nhìn đường, thực ra chỉ là nhìn thấy hình ảnh trong mắt của người khác, lần đó sau khi Trần tiên sinh đi che mắt thợ xây Trần lại, mới thuận lợi bước ra được khỏi vòng luẩn quẩn.

Tuy rằng trước mắt còn có thi thể Trần tiên sinh, nhưng tôi đã không thể xác định ông ấy còn sống hay không, dù sao mặt của ông ấy cũng chìm trong nước lâu như vậy, hiện tại chỉ có một mình tôi trong này, tôi phải làm gì để phá giải vòng luẩn quẩn?

Trương mù không biết đã đuổi theo ai, trong chốc lát chưa thể về, tôi cũng không thể cứ ngâm mình trong nước, huống chi, tôi đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt, còn tiếp tục thế này, tôi nhất định sẽ chết đuối.

Biện pháp của Trần tiên sinh lúc đó là che mắt thợ xây Trần lại, nhưng hiện tại tôi không biết ai đang tác quái, phải làm thế nào để che lại ánh mắt của tên kia, hơn nữa, tôi căn bản không biết dùng thủ đoạn của Trần tiên sinh.

Tôi nhìn đôi giày trên bờ, lại nhìn thi thể Trần tiên sinh, đột nhiên ý thức được, bọn họ vẫn luôn ở trong tầm mắt của tôi, khiến tôi bất tri bất giác bơi lòng vòng tại chỗ, nếu như vậy, tôi chỉ cần không nhìn bọn họ, vậy nhất định có thể ra được khỏi vòng luẩn quẩn.

Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát nhắm mắt lại, không quan tâm bất cứ cái gì, cũng không nhìn, cứ bơi về phía trước!

Ao cá là một hình tròn không có quy tắc, nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần tôi bơi thẳng, kiểu gì cũng lên tới bờ.

Tôi nhắm mắt lại, không để ý tất cả mọi thứ xung quanh, dùng hết sức bơi về phía trước, tôi cảm giác được chân mình đã có thể chạm vào bùn đất dưới đáy ao, tôi đã đến khu nước cạn!

Tôi vẫn chưa mở mắt, mà đứng dậy, đi thẳng về phía trước.

Tôi cảm thấy chân mình giẫm lên bờ, cảm giác cưng cứng của mặt đất, khác hoàn toàn bùn lầy dưới đáy ao.

Tôi mở mắt ra, nghĩ lần này coi như đã tự mình giải quyết được một vấn đề, đang chuẩn bị cười to ba tiếng, lại nhìn thấy Trần tiên sinh đứng ngay trước mặt, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngược vào trong ao.

Trần tiên sinh hỏi tôi:

- Thằng bé này, cười ngây ngô cái gì đấy?

Tôi lập tức quay đầu lại nhìn ao cá, ông ấy vẫn còn ở đó! Nhưng Trần tiên sinh ở trước mặt, tuyệt đối không thể giả được, vậy thì, cái tên trong ao cá là ai?

Tôi chỉ vào giữa ao, khiếp sợ hỏi Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, ông nhìn xem kia có phải ông không?

Trần tiên sinh đến nhìn cũng không thèm nhìn, mắng tôi:

- Phải cái rắm! không phải ông đang đứng đây à?

Nhưng Trần tiên sinh vẫn nhìn thoáng qua giữa ao, sau đó, sắc mặt của ông ấy cũng không khác sắc mặt tôi là bao, đều vô cùng khiếp sợ, ông ấy hỏi:

- Vừa rồi cháu xuống nước để vớt thứ kia? Cháu đã nhìn rõ hình hài của nó chưa?

Tôi nói:

- Cháu không nhìn rõ, khoảng cách giữa cháu và hắn vẫn luôn duy trì ở cự ly một cánh tay, làm thế nào cũng không vớt lên được.

Trần tiên sinh nói:

- Ao cá này rất kỳ lạ, vừa rồi có phải mất phương hướng rồi không?

Tôi nói:

- Đúng vậy, bơi nửa ngày đều không ra được, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt lại mới bơi được ra.

Trần tiên sinh cười nói:

- Thằng nhóc này, không tồi, còn biết nhìn thấu bản chất vấn đề, nếu sinh ra ở thời đại của bác Mao, cháu không muốn nổi tiếng cũng khó!

Tôi cười hì hì một tiếng nói:

- Đều chỉ là trò hề mà thôi, Trần tiên sinh mới là có bản lĩnh thật, nhưng, vừa rồi ông đi đâu thế, cháu còn cho rằng ông đã bị chết đuối trong nước.

Trần tiên sinh nói:

- Đấy là cháu không hiểu về tôi, người quen tôi đều biết, tôi cả đời chưa xuống nước bao giờ, tôi vừa đi xem mộ ông nội cháu, tôi sợ bên kia lại xảy ra chuyện, cũng may, tạm thời không có chuyện gì.

Tôi hỏi, vậy ‘ông’ trong ao cá kia là sao?

Trần tiên sinh nói:

- Có lẽ là thủ thuật che mắt, xem tôi phá nó đây!

Nói xong, Trần tiên sinh lấy ra một đồng tiền kẹp vào giữa ngón tay tay trái, đồng tiền lăn qua các ngón tay Trần tiên sinh, động tác này khá quen, là động tác lúc Trần tiên sinh dùng để đánh tan con mèo đen đi theo sau chúng tôi.

Trần tiên sinh đột nhiên vung tay lên, đồng tiền như mọc thêm mắt, bay tới bóng lưng ở giữa ao cá.

Soạt!

Giữa ao cá truyền đến một tiếng động, thân ảnh kia bị đồng tiền của Trần tiên sinh bắn trúng, trong phút chốc tiêu tan ngay tại chỗ, mấy trăm con cá chết không biết chui ra từ đâu, lại nổi lên trên mặt nước, trở mình nằm phơi bụng.

Tôi không thể tin nổi, thân ảnh vừa rồi tôi đuổi theo, lại được tạo thành bởi vì những con cá này!

Tôi cười hỏi:

- Trần tiên sinh, có phải mấy con cá này thành tinh rồi không, lại có thể cùng lúc hợp thành hình hài của ông?

Nào ngờ Trần tiên sinh nhìn thấy bóng người biến thành cá, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, nói:

- Sự tình không đơn giản như vậy, nếu tôi đoán không sai, loại cá này có lẽ tên là cá Quy Khư.

Tôi nói, tôi biết Quy Khư, trong truyền thuyết nói, là một thung lũng không đáy dưới biển sâu, nước từ tám phương bốn hướng đều chảy về nơi này, được dùng để ví von với ý nghĩa ‘nơi tận cùng’, nhưng, cá Quy Ngư là gì? Lẽ nào là cá ‘hủy diệt’?

Kẻ hủy diệt* tôi nghe nói qua, nhưng cá hủy diệt thì chưa bao giờ.

(chú thích: trong tiếng Trung, 终结 có ý nghĩa là nơi tận cùng, kết cuộc, nhưng 终结者 lại có nghĩa là Terminator – dịch ra tiếng Việt là ‘kẻ hủy diệt’ , cho nên nam chính mới liên tưởng đến từ ‘kẻ hủy diệt’.)

Trần tiên sinh nói:

- Năm đó tôi cũng chỉ vô tình nghe thấy sư phụ nhắc tới, người nói, mấy trăm năm trước, có một vị hoàng đế phái một tên thái giám ra biển tìm tiên dược, tên thái giám kia trước sau bảy lần ra khơi, tiên dược không tìm thấy, còn gã cũng chết dưới biển, chỉ có một bức thư truyền đến tay hoàng đế, bên trên bức thư viết ba chữ: ‘cá Quy Khư’.

Tôi nghe đến đó, lập tức liên hệ với kiến thức lịch sử của mình, chỉ có câu chuyện ‘Trịnh Hòa hạ Tây Dương’ là phù hợp nhất, tôi hỏi Trần tiên sinh, chuyện đó với chuyện vừa rồi có liên quan gì với nhau?

Trần tiên sinh đáp, năm đó tên thái giám kia dẫn theo mấy ngàn người ra biển, lúc trên biển đã gặp gió to, có vài người bị thổi ngã xuống biển, đợi tới khi gió ngừng thổi, bọn họ nhìn thấy có người nổi trên mặt nước, liền phái người nhảy xuống cứu, nhưng những người nhảy xuống, không một ai trở lại thuyền, toàn bộ đều chết dưới biển sâu, lúc ấy trên thuyền có người nói, gặp phải cá Quy Khư rồi, nếu còn không đi, chỉ chết nhiều người hơn, nhưng Trịnh Hòa lại không nghe, kết quả hơn tám nghìn người, đến cuối cùng suýt chút nữa không còn ai sống sót, nghe nói, loài cá này, có thể hợp lại, biến thành hình dáng của người cháu quen, lừa cháu nhảy xuống cứu, cuối cùng, vây cháu chết trong nước, đợi sau khi cháu chết đuối, bọn chúng sẽ bơi tới ăn thi thể cháu, sau đó hóa thành hình dạng của cháu, tiếp tục mê hoặc người.

Tôi hỏi, vậy chẳng phải chính là cá ăn thịt người sao?

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Trước mắt, cá Quy Khư vẫn chưa được chứng thực.

Tôi lại hỏi, vậy vừa rồi vì sao cháu không xảy ra chuyện?

Trần tiên sinh nói:

- Đó nhất định không phải cá Quy Khư chính cống, là có người cố tình nuôi cá Quy Khư trong ao hồ này, hơn nữa, vẫn còn chưa đến lúc ‘trưởng thành’.

Lúc nói đến đây, cả người Trần tiên sinh bỗng run rẩy kịch liệt, sắc mặt sợ hãi, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Ông sao thế?

Trần tiên sinh đáp:

- Cháu có biết, nuôi cá Quy Khư, điểm kinh khủng nhất nằm ở chỗ nào không?

Tôi lắc đầu nói, không biết.

Trần tiên sinh nhìn chằm chằm mặt nước, nói:

- Điểm kinh khủng nhất của cá Quy Khư, là chúng nó, chỉ ăn thịt người.

Nghe thế, tôi lập tức hiểu ra Trần tiên sinh vì sao lại sợ như vậy.

Nếu Trần tiên sinh nói đúng, vậy, trong ao xuất hiện cá Quy Ngư, chứng minh, những con cá này, đều lớn lên nhờ ăn thịt người!

Cũng chính là nói, dưới đáy ao, nơi mắt thường chúng ta không nhìn thấy, có rất nhiều xác chết!

Những xác chết này, chính là thức ăn của cá Quy Khư!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.