Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi xuống đất có tiếng

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Tôi liếc nhìn Trương mù, phát hiện toàn thân anh ta be bét máu, hơi cúi đầu, bởi vì mắt anh ta quá nhỏ, tôi không biết anh ta rốt cuộc vẫn còn tỉnh, hay là đã ngất đi.

Đúng lúc này, tôi thấy anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu "trừng" mắt nhìn tôi ---- thực ra cũng không thể coi là trừng mắt, dù sao mắt anh ta cũng ‘to’ đến vậy, nhưng tóm lại, là to hơn ngày thường một chút, chỉ đúng một chút mà thôi, anh ta nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu thật sự biết giải, hay là đang vờ vịt thế?

Tôi nói:

- Có lẽ là biết thật.

Thực ra tôi không chắc chắn lắm, nhưng cứ phải thử còn hơn không.

Trương mù nói xong, lại gục đầu xuống, nhìn qua đúng là đã suy nhược lắm rồi, tôi vội vàng bước lên trước vài bước, đi tới bên cạnh quan tài khổng lồ, đi xung quanh một vòng, nhưng không tìm thấy thứ tôi muốn, lúc đầu tôi còn ôm hy vọng, cho rằng lúc quan tài rơi xuống đã trở mình, hiện tại xem ra, là rơi thẳng xuống, quan tài chấm đất, lần này khó nhằn rồi đây.

Tôi nghe thấy "Trần tiên sinh" nói:

- Mày có thể nghĩ đến điểm này, đúng là hiếm thấy, có điều vẫn là câu nói kia, một thằng thư sinh như mày, làm thế nào lật quan tài lại đây?

Tôi không để ý ông ta, mà suy nghĩ phải làm gì, nếu là một cỗ quan tài bình thường, tôi cố gắng một chút, rất có thể lật lại được, nhưng chỉ riêng độ cao của quan tài này, đã cao hơn tôi một đoạn, cho dù có ba Lạc Tiểu Dương, cũng không chắc đẩy được quan tài, nhưng tôi vẫn không cam lòng thử một chút, phát hiện, quan tài cứ như một ngọn núi, không thể lay động!

Trương mù có lẽ cũng đã nghe thấy câu nói của "Trần tiên sinh", anh ta gắng gượng hỏi tôi:

- Thằng ngốc, cậu muốn đẩy quan tài để làm gì?

Tôi nói:

- Trong chốc lát không giải thích hết được, nhưng phương pháp cứu anh đã bị quan tài này đè lên rồi, chỉ cần lật đổ quan tài này, tôi sẽ có biện pháp cứu anh.

Tôi thấy sắc mặt Trương mù hết sức kinh ngạc, tôi cũng sợ theo.

Tôi đột nhiên nghĩ, ngữ khí tôi vừa dùng để nói chuyện, chẳng lẽ không có tác dụng giống như mỗi lần Trần tiên sinh và Trương mù dùng với tôi? ‘trong chốc lát không giải thích rõ với cậu (cháu) được’, đây là lời lúc trước tôi nghe thấy nhiều nhất, sau đó, tôi chỉ cần làm theo chỉ thị của bọn họ là được, không ngờ hiện giờ lại ngược lại, những lời này được nói ra từ miệng tôi, còn người nghe, chính là Trương mù!

Thay đổi vai diễn thế này, có lẽ Trương mù còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tôi cũng thế, nếu đổi là trước kia, đánh chết tôi cũng không tin có một ngày tôi có thể nói câu này với Trương mù.

Nhưng Trương mù dù sao cũng là Trương mù, vẫn là anh ta phá vỡ sự im lặng trước, anh ta hỏi tôi:

- Thằng ngốc, cậu chắc chắn nằm dưới quan tài? Cậu ngốc như thế, đừng có mà nhầm lẫn đấy.

Tôi nói:

- Tôi chắc chắn, chỉ cần quan tài trở mình một chút, tôi sẽ có biện pháp!

Trương mù khó khăn gật gật đầu, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, thằng chó, tôi tin cậu một lần, nếu cậu lừa tôi, tôi làm ma cũng --- thôi bỏ đi, một người đẹp trai như tôi thế này, có lẽ không có cơ hội làm ma.

(đã là lúc nào rồi mà ổng còn tự luyến được nữa chứ ==! )

Tôi nghe nói như thế thật không biết nói gì, đã là lúc nào rồi mà anh ta còn cợt nhả được, tôi nói:

- Lừa cái gì mà lừa, tôi bây giờ còn chưa biết làm thế nào lật quan tài lại đây.

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, chỉ số thông minh của cậu đúng là có hạn, cậu quen mất ở đây còn có một đại soái ca à?

Tôi nói:

- Tự thân anh còn khó bản toàn, đừng có mà thể hiện nữa, để yên cho tôi nghĩ biện pháp.

Bộ dạng hiện giờ của anh ta quả thực rất khủng bố, mặc kệ là trên mặt hay là trên người, đều có một tầng máu đỏ lòm, giống như vừa mới ngoi lên từ dưới sông máu, nếu không phải vì biết anh ta là Trương mù, trời tối nhìn thấy tạo hình thế này, không bị dọa chết mới lạ.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, xem thường tôi có phải không? bớt con mẹ nó sàm, chuẩn bị tốt, tôi giúp cậu đẩy một lần thôi đấy!

Nói xong, Trương mù chật vật dùng tay kết một kiếm quyết, tư thế này tôi từng nhìn thấy trong đường hầm.

Quả nhiên, Trương mù bắt đầu niệm:

- Mang mang Phong Đô trung, trọng trọng kim cương sơn, tùy hậu tả thủ vãng thượng hư dẫn, linh bảo vô lượng quang, động chiếu viêm trì phiền… Cửu u chư tội hồn, thân tùy hương vân phan, định tuệ thanh liên hoa, thượng sinh thần vĩnh an… Cửu u độn địa, xoay chuyển trời đất!

Quả nhiên là xoay chuyển trời đất!

Tôi nghe thấy cả địa cung đều có từng tràng tiếng sấm truyền đến, tuy rằng động tĩnh không lớn như trong đường hầm. mặt đất cũng không lung lay, nhưng tôi vẫn bị thủ đoạn của Trương mù dọa sợ --- anh ta đã thế này rồi, nhưng vẫn có thể thi triển thợ thuật. Trương mù quả nhiên danh bất hư truyền.

Lúc tôi đang đứng đợi xoay chuyển trời đất của Trương mù lật quan tài lại, chợt nghe thấy tiếng chửi mắng của anh ta:

- Cái tông môn nhà cậu, thằng chó này, cậu nghĩ cậu là thiếu gia à, cơm bưng đến miệng nước rót đến mồm? cậu mau lấy tay đẩy quan tài đi!

Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra Trương mù đã yếu tới mức không còn sức lật quan tài, thực ra cũng không thể trách tôi, dù sao xoay chuyển đất trời cũng làm ra động tĩnh quá lớn trong đường hầm, theo tôi thấy, muốn lật một cỗ quan tài, quả thực dễ dàng, nhưng không ngờ, một người trâu bò như anh ta lại có lúc suy yếu.

Tôi vội vàng đẩy quan tài về phía trước, lần này, cỗ quan tài như ngọn núi, không mất quá nhiều công sức đã được lật lại!

Đợi sau khi quan tài bị lật sang một bên, tôi vội vàng nhìn xuống đáy quan tài, quả nhiên, có mười ba đồng tiền dính chặt lên đáy quan tài!

Tôi vui mừng quay đầu lại nói với Trương mù:

- Tìm được rồi, tìm được rồi, có lẽ không sai, anh …..

Tôi còn chưa nói xong, chỉ thấy Trương mù cúi gằm đầu, trong miệng chảy ra một tơ máu, rỏ giọt rơi tóc tách thành một bãi dưới đất.

Tôi vội vàng xoay người nhìn mười ba đồng tiền, nghĩ xem phải cạy xuống kiểu gì, tôi dùng tay thử rất lâu, nhưng những đồng tiền này không hề nhúc nhích.

Lúc này tôi nghe thấy "Trần tiên sinh" nói:

- Thằng lỏi con, sao mày biết cách phá giải chính là mười ba đồng tiền ?

Tôi vừa nghĩ vừa nói:

- Những đồng tiền này là ông bác tôi để lại lúc thi triển ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ từ năm mươi năm trước, Trương mù lại là bị ông bác nhốt, nhưng hiện tại ông bác chỉ là một người giấy, cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể dùng thân thể một người giấy nhốt được Trương mù lâu đến vậy, thế thì giải thích duy nhất, chính là ông bác tôi dùng‘thập tam thái bảo lạc tử định’ từ năm mươi năm trước nhốt Trương mù!

Tôi thấy "Trần tiên sinh" gật gật đầu, khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ vẻ mặt của ông ta, không biết là lạnh tanh hay là thất vọng, hiện tại tôi không rảnh rỗi đi quản ông ta, bởi tôi vẫn còn chưa nghĩ ra cách cạy tiền đồng ra khỏi ván quan tài, miệt dao Trương mù đưa cho tôi, lúc trồng cây chuối cũng chưa kịp lấy lại, nếu dùng miệt dao chọc vài cái, nhất định đã cạy được rồi.

Miệt đao?

Tôi nhớ trên đường đến đây tôi đã đá phải miệt dao Trương mù xếp ‘Trát Qủy Đao’, nơi đó vẫn còn một con miệt dao nhỏ!

Vì thế, tôi lập tức dựa theo trí nhớ của mình, đi ngược lại, bởi vì thiếu ánh sáng, nhìn khong rõ mặt đất, cho nên tôi dứt khoát nằm bò xuống, vừa dán mặt lên đất vừa bò lên trước, cẩn thận tìm, nhìn trông thật giống một con chó.

Tôi nghe thấy "Trần tiên sinh" phía sau cười to:

- Lạc Triều Đình ơi, hố hố, ông mở to mắt ra mà nhìn đi, cháu trai ông đang bò dưới đất như con chó kìa!

Nghe thấy vậy trong lòng đúng là rất khó chịu, nhưng thiết nghĩ, cứu Trương mù quan trọng hơn, đừng nói là giống một con chó, cho dù giống một đống phân, tôi cũng kệ, huống chi, hiện tại "Trần tiên sinh" đang dùng cách này để kích tôi, chứng minh, lối suy nghĩ của tôi là đúng, nó sợ rồi!

Tôi sờ soạng trên đất một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy miệt dao nhỏ, vội vàng chạy về, dùng miệt dao cạy đồng tiền đầu tiên, nhưng lưỡi dao cong cả lại rồi, mà đồng tiền vẫn không bị cạy xuống.

Tôi có chút luống cuống, chẳng lẽ tôi đoán sai ?

Tôi nhớ lại lúc thợ giày làm giày, xem có động tác nào tương tự như động tác cạy đồng tiền không, rất nhanh, tôi đã nghĩ tới lúc thợ giày khâu giày, dùng cái mũi khâu trong tay, xỏ chỉ qua mặt giày, khâu xong, lôi từ bên trong ra.

Nghĩ đến đây, tôi thử cắm mũi miệt dao vào cái lỗ ở giữa đồng tiền, sau đó khẽ cạy ra bên ngoài, ‘cạnh’ một tiếng, không cần quá nhiều sức, đồng tiền đã bị tôi cạy ra.

Đồng tiền thứ nhất rơi xuống đất, có âm thanh vang lên!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.