Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập tam thái bảo

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

Trương mù không giống như đang nói giỡn, một người kiêu ngạo như anh ta, cho dù đúng là do anh ta sai, anh ta cũng không bao giờ cúi đầu xin lỗi người khác.

Nhưng hiện tại anh ta lại làm như vậy . Hơn nữa vẻ mặt của anh ta cũng rất nghiêm túc, điều này mới khiến tôi hoảng hốt lo sợ, tôi hỏi Trương mù, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương mù vừa chuẩn bị nói, Trần tiên sinh đã ngắt lời anh ta, nói với tôi:

- Chuyện vợ cháu đợi nói sau, cháu nhìn bộ dạng của Trương mù đi, nếu không nghĩ cách cứu cậu ta ra, cậu ta sẽ chết ngay trước mặt cháu đấy.

Câu nói của Trần tiên sinh khiến tôi ý thức được, hiện tại Trương mù vẫn còn đang nguy hiểm, nhưng tôi lại chỉ nghĩ đến Lăng Giáng, mà xem nhẹ sống chết của anh ta, còn Trương mù sau khi nhìn thấy tôi, không lập tức kêu tôi cứu anh ta, mà là nói chuyện của Lăng Giáng, nhân phẩm người nào cao, có thể lập tức so sánh được ra ---- tôi nghĩ, tôi kém hơn Trương mù, không chỉ đơn giản về thợ thuật, còn cả cách làm người lẫn cách làm việc, trên các phương diện đều tồn tại chênh lệch rõ ràng.

Tôi vô cùng có lỗi nhìn Trần tiên sinh và Trương mù, sau đó hỏi Trương mù:

- Hiện tại phải làm thế nào mới có thể cứu anh ra?

Trương mù lại định mở miệng nói, nhưng vẫn bị Trần tiên sinh cướp lời trước, Trần tiên sinh nói với Trương mù:

- Cậu đừng vội nói chuyện, tiết kiệm chút sức lực còn cầm cự thêm được một chút.

Sau đó Trần tiên sinh lại nói với tôi:

- Cháu cũng thế, cháu hỏi cậu ta như vậy, nếu cậu ta biết làm thế nào để ra ngoài, đã sớm tự ra rồi, còn phải đợi tới giờ sao?

Tôi nghĩ ngợi thấy đúng là vậy, là tôi ‘cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng’ rồi, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Ông hiểu nhiều biết rộng, ông có biện pháp không?

Trần tiên sinh nghe tôi nói thế, rất là khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, nói:

- Có phải vừa nãy cháu bị dọa đần người rồi không? câu hỏi nhảm nhí như vậy cũng thốt ra được? đây là thợ thuật của thợ giày chúng tôi, cháu nói xem ông có biện pháp không hả?

Tôi vỗ trán, lập tức hiểu ra, đúng vậy, đây chính là thợ thuật được biến hóa từ ‘thập tam thái bảo lạc tử định’, Trần tiên sinh đương nhiên biết giải quyết như thế nào . tôi nói:

- Vậy còn chờ gì nữa, mau cứu người đi!

Trần tiên sinh lắc đầu, nói:

- Cháu nhìn thấy những dấu chân trước mặt Trương mù chưa? trước sau tổng cộng mười ba bước, đây vốn là ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ của dõng dõi thợ giày chúng tôi, ồ, cách thức mở đầu cháu từng nhìn thấy ở sân nhà Vương Nhị Cẩu rồi, nhưng thời điểm đó là dùng tiền đồng, nơi này là dấu chân, thực ra đều giống nhau, nhưng cái này có chút khác với ‘thập tam thái bảo lạc tử định’, nếu hiện giờ cháu chạy vọt vào, Trương mù không chết, nhưng cháu sẽ chết trước!

Tôi hỏi, lợi hại vậy sao?

Trần tiên sinh hừ lạnh một tiếng nói:

- ‘Thập tam thái bảo lạc tử định’ vốn là ‘vật’ đè dưới đáy hòm của thợ giày, nếu không có chút bản lĩnh, làm sao mà xứng đáng với truyền thừa trăm năm ngàn năm của thợ giày? Cháu có biết vì sao được gọi là ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ không?

Tôi lắc đầu nói, không biết.

Trần tiên sinh nói:

- ‘Càn, đoái, li, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn’ tiên thiên bát quái, ‘kim, mộc, thủy, hỏa, thổ’ sinh khắc ngũ hành, là thập tam thái bảo, quẻ bát phương đều chiếm những vị trí này, ngũ hành sinh khắc trường thịnh không thôi, người rơi vào đại trận mê muội, người tạo ra đại trận cũng bị nhốt, người bị nhốt trong đại trận đều sẽ chết, không có ngoại lệ.

Trần tiên sinh nói xong, tuy rằng tôi không hiểu lắm, nhưng là vẫn có thể lý giải đại khái, ý là nói, chỉ cần tiến vào bên trong đại trận ‘thập tam thái bảo’, chắc chắn sẽ chết. Cho nên Trần tiên sinh mới ngăn không cho tôi tiến gần để cứu Trương mù, nhưng nếu là như vậy, thì người thi triển thợ thuật phải làm sao? Chẳng lẽ cũng bị vây chết bên trong?

Trần tiên sinh nói:

- Thợ thuật trong thiên hạ, có lập còn có phá. Không có thợ thuật nào vô địch thiên hạ, cũng không có ai có thợ thuật không có cách phá giải, ‘thập tam thái bảo’ cũng thế, nếu đã là thiên tiên bát quái, tự nhiên cũng có bát môn độn giáp, trong đó còn có một cánh cửa là sinh môn, cháu đã hiểu chưa?

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hơn nữa câu nói có lập còn có phá của Trần tiên sinh, giống hệt câu nói của ông Trương Tiệm trong huyết quan khổng lồ, tôi đoán, đây có thể là kiến thức thợ thuật đã khắc sâu vào trong đầu của người thế hệ trước.

Trần tiên sinh gật gật đầu, nói:

- Nếu cháu hiểu rồi, vậy thì dễ giải thích, bát môn độn giáp, chỉ có duy nhất một sinh môn, người thợ thi triển thợ thuật ‘thập tam thái bảo lạc tử định’, sẽ chọn ra một sinh môn từ trước, cho nên hắn có thể ra ngoài qua sinh môn đó, bởi vì chỉ có một mình hắn biết sinh môn nằm ở đâu, mà, một khi người thi triển thợ thuật ra được bên ngoài, có thể lập tức thay đổi vị trí của sinh môn, cứ như vậy, những người khác căn bản không biết được sinh môn rốt cuộc nằm ở đâu, có điều theo thói quen của người thế hệ trước, thường thì đều chọn đồng tiền đầu tiên làm sinh môn, với ngụ ý, giữ lại một đường sống.

Tôi nhớ tới lúc ông bác bị Trương Tiệm hãm hại, người giấy chui ra từ trong túi quần ông ta đã thay đổi một chút phương hướng của đồng tiền thứ nhất, lúc ấy tôi không hiểu nguyên lý bên trong, xem ra chính là vì muốn thay đổi vị trí của sinh môn, cho nên, ông bác mới bị nhốt không ra được.

Tôi nói:

- Nếu bình thường đồng tiền đầu tiên đều là sinh môn, chẳng phải rất dễ bị người ta nhìn thấu sao?

Trần tiên sinh nói:

- Đây là truyền thống của thợ giày chúng tôi, người nào lại ngu ngốc truyền ra bên ngoài chứ? Lại nói, ngộ nhỡ đồng tiền thứ nhất không phải sinh môn, vậy thì người nào chạm người đó rơi vào đại trận, cháu nói xem, ai có lá gan lớn dám đi mạo hiểm như vậy?

Nghe đến đó, tôi có cảm giác bừng tỉnh, thảo nào lúc trước ông Trương Tiệm lại dùng một người giấy nhỏ đi thay đổi vị trí sinh môn, chứ không phải ông ta đích thân đi, đó là vì ông ta sợ đồng tiền đầu tiên không phải sinh môn, tiếp nữa, Trương Tiệm vốn không phải thợ giày, nhưng lại biết bí mật không truyền ra ngoài của thợ giày, câu giải thích duy nhất, chỉ có thể là ông nội tôi nói cho ông ta biết.

Ông nội nhất định lại học trộm bản lĩnh của thợ giày ---- điều này được chứng minh qua việc ông dạy Trần tiên sinh phải chế tác giày âm dương như thế nào. Tuy rằng ông nội đã học được thợ thuật của thợ giày, cũng không chắc chắn lắm đồng tiền đầu tiên có phải sinh môn hay không, nhưng vì để tìm một ‘con chuột bạch’, ông đã nói bí mật này cho Trương Tiệm biết, sau đó lợi dụng thủ đoạn của nhà họ Trương, phái ra một người giấy.

Từ từ, nếu là vậy, thì người muốn giết ông bác, không phải Trương Tiệm, mà chính là ông nội tôi! bởi vì Trương Tiệm, chẳng qua chỉ là người ông tìm đến giúp thay đổi sinh môn của thập tam thái bảo mà thôi!

Sau khi cho ra kết luận này, tôi có cảm giác cả đất trời đang lay động, ông bác nói ông nội giết chết bà nội, hiện tại lại phân tích được ra, ông bác cũng bị ông nội giết ---- cho dù không phải ông đích thân động thủ, nhưng cũng là do một tay ông mưu tính, vậy ông nội tôi, liệu có phải chính là một đại ma đầu chuyên giết người thân hay không?

Nghĩ đến đây, sau lưng tôi lạnh toát, tôi vội vàng kiềm nén suy nghĩ đáng sợ này, nói sang chuyện khác hỏi Trần tiên sinh:

- Vậy làm sao bây giờ? Đại trận này có giống lúc trước không, sinh môn có phải nằm ở vị trí đồng tiền đầu tiên không?

Trần tiên sinh nói:

- Người bên ngoài nếu nhìn được ra, thì cũng đã không còn là ‘thập tam thái bảo’ rồi.

Tôi hỏi, vậy hiện tại phải làm sao?

Trần tiên sinh nói:

- Còn có thể làm gì? chỉ có tôi đi vào trong nhìn một lát, nhìn xem có tìm ra sinh môn hay không, cứu Trương mù ra ngoài.

Tôi lại hỏi:

- Ngộ nhỡ ông đi vào, cũng không tìm thấy, thì phải làm sao?

Trần tiên sinh nói:

- Vậy cháu đi tìm vợ mình đi, không cần lo cho hai chúng tôi nữa.

Tôi nghe thấy vậy trong lòng cả kinh, nói:

- Ông nắm chắc bao nhiêu phần trăm?

Trần tiên sinh nói:

- Hiện tại vẫn chưa biết, còn phải vào trong nhìn mới biết được.

Trần tiên sinh nói xong, lấy ra một đoạn chỉ đỏ từ trên người, đưa một đầu cho tôi, bảo tôi buộc vào cổ tay trái, một đầu khác ông ấy tự buộc vào cổ tay phải của mình, vừa đi, chỉ đỏ vừa được kéo dài ra, ông ấy nói:

- Cháu lùi ra sau vài bước, đừng tới gần dấu giày, nếu cháu thấy tôi có chút bất thường, cháu hãy kéo tôi trở về.

Tôi gật đầu, cái này hơi giống phương pháp của Trương Mục lần trước, nhưng sau khi đích thân trải nghiệm, cũng cảm thấy không có tác dụng gì, kế đó, Trần tiên sinh lại dặn dò tôi một vài chuyện cần chú ý, tôi nhớ thật kĩ, nhưng Trần tiên sinh dặn dò càng nhiều, lại càng chứng minh ông ấy không nắm chắc lắm, tuy rằng tôi đã nhìn thấu tâm tư của Trần tiên sinh, nhưng tôi không dám nói ra.

Hơn nữa, tôi đột nhiên có cảm giác bất an, tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, hẳn vẫn có cái gì đó đã bị chúng tôi bỏ qua, nhưng rốt cuộc là gì, trong khoảng thời gian ngắn tôi lại không thể nghĩ được ra.

Trần tiên sinh đi lên phía trước, đầu tiên là cởi hai chiếc giày, đang chuẩn bị bước qua dấu giày đầu tiên, tôi chợt nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Trương mù truyền đến:

- Đại trận này, ngoài thằng ngốc ra, ai vào trong cũng chết!

Trương mù nói xong, tôi đột nhiên nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng, từ lúc tôi tiến vào đến giờ, đã lâu vậy rồi, nhưng vì sao vị chính chủ bên trong quan tài lơ lửng, vẫn chưa từng lộ diện?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.