Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mau đi theo

Phiên bản Dịch · 1907 chữ

Nói một câu hơi ‘cường điệu’ một chút, giây phút nghe thấy tiếng của Trương mù, tôi thật sự kích động tới mức sắp khóc. Chỉ cần còn có thể nghe được tiếng của anh ta. Đã chứng minh anh ta còn sống. Vì thế lòng tràn đầy vui mừng đi tới nơi truyền đến tiếng nói của anh ta, hô to một tiếng:

- Lăng Giáng vẫn ổn chứ?

Tôi nghe thấy phía đối diện ho khù khụ vài tiếng, hẳn là tức tối với câu hỏi vừa rồi của tôi, vì thế tôi đổi cách hỏi:

- Anh chết chưa? Chắc Lăng Giáng vẫn ổn hả?

( mịe sư cái đồ trọng sắc khinh bạn =))) chỉ lo cho gái thôi )

Tôi nói xong, Trương mù lại ho khù khụ mấy tiếng, có lẽ lại tức đến nghẹn lời với câu hỏi của tôi, sau đó anh ta không khách khí đáp lời:

- Cái tông môn nhà mày, thằng chó này, có gan thì mày tới đây, tao cam đoan không đánh chết mày!

Với tính cách của Trương mù, nếu là trước kia, đã sớm cầm miệt dao chạy tới chém chết tôi, tuyệt đối không gọi tôi qua đó, nhất định anh ta đã xảy ra chuyện, tôi và Trần tiên sinh vội vàng phi lên phía trước.

Chạy được vài bước, tôi lại phát hiện có chút bất thường, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Có ai vỗ bả vai ông không?

Trần tiên sinh vừa đi vừa nói:

- Không có, sao vậy?

Tôi nói:

- Cháu cũng không thấy.

Trần tiên sinh dừng lại, đánh giá tôi trên dưới một lượt, nói:

- Không có gì kỳ lạ, nói không chừng là người kia sợ Trương mù.

Tôi gật đầu, cảm thấy rất có thể, dù sao tiếng vang của Trương mù cũng được xếp hàng đầu, dọa người âm sợ mất mật cũng không phải là không thể.

Tuy rằng vẫn thấy có chút bất thường, nhưng cứu Trương mù quan trọng hơn, vì thế tôi tiếp tục đi, nhưng đi một lúc, đột nhiên phát hiện một vấn đề ---- đi lâu như vậy rồi, nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một mình tôi!

Tôi vội vàng xoay người nhìn, làm gì còn có thân ảnh Trần tiên sinh, cả địa cung tối như mực, cũng chỉ có một mình tôi! Quả nhiên vẫn có người âm ra tay với tôi, mặc dù Trần tiên sinh vẫn đi theo phía sau, nhưng không thể ngăn cản chúng nó động thủ.

Vậy thì giả thiết Trần tiên sinh nói, người âm bị Trương mù dọa đi mất, hoàn toàn không đúng, không chỉ không đúng, mà còn ngược lại, chúng nó không bị Trương mù dọa đi, mà là đã hoàn thành xong âm mưu nào đó rồi --- thuận lợi quạt tắt minh hỏa trên vai tôi.

Tôi vội vàng dùng thủ thế sinh hỏa, nhóm lửa trên vai mình lên, vừa mới vỗ xong, lại thấy Trương mù mặt mày vội vã chạy tới, anh ta thoát ra khỏi huyết trận rồi? anh ta thoát ra ngoài thế nào? Chẳng lẽ là Trát Qủy Đao? Tôi không hiểu lắm, vì thế vội vàng chạy theo, mặc kệ như thế nào, đi theo bên cạnh Trương mù an toàn hơn nhiều.

Tôi thấy anh ta vừa chạy vừa lắc đầu, thấy vậy tôi liền nghĩ tới những đạo sĩ tiên sinh, lúc bọn họ niệm thần chú cũng thích lắc đầu, chẳng lẽ Trương mù phát hiện ra cái gì, cho nên mới vừa niệm chú vừa chạy về hướng đó? chẳng lẽ là phát hiện ra vị trí của Lăng Giáng?

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng đuổi theo bóng lưng Trương mù, tôi vừa chạy vừa dùng thủ thế sinh hỏa vỗ vào vai mình, sợ mất dấu, về phần Trần tiên sinh, tôi nghĩ không có tôi liên lụy, ngược lại ông ấy còn an toàn hơn.

Tôi thử gọi Trương mù vài tiếng, nhưng anh ta đều không hề dừng lại, ngược lại, còn càng chạy càng nhanh, vừa chạy vừa nói với tôi:

- Cái tông môn nhà cậu, mau đi theo, thằng ngốc này.

Nghe anh ta nói thế, tôi tăng tốc, nhưng tôi phát hiện, nếu tôi chạy nhanh hơn, anh ta cũng chạy nhanh hơn, khiến tôi không thể đuổi kịp tốc độ của anh ta.

Chạy mãi chạy mãi, tôi phát hiện anh ta chạy càng nhanh, đầu anh ta lại càng lắc mạnh, nhìn như là gặp phải chuyện khẩn cấp, chú ngữ chỉ cần hơi niệm chậm một chút sẽ có chuyện. Chẳng lẽ Lăng Giáng gặp nguy hiểm ?

Tôi sợ hãi cố gắng đuổi theo, nhưng mặc kệ tôi có đuổi thế nào, cũng cách anh ta một khoảng nhất định, lần này tôi có một dự cảm bất an, chẳng lẽ tôi gặp phải Trương mù giả, cố tình dẫn tôi đến một nơi nào đó?

Ma dẫn đường? !

Vì thế tôi thử thả chậm tốc độ, nhưng Trương mù vẫn duy trì tốc độ kia, tôi luống cuống, vội vàng đuổi theo, lúc này, tiếng Trương mù lại truyền đến:

- Cái tông môn nhà cậu, mau đi theo, thằng ngốc này.

Đuổi theo cả một đoạn đường, tôi đã sắp không thở nổi, nhưng Trương mù vẫn bước đi như bay, chẳng lẽ thợ nhân bọn họ đều có thể trạng trâu bò vậy sao? vì thế tôi thét lớn:

- Chạy gì mà nhanh thế? anh vội vàng đi đầu thai à?

Trương không trả lời tôi, có lẽ là không thèm trả lời, tôi không phục nghiến răng một cái, tăng tốc, tiếp tục đuổi theo.

Khả năng tiềm tàng của con người đều là vô hạn, nếu bạn không cố gắng ép buộc bản thân, bạn vĩnh viễn không thể biết được, hóa ra mình có thể chạy nhanh đến vậy, tôi chính là ví dụ điển hình, tôi cắn răng, rất nhanh đã đuổi gần kịp, khoảng cách với Trương mù càng lúc càng gần, tôi cũng nhìn thấy rõ Trương mù đang làm gì.

Tôi thấy hai tay anh ta đặt trước ngực, hẳn là đang kết thủ ấn hoặc là làm người giấy. Nhưng không thể không bội phục chính là, Trương mù không cần vung cánh tay mà cũng có thể chạy nhanh đến vậy, tôi nhớ lúc trước có một bộ phim hoạt hình Ninja của Nhật Bản, những Ninja trong phim lúc chạy đều cho tay ra sau lưng, chứ không phải là dùng cánh tay vung trước sau. Lúc đó tôi cảm thấy thật vớ vẩn, hiện tại nhìn thấy Trương mù chạy như vậy, tôi mới tin là thật.

Lại chạy được một đoạn, tôi gọi Trương mù vài tiếng, kêu anh ta đợi tôi, tôi thật sự chạy không nổi rồi, nhưng anh ta không đáp lời, tôi nghĩ, hẳn là anh ta đang niệm chú ngữ phức tạp, kiểu như là Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh gì gì đấy. giữa lúc đó không thể ngừng lại, bằng không sẽ thành công cốc.

Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn tiếp tục đuổi theo, chứ không còn làm thế nào nữa? không có Trương mù, tôi không đi đâu được hết, lại chạy một đoạn, tôi nghĩ, cho dù có là chú ngữ rất dài, cũng có thể niệm xong rồi, tôi lại gọi Trương mù vài tiếng, sau đó Trương mù quay ngoắt đầu lại nhìn tôi, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, mau đi theo, thằng ngốc này.

Nhìn thấy động tác này của Trương mù, tôi coi như cũng an tâm một chút, ít nhất cũng chứng minh anh ta biết tôi đang đuổi theo, có lẽ không tới mức bỏ tôi lại.

Tâm lý trong lòng ổn định hơn, tôi phát hiện, mình chạy cũng thoải mái hơn, đã chạy theo Trương mù một đoạn đường rất dài, nhưng cũng chẳng thấy mệt như trước.

Nhưng sau khi Trương mù quay đầu lại nhìn tôi, lại tiếp tục chạy về phía trước, vẫn giống như ban nãy, vừa chạy vừa lắc đầu, chẳng qua, lần này tốc độ không còn quá nhanh.

Tôi chạy thêm mấy bước, cuối cùng cũng kéo gần khoảng cách với Trương mù, tôi gọi Trương mù một tiếng, vốn định thông qua tiếng nói để cho anh ta biết tôi đã đuổi kịp, nhưng không ngờ anh ta bỗng dừng lại, chẳng lẽ tìm thấy chỗ của Lăng Giáng rồi?

Tôi đi tới đứng sau lưng Trương mù cách khoảng nửa thân người, cũng không nhìn thấy Lăng Giáng, tôi hỏi Trương mù, Lăng Giáng đâu?

Trương mù không trả lời tôi, tôi còn tưởng do tiếng mình nhỏ quá, anh ta nghe không rõ, vì thế tôi hỏi thêm lần nữa, nhưng anh ta vẫn không đáp lời, tôi có chút bực mình đưa tay vỗ vai anh ta, đương nhiên, là dùng thủ thế sinh hỏa, tôi sợ tôi vỗ tắt minh hỏa trên vai anh ta.

Nhưng sau cái vỗ, tôi nghe thấy ‘cạch cạch’ một tiếng, đầu của Trương mù rơi từ trên cổ xuống đất, còn lăn tròn trên đất vài vòng.

Trương mù chết rồi? !

“A!” Tôi hét thảm một tiếng, sợ tới mức lui ra sau vài bước, chân đứng không vững, ngã dập mông xuống đất ---- xong rồi, Trương mù chết rồi!

Thảo nào anh ta không chạy nữa, hóa ra là chết rồi!

Nhưng, vì sao lại đột nhiên chết?

Chẳng lẽ nơi này có một dây thép rất nhỏ, Trương mù vừa rồi chạy nhanh quá, cho nên đầu đã bị cứa đứt?

Không đúng, nếu nói như vậy, trên cổ anh ta phải có máu phun lên chứ, vì sao cổ Trương mù không có máu?

Vừa nghĩ đến đây, tôi đã thấy thân thể trước mắt mình tự đi tới chỗ cái đầu, nhặt lên, cắm lại lên cổ.

Hắn, hắn không phải Trương mù! Người vừa chết làm sao có thể làm ra động tác như vậy? huống chi, hắn còn cắm ngược đầu rồi! thân thể đưa lưng về phía tôi, nhưng cái đầu lại đối mặt với tôi!

Khuôn mặt kia, xanh mét, không phải là mặt của người bình thường!

Thảo nào lúc hắn chạy cái đầu cứ lắc lư, hóa ra là đầu cắm trên cổ!

Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bốn phía tối đen, giơ tay lên còn không nhìn thấy năm ngón, lúc trước khoảng cách của tôi với Trương mù xa như vậy, muốn nhìn thấy bóng lưng anh ta rất khó, thế thì sao tôi có thể nhìn thấy anh ta quay đầu nhìn tôi? chuyện bất thường như thế, vì sao tôi không sớm phát hiện?

Tôi không kịp tự trách, bởi tôi còn phải nghĩ xem hiện tại làm sao bây giờ? ---- chạy!

Nhưng chính vào lúc tôi chuẩn bị bỏ chạy, tôi lại nhìn thấy hắn xoay người. Bốn phía tuy rằng một mảnh tối đen, nhưng tôi vẫn thấy rõ trong tay hắn ôm một cái đầu! cái đầu đó, không phải ai khác, đúng là Trương mù đang nhắm mắt!

Đầu của Trương mù đột nhiên mở to mắt, cười hì hì nói với tôi:

- Cái tông môn nhà cậu, mau đi theo, thằng ngốc này…

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.