Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt đất trên đầu

Phiên bản Dịch · 1810 chữ

Trần tiên sinh vừa thốt ra lời kia, tôi cũng lập tức ý thức được không bình thường.

Lúc tôi và Trương mù ở cùng nhau, vào thôn cũng bị gã ăn chín cái đầu tấn công, sau lại ở cùng một chỗ với Lăng Giáng, còn bị Triệu Giai Đường nhốt trong kính giới ở khoa cấp cứu, mặc kệ là đi theo ai trong hai bọn họ, đều sẽ bị người âm tới gây chuyện.

Nhưng hiện tại lại khác, từ lúc tôi tiến vào trong này tới giờ, không tính chuyện bị ông bác người giấy nhốt vào trong quan tài, đúng là chưa có người âm ra tay với tôi.

Chuyện này là vô cùng, cực kỳ, chắc chắn bất bình thường!

Chẳng lẽ thể chất chiêu âm của tôi không còn nữa?

Không có khả năng, tôi sờ chuông trấn hồn trên cổ, vẫn còn!

Tôi liếc nhìn xuống dưới chân, hỏi Trần tiên sinh:

- Mười ba đôi giày âm kia vẫn còn trên chân cháu chứ ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Không còn chẳng lẽ có thể bị ăn mất?

Không lý nào! Một thứ như chuông trấn hồn, từ người âm đến người dương đếu thèm muốn còn đang nằm trên người tôi, hai mươi ba đôi giày âm cũng vẫn còn trên chân, vì sao đột nhiên tôi lại không chiêu âm nữa?

Tôi hỏi Trần tiên sinh. Vì sao?

Trần tiên sinh xoa xoa cằm. Gật đầu nói:

- Câu hỏi này khá hay, nhưng cháu đừng quên một chuyện, vấn đề này hình như là tôi hỏi cháu trước rồi thì phải? hiện tại cháu lại hỏi ngược lại tôi, cháu có tin tôi cầm giày chọi chết cháu không hử?

Tôi gật đầu nói:

- Cháu tin, nhưng hiện tại phải làm sao đây ?

Trần tiên sinh thoáng nhìn lên đằng trước, sau đó nói:

- Đã đi bộ lâu vậy rồi, cũng chưa nhìn thấy điểm cuối, không thể tiếp tục đi vào phía trong, còn đi tiếp, có thể sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Tôi hiểu Trần tiên sinh đang sợ hãi , nói thật, ở trong bóng tối mênh mông vô bờ. Tôi cũng sợ, nếu không phải Trần tiên sinh đến, tôi đoán tôi đã sớm quay đầu trở về.

Lúc quay về, Trần tiên sinh vẫn đi phía sau tôi, cách nửa thân người. ông ấy hỏi tôi:

- Tôi nhớ tôi kêu cháu đứng chờ tôi ở trên tầng, sao cháu lại tự mình xuống dưới?

Tôi nói:

- Thang máy lên rồi, cháu chờ một lúc, không thấy ông quay lại, mới đi xuống dưới. Đúng rồi, lúc đó ông đã đi đâu vậy?

Trần tiên sinh rất là nghi hoặc nói:

- chẳng lẽ cháu không nhìn thấy?

Tôi hỏi:

- nhìn thấy gì?

Ông ấy nói:

- Tiền giấy, cháu không nhìn thấy?

Tôi nói:

- Tiền giấy rơi từ trên trời xuống, là ông đốt?

Ông ấy nói:

- Không phải tôi đốt, chẳng lẽ còn là cháu? Ông đây phải chạy tới rất nhiều chỗ mới kiếm được hai bao tải tiền giấy, kết quả vừa về đã không thấy thằng nhóc cháu đâu rồi!

Tôi ngượng ngùng cười, nói sang chuyện khác:

- Ông đốt tiền giấy để làm gì ạ?

Trần tiên sinh đáp:

- Không đốt tiền giấy, cháu có ra được khỏi ảo cảnh không?

Tôi gật đầu, thì ra là thế, tôi đoán Trương mù nhìn thấy mèo đen người âm, có thể cũng là rơi vào ảo ảnh, cho nên mới bảo tôi đốt tiền vàng cho anh ta, tôi nói:

- Ông đốt cho Trương mù chưa?

Trần tiên sinh nói:

- Tôi không biết ngày sinh tháng đẻ của cậu ta, sao đốt cho cậu ta được?

Tôi hỏi:

- Đốt tiền giấy còn phải biết cái này?

Ông ấy nói:

- Bớt sàm, không biết ngày sinh tháng đẻ, cháu đốt tiền giấy cho ai? Không chỉ phải viết ngày sinh tháng đẻ, mà lúc đốt tiền, còn phải dùng ngón tay út bàn tay trái vẽ một vòng tròn bên ngoài tiền giấy, vừa vẽ vừa gọi tên người nhận tiền, bằng không, đốt tiền cũng chỉ lãng phí.

Trần tiên sinh lại giúp tôi mở ra một cánh cửa đến thế giới mới, tôi trước kia cũng từng đốt tiền giấy cũng với ông nội, nhất là giữa tháng bảy, sẽ ngồi trong nhà chính đốt mấy tiếng đồng hồ liền, nhưng thời điểm đó, tôi chỉ cần phụ trách ném tiền giấy vào trong là được, trước nay chưa từng thấy còn có nhiều ‘môn đạo’ như thế, chẳng lẽ ông nội cũng không biết? hay là lúc ấy, ông chỉ đơn giản là vì muốn đốt cho cô hồn dã quỷ?

Tôi hỏi:

- Ông đốt tiền giấy cho cháu, chẳng lẽ ông biết ngày sinh tháng đẻ của cháu?

Tôi sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì lúc ở sau núi thôn Trương gia, Trương mù từng nói sinh thần bát tự của tôi đã dọa anh ta chết khiếp, cho nên tôi nghĩ, Trần tiên sinh cũng biết rốt cuộc sinh thần bát tự của tôi dọa người chỗ nào.

Nhưng Trần tiên sinh rất gọn gàng dứt khoát nói:

- Không biết, tôi chỉ biết tên và tuổi cháu thôi.

Tôi lại hỏi:

- Vậy vì sao cháu có thể nhận được tiền giấy?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu nhận được cái rắm, cái đó là tôi cứ tung ra cả đống, những ai ở trong này có lẽ đều nhận được.

Tôi nói:

- Nếu đã vậy, hẳn là Trương mù cũng nhận được, nhưng vì sao anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Từ từ, vừa rồi cháu nói gì?

Trần tiên sinh hỏi vậy khiến tôi có chút lúng túng, tôi nói:

- Tiền giấy không phải do ông đốt à?

Trần tiên sinh nói:

- Không phải tôi hỏi cháu cái này, cháu nhìn thấy tiền giấy xuất hiện từ đâu?

Tôi nói:

- Rơi từ trên trời xuống, làm sao vậy?

Trần tiên sinh vô cùng nghiêm túc hỏi:

- Cháu chắc chắn?

Tôi gật đầu tỏ vẻ rất khẳng định.

Lúc này tôi và Trần tiên sinh đã quay về vị trí cũ, tôi thấy Trần tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, sau đó đột nhiên bật cười nói:

- Cuối cùng ông cũng biết chỗ nào không đúng rồi, mẹ lũ chó, dám chơi trò này với tao!

Tôi nói:

- Có chuyện gì vậy?

Trần tiên sinh không trả lời tôi, mà là hỏi lại tôi:

- Chẳng lẽ cháu không cảm thấy cỗ quan tài kia có chút bất thường?

Tôi nói:

- Đúng là có chút khó chịu, cứ thấy có gì đó bất thường!

Trần tiên sinh hỏi:

- Bất thường chỗ nào?

Tôi đáp:

- Cụ thể ở chỗ nào cháu cũng không biết, có điều vừa rồi nằm trong đó, thấy bên trong không có nội quan.

Trần tiên sinh lắc đầu thở dài một tiếng, bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Thảo nào Trương mù nói cháu ngốc, tôi có bảo cháu những quan tài kia đâu, ý tôi là cỗ quan tài trên đỉnh đầu cháu kia kìa!

Tôi ngẩng đầu nhìn, vẫn còn lơ lửng trên không trung, cũng không có cái gì bất thường mà?

Trần tiên sinh nói:

- Dây thừng có phải đã bị tận tay cháu chặt đứt rồi không?

Tôi nói:

- Nếu không phải bị ma che mắt, thì đúng là như vậy.

Tiếp xúc cùng với hội người Trương mù đã lâu, hiện tại lúc nói không dám nói quá thẳng quá thật, vẫn phải chừa chút đường lui, để tránh bị bọn họ mắng tôi ngu ngốc.

Ông ấy nói:

- Lúc đó tôi cũng có mặt, tôi dám cam đoán không bị ma che mắt, tôi hỏi cháu, dây thừng có phải bị vùi trong đất không?

Tôi nói:

- Theo lý thì đúng vậy, nhưng cũng không nhất định.

Tôi thấy Trần tiên sinh hơi kinh ngạc, vì thế tôi tiếp tục giải thích:

- Nếu như bên trên quan tài có lò xo kéo, bên dưới cũng có dây thừng, như vậy cũng có thể tạo ra được một cỗ quan tài lơ lửng, chúng ta chặt đứt dây thừng, quan tài tự động dâng lên trên, giải thích này hợp lý không?

Tôi vừa nói xong, đã thấy Trần tiên sinh cởi giày, giơ lên đập tôi, tôi vội vàng tránh sang một đầu khác của quan tài, Trần tiên sinh nói:

- Nếu như Trương mù biết quan tài lơ lửng ‘trên không chạm trời dưới không chấm đất’ bị cháu giải thích như vậy, cháu có tin, cậu ta cầm miệt dao chém cháu không hả?

Tôi nói:

- Thế thì giải thích sao ạ? Chẳng lẽ quan tài còn có thể đi ngược lại định luật vật lí, tự bay lên trên trời?

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Sai rồi, quan tài không bay lên trời, dây thừng sau khi bị chém đứt, quan tài đã rơi xuống đất.

Tôi nói:

- Ý của ông là, hóa ra quan tài lơ lửng trên không kia vốn là một trong số những quan tài này?

Trần tiên sinh nói:

- Quan tài chính là quan tài trên đầu chúng ta kia, cháu còn chưa hiểu sao? tôi đổi cách nói khác giải thích cháu nghe, cháu biết ma che mắt là như thế nào không?

Tôi nói:

- Trước kia từng nghe người thế hệ trước nói, có người âm cưỡi trên vai bịt mắt mình lại, cho nên những gì mình nhìn thấy không còn là sự thật nữa, có điều cháu không hiểu, trước lúc cháu ra khỏi thang máy, đã dùng thủ thế sinh hỏa vỗ vai vài cái, minh hỏa trên đỉnh đầu cũng quạt rồi, sao còn có thể bị ma che mắt?

Trần tiên sinh nói:

- Lúc trước tôi cũng không hiểu, bình thường mà nói, ma che mắt rất đơn giản, chỉ cần quạt sáng minh hỏa trên vai, ma che mắt tự nhiên sẽ được phá giải, nhưng minh hỏa của hai người chúng ta chưa có tắt, mà vẫn còn bị ma che mắt, thế nên tôi mới nói, tôi biết không khó giải quyết, nhưng lại không biết phải giải quyết thế nào, nhưng, hiện tại tôi đã hiểu!

Tôi vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc là sao? chẳng lẽ không phải ma che mắt?

Trần tiên sinh nói:

- Chính là ma che mắt, nhưng nó không cưỡi trên vai chúng ta, mà là đứng ngược trên đỉnh đầu chúng ta, thò tay xuống che mắt chúng ta, không đúng, không phải bọn chúng đứng ngược, mà là chúng ta đứng ngược, còn bọn chúng vẫn ở dưới đất.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.