Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền âm phủ từ trên trời rơi xuống

Phiên bản Dịch · 2002 chữ

Nghe thấy tiếng thét thảm của Trương mù, tôi vội vàng lao lên trước, muốn đẩy anh ta ra khỏi vị trí kia, nhưng tôi lại quên mất, những gì tôi đang nhìn thấy, là ảo cảnh, mặc kệ tôi có làm thế nào, căn bản đều không thể chạm được vào người Trương mù.

Tôi biết tôi không thể, nhưng tôi vẫn chạy đến trước mặt ông bác, cầu xin ông buông tha cho Trương mù và Lăng Giáng, nhưng tôi kêu gào nửa ngày, vẫn không nhận lại được tiếng đáp lời của ông bác, chỉ có tiếng thét đau đớn và tiếng chửi bậy của Trương mù.

Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ. trong đầu trống rỗng.

Từ từ, tôi nhớ lúc ấy ông bác bị Trương Tiệm hút mất ba ngày ba đêm mới cạn máu, nếu hiện tại Trương mù cũng bị dùng thợ thuật tương tự, vậy vẫn còn thời gian ba ngày ba đêm. Hơn nữa, Trương mù nhất định lợi hại hơn so với ông bác thời điểm đó, vậy thì thời gian chắc chắn sẽ có hơn ba ngày, từ lúc tôi tiến vào đến giờ, thời gian nhất định chưa vượt qua ba ngày, mà tôi tiến vào trong cũng không nhìn thấy Trương mù, lẽ nào, Trương mù đã tự mình thoát khỏi thợ thuật đó?

Không đúng, nếu Trương mù thoát rồi, không thể trơ mắt nhìn tôi bị ném vào trong quan tài, rơi vào ảo cảnh của ông bác! Vậy thì chỉ có một cách giải thích, Trương mù vẫn đang phải chịu sự dày vò bị hút khô máu!

Nhưng, lúc tôi tiến vào không nhìn thấy Trương mù, cái này phải giải thích thế nào?

Tôi nhớ thời điểm vào trong, điện thoại mất tín hiệu, nhưng Trương mù ở dưới này lại nghe được điện thoại của tôi, nói cách khác, thực ra nơi này có tín hiệu, nhưng tôi không nhìn thấy, hơn nữa, quan tài lơ lửng rõ ràng đã bị tôi và Trần tiên sinh chặt đứt dây thừng, vậy mà tôi vẫn còn nhìn thấy nó lơ lửng trên không.

Ma bịt mắt!

Nhất định là lúc tôi vào trong, đã bị ma bịt mắt, cho nên mới không nhìn thấy Trương mù, còn bị ông bác đẩy vào trong quan tài.

Đúng, nhất định chính là như vậy!

Vậy thì hiện tại tôi cần làm, chính là nghĩ biện pháp đi ra khỏi ảo cảnh, sau đó đi cứu Trương mù!

Nhưng, tôi phải làm thế nào đây?

Tôi nhớ Trương mù từng nói với Lăng Giáng, nói tôi còn có một thân phận, ngay cả anh ta cũng không thắng nổi tôi, nhưng vì sao tôi lại không biết? các người vì sao không sớm nói cho tôi biết tôi còn có thân phận chó má gì đó? như thế, ít nhất cũng không tới mức phải đứng ở đây không biết làm sao!

Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, nói với chính mình, nóng ruột cuống cuồng cũng không giải quyết được vấn đề.

Tôi nhìn mười ba dấu chân dưới đất, tâm tư rối loạn.

Không phải nói ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ cần phải có mười ba đồng tiền sao? vì sao hiện tại Trương mù đi được có mười ba bước chân cũng có thể khởi động?

Hình thức! Lại con mẹ nó là hình thức! Chỉ cần hoàn thành hình thức, mặc kệ có phải đồng tiền hay không, hẳn đều có thể phát động. Hơn nữa, thợ thuật hút máu này cũng không phải ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ chân chính, cho nên hẳn cũng không có liên quan gì với tiền đồng.

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại màn ông bác bị hút máu, trong túi quần ông Trương Tiệm chui ra một người giấy, thay đổi góc độ của một đồng tiền, cho nên thợ thuật hút máu này có lẽ được diễn hóa từ thợ thuật ‘thập tam thái bảo lạc tử định’.

Nhưng, cho dù tôi đã nghĩ ra điều đó, thì cũng có tác dụng gì với việc phá giải cơ chứ?

Toàn thân tôi trên dưới cũng chỉ có chuông trấn hồn đáng tin cậy nhất, vì thế tôi đưa tay sờ sờ lên cổ, sợ hãi tới mức ngây người!

Chuông trấn hồn của tôi biến mất rồi!

Tôi nhớ rõ lúc bị đẩy vào trong quan tài, chuông trấn hồn vẫn còn trên cổ, nhưng vì sao lại không thấy nữa? chẳng lẽ sau khi tôi bị nắp quan tài đập ngất đi, đã bị ông bác người giấy trộm mất? nếu là ông ấy trộm, vậy ông ấy lấy chuông trấn hồn để làm gì?

Không có chuông trấn hồn, tôi còn có khả năng gì? thủ thế sinh hỏa, tâm hỏa thủ ấn, cầu Nại Hà, dẫn hồn qua sông, âm dương hai giới nhất tuyến khiên, ngũ tâm triều thiên, ….. từng thứ một hiện lên trong đầu tôi, sau đó lại bài trừ từng thứ, đến cuối cùng, tôi phát hiện, không có một cái nào phá được ảo cảnh này!

Lúc trước Lăng Giáng dùng Phong Kim Quải Ấn phá kính giới của Triệu Giai Đường, nhưng vấn đề là tôi không biết dùng Phong Kim Quải Ấn, lúc đối phó Triệu Giai Đường, bọn họ nói tôi đã dùng Quải Ấn Phong Kim, nhưng phải dùng như thế nào, sử dụng thủ thế gì, tôi căn bản đến một chút ấn tượng đều không có! Không được, Quải Ấn Phong Kim này không dùng được!

Tôi lại lần nữa điểm lại những thợ thuật tôi biết, đột nhiên phát hiện, vừa rồi không phải tôi mới học được một thợ thuật mới sao? ấn Đại Hoa Sen!

Vì thế tôi ngồi xuống đất nhắm mắt lại, học theo tư thế của Lăng Giáng, kết một thủ ấn hoa sen, sau đó miệng lẩm nhẩm những lời Lăng Giáng từng niệm, khi tôi niệm xong câu cuối, tôi mở mắt ra, thấy trên đất cái gì cũng không có, nhưng trên bầu trời lại giống như có tuyết rơi, liên tiếp có gì đó rơi xuống, tôi nhặt lên nhìn, không ngờ lại là tiền âm phủ.

Hoa sen đâu? Sao lại biến thành tiền âm phủ? Chẳng lẽ tư thế kết ấn không đúng? Vì thế tôi thử đổi mấy thủ ấn, kết quả đều giống nhau, tiền âm phủ không ngừng rơi xuống, không bao lâu sau đã phủ kín cả mặt đất.

Khi tiền âm phủ tiếp xúc với dấu chân Trương mù lưu lại, lập tức bốc cháy, nhưng ngọn lửa lại không phải màu xanh, mà là màu vàng, giống màu vàng khi đốt tiền giấy, một luồng khói nồng nặc tràn ngập khắp cả địa cung, tôi ngạt thở không ngừng ho khan.

Đúng lúc này, tôi cảm giác được sau gáy mình đau nhói, cảm giác đau như xâm nhập vào tận xương tủy, đau đến mức tôi cảm thấy cả địa cung đều đang lay động, cảm giác mê muội này khiến tôi không thể không nhắm mắt lại ngã xuống đất.

Đợi một hồi lâu, mới cảm thấy đỡ hơn, tôi mở mắt ra, lại thấy mình đang nằm trong quan tài, đèn điện thoại vẫn còn sáng, tôi phát hiện, quan tài này hơi khác quan tài tôi từng nằm lúc trước, quan tài này chỉ có quách, không có quan! Hoàn toàn không bình thường, mặc dù có nghèo tới mức không mua nổi quan quách, ít nhất cũng phải đóng một cái hộp gỗ làm quan, quan tài chỉ có quách không có quan thế này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Bởi vì không có quan, cho nên không gian trong quan tài khá rộng rãi, tôi thậm chí có thể ngồi xổm bên trong, không cần khom lưng, thế này dễ dùng sức hơn nhiều, tôi cầm miệt dao chém lên ván quan tài ---- nắp quan tài quá dày, không cần nghĩ cũng biết có chém nhừ tay cũng không chém thủng.

Nhưng, chưa chém được mấy lần, nắp quan tài đã tự động mở ra, Trần tiên sinh mặt mày ngẩn ngơ nhìn tôi hỏi:

- Cháu làm gì đấy?

Tôi nói:

- Cháu đang nghĩ cách thoát ra ngoài.

Trần tiên sinh nói:

- Nắp quan tài đẩy nhẹ một cái là mở ra rồi, cháu chém ván quan tài làm gì?

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể im lặng an ủi chính mình, lần trước bị chôn sống thành ra vẫn còn sợ, trong tiềm thức cho rằng chỉ cần nắp quan tài đậy lên, là sẽ bị đóng đinh tử tôn.

Vì tránh phải nói đến vấn đề xấu hổ này, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Sao ông lại xuống đây?

Ông ấy nói:

- Nếu tôi không xuống, cháu sẽ bị nhốt trong ảo giác không ra ngoài được.

Trần tiên sinh nói xong, liền đeo chiếc giày trong tay vào, một tay khác ông ấy cầm một tờ tiền âm phủ xé thành hình người giấy, trên đầu người giấy viết tên và tuổi của tôi. trời má, cái này không phải chính là trò của mấy kẻ tiểu nhân hay dùng trong phim đó sao?

Trần tiên sinh rất là khinh thường lườm tôi nói:

- Đã bảo cháu bớt xem TV đi, cháu không nghe, trong TV có bao nhiêu là thật? cái này được gọi là ‘đánh đòn cảnh tỉnh’, tôi không tìm thấy cháu, chỉ có thể xé một người giấy đại diện cho cháu để đánh.

Đánh đòn cảnh tỉnh tôi nghe qua, lúc ở thôn Trương gia, chạy xuống sông, là ông bác chèo thuyền Trần Hữu Lễ đánh tôi tỉnh, lúc đó, ông ấy cũng nói ‘đánh đòn cảnh tỉnh’, Không thể không nói, tôi lại lần nữa có cái hiểu mới về ‘hình thức’.

Nguy rồi, Trương mù! Tôi nhìn khắp nơi một vòng, cũng không nhìn thấy Trương mù, Chẳng lẽ bây giờ tôi vẫn còn bị ma bịt mắt?

Tôi tóm gọn những gì mình vừa mới nhìn thấy kể lại cho Trần tiên sinh nghe, nghe xong, ông ấy gật đầu nói:

- Dây thừng đều chém đứt rồi, quan tài kia vẫn còn lơ lửng trên không, hóa ra là ma che mắt, thảo nào vừa tiến vào đã có cảm giác như có đôi mắt đang nhìn mình, nhưng lại không tìm thấy là ở chỗ nào, bị ma che mắt rồi, tìm được mới là lạ!

Nói xong, Trần tiên sinh rút tẩu thuốc đồng trên thắt lưng ra, châm lên rít một hơi, sau đó cầm tẩu thuốc trong lòng bàn tay, nói:

- Đầu tẩu chỉ về hướng nào, thì hướng đó chính là vị trí của gã người âm che mắt hai người chúng ta.

Tôi gật đầu, cái này hơi giống la bàn thầy phong thủy hay dùng.

Sau đó tôi thấy, đầu tẩu thuốc đầu tiên là chỉ về hướng tây bắc, sau đó lại quay sang hướng đông nam, rồi bắt đầu xoay tròn trong lòng bàn tay Trần tiên sinh, tốc độ nhanh đến kinh người!

Trần tiên sinh nắm chặt tẩu thuốc, sắc mặt trắng bệch nói:

- Con mẹ nó đây là một cái ổ ma quỷ! Mấy đứa bé trẻ tuổi các cháu, chơi cái gì không chơi, lại chạy tới chỗ này chơi làm gì?

Tôi biết, Trần tiên sinh cũng không biết rõ chuyện trong giới thợ nhân, cho nên không biết rõ về ‘giấu trời qua sông’ và vòng luân hồi năm mươi năm, nhưng hiện tại không phải là thời điểm giải thích, cho nên tôi nói:

- Hiện tại nói những lời này cũng muộn rồi, cứu Trương mù ra trước rồi nói!

Trần tiên sinh nói:

- Nhìn còn không nhìn thấy, thì cứu thế nào?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.