Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấn Đại Liên Hoa

Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Tôi sống đến lớn thế này, chưa từng thấy ông nội khóc, thậm chí biểu cảm đau khổ buồn phiền cũng rất ít gặp, mỗi khi từ trường về nhà, lúc nhìn thấy ông, ông đều luôn trong bộ dáng cười tủm tỉm, sau đó câu nói đầu tiên chính là ‘ăn cơm chưa, ông đi hâm nóng lại đồ ăn cho con.’

Nhưng giờ này khắc này, tôi lại thấy ông nội ngồi bệt dưới đất. khóc lóc thảm thương, nhưng tôi không hiểu, nếu ông đã đau buồn như vậy, vì sao lúc trước lại tuyệt tình lạnh nhạt đứng nhìn? Với bản lĩnh của ông, muốn cứu ông bác, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Từ trong tiếng khóc của ông, cũng biết được ông không hề muốn nhìn thấy kết cục này, nhưng trong lòng ông rốt cuộc còn có nỗi khổ tâm gì, mà phải dùng máu của ông bác nhuộm đỏ cỗ quan tài? Hơn nữa, sau đó còn rất đau khổ, bằng không, cũng sẽ không dập đầu chín cái với tàn hồn của ông bác.

Tôi liếc nhìn người giấy, phát hiện thời điểm đó lưng nó không còng, trên mặt cũng không có nhiều lỗ thủng, có lẽ là trong cuộc sống sau này , nan tre ‘cột sống’ đã bị gãy, vừa nghĩ đến đây, trái tim tôi như nghẹn lại, sống mấy chục năm trong hình hài người giấy, quả thực là sống không bằng chết!

Tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định đã sớm tự sát. Nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, nếu ông nội đã ra tay, có lẽ cũng thiết lập cấm chế gì đó, không cho phép ông bác tự sát. Tưởng tượng đến nơi đây, tôi kinh hãi đến mức khắp người nổi một tầng da gà, cảnh ngộ muốn sống không thể muốn chết không xong, đổi lại là tôi, có lẽ sớm phát điên rồi.

Cũng khó trách nhiều năm qua ông bác người giấy đều chỉ làm bạn với mèo đen, bởi ngoài lũ mèo đen ra, ông ấy còn có thể bầu bạn cùng ai? So sánh với nhau, thì bà lão người giấy vẫn may mắn hơn nhiều, tuy rằng cũng là người giấy, nhưng bà lão người giấy còn có ông Trường Nguyên chăm sóc, còn có người trò chuyện, nhưng ông bác người giấy, cô đơn lẻ loi, cả ngày du đãng khắp núi rừng, màn trời chiếu đất, như một cô hồn dã quỷ, cho nên lớp giấy trên mặt mới rách, nan tre trên lưng mới bị đè gãy…..

Tôi nghĩ ông nội sở dĩ khóc lớn như vậy, có lẽ là vì nghĩ tới cảnh tượng cuộc sống sau này của ông bác.

Tôi cảm giác được khóe mắt mình ươn ướt, có nước mắt chảy dài xuống từ trong hốc mắt, nước mắt tôi rơi lên đất, tóe lên những đóa bọt nước.

Hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, một tia sáng chói mắt rọi tới từ phía không xa, tôi thấy cửa thang máy mở ra, Trương mù và Lăng Giáng đi ra từ trong thang máy, hai người bọn họ đều không cầm điện thoại để soi sáng, lúc này tôi mới nhớ, nhất định Trương mù đã để điện thoại trên tầng ba, còn điện thoại của Lăng Giáng, có thể cũng bị ngâm hỏng trong nước lúc bơi từ chỗ thuyền lên đến bờ ở thôn Trương gia rồi.

Tôi vội vàng chạy tới, đứng trước mặt bọn họ, hét to, nhưng bọn họ căn bản không nhìn thấy tôi, xem ra, vẫn là ảo giác, hơn nữa, tôi đột nhiên hiểu ra, đây có lẽ chính là trí nhớ của ông bác.

Tôi thấy Trương mù bị thương, máu vẫn men theo cánh tay chảy xuống dưới, Lăng Giáng vẫn ổn, chỉ là sắc mặt có chút tiền tụy, vì giảm bớt sự sợ hãi, tôi cố tình đi bên cạnh Trương mù, tuy rằng biết anh ta chỉ là ảo ảnh, nhưng như vậy tôi cũng cảm thấy an toàn một ít.

Tôi cùng anh ta đi lên trước, có cùng một góc nhìn giống anh ta, tôi thấy một cỗ quan tài màu đen nằm ngang trên đất, có lẽ chính là cỗ quan tài tôi nhìn thấy lúc trước, nhưng không giống lắm, bởi vì trên cỗ quan tài này, hình như có một tấm gỗ dựng thẳng.

Tôi đi lên trước, nhìn thấy hai cỗ quan tài còn lại, bên trên đều có một tấm gỗ dựng thẳng, Trương mù cầm tấm gỗ lên, là một tấm bài vị, bên trên viết rõ ‘bài vị của Lạc Tiểu Dương’. Lăng Giáng vòng sang cỗ quan tài thứ hai, cầm bài vị lên xem, bài vị này viết ‘bài vị của Trương Phá Lỗ’ , bên trên bài vị của quan tài thứ ba viết ‘bài vị của Lăng Giáng’.

Đúng lúc này, ông bác người giấy đi ra từ trong bóng đêm, trên người vẫn mặc bộ áo choàng đen, tôi nghe thấy Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà nó, từ xa xa đã ngửi thấy mùi người giấy của ông rồi, hà hà, lần trước tôi không cẩn thận, để ông giúp tôi rạch một lỗ trên bụng, lần này tôi không nghiền ông thành bột, tôi cùng họ với ông!

Trên tay Trương mù không có miệt dao, hẳn là rơi ở tầng ba, tôi không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì trên tầng ba, mà bị ép đến mức phải xuống tầng bốn, chẳng lẽ nơi này còn đỡ đáng sợ hơn tầng ba sao? nếu đúng là vậy, vậy tôi phải thấy may mắn vì thang máy không dừng lại ở tầng ba, bằng không. . . . . .

Tôi không dám nghĩ tiếp. tôi thấy Trương mù dùng cánh tay đầy máu xắn tay áo cánh tay còn lại lên, sau đó phi lên trước, nhưng mới chạy được vài bước, anh ta đột nhiên dùng tốc độ nhanh hơn để chạy ngược trở về, vừa chạy vừa thét:

- Lăng mỹ nữ, tôi đột nhiên thấy hơi mót tiểu, cô giúp tôi chống đỡ một chút.

Trương mù nói xong, liền trốn ra sau lưng Lăng Giáng.

Tôi nhìn sang bên kia, mới biết vì sao đột nhiên Trương mù lại chạy ngược lại, ở nơi tối tăm đó, có hàng ngàn hàng vạn đôi mắt màu xanh lục.

Những ánh mắt này tôi quá quen thuộc, lúc còn ở thôn, tôi và Trần tiên sinh từng cùng nhau trải qua, đó là mèo đen người âm của ông bác! Chẳng qua so với hiện tại, số lượng mèo đen trong thôn vẫn còn là số nhỏ.

Đưa mắt nhìn, những nơi tối tăm trong cả địa cung, gần như đều giăng kín mèo đen, lúc này tôi mới hiểu, những nơi tôi thấy tối đen như mực, thật ra không phải bởi vì không có ánh sáng, mà đó là thân thể của mèo đen! Chúng nó nhắm mắt lại, từng tầng chồng lên từng tầng, từ mặt đất chồng chất lên tận trần nhà, cao cao như bức tường thành, giờ khắc này, chúng nó mở mắt ra, thật giống như là những đôi mắt trải khắp tấm vải đen che sân khấu!

Thảo nào xương cá Quy Khư dưới tầng âm bốn lại biến mất, hóa ra đều đã bị mèo đen ăn hết!

Tôi thấy tay Lăng Giáng khẽ rung nhẹ, trong tay xuất hiện một đóa hoa giấy.

Trương mù nói:

- Họ Lăng kia, đã là lúc nào rồi, cô còn có tâm tư chơi hoa? Cô chơi hoa thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là, một bông hoa của cô giải quyết được vấn đề không? mau dùng thêm nhiều bông nữa!

Xem đến đây, tôi thật sự bái phục Trương mù, đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư huyên thuyên lắm lời, nhưng rất nhanh tôi đã biết mình sai, bởi vì Trương mù trốn sau lưng Lăng Giáng, dùng thân người Lăng Giáng để che, hai tay không ngừng kết ấn, trong tay còn có một người giấy màu trắng, anh ta liên tục vẽ vẽ gì đó lên thân người giấy, ánh mắt tuy rằng vẫn nhìn đám mèo đen, nhưng động tác trong tay chưa từng chậm lại.

Trên mình người giấy cũng dính cả máu của Trương mù, đột nhiên có một suy nghĩ bạo dạn xuất hiện trong đầu tôi, miệng vết thương trên cánh tay Trương mù, rất có thể không phải là thứ trên tầng ba gây ra, mà là tự Trương mù làm mình bị thương, nếu không với thực lực của anh ta, chảy máu, dùng một tờ giấy dán lên, không phải là cầm được máu rồi sao? lúc trước trên cổ tôi cũng có vết thương, Trương mù mà chẳng xử lý như vậy? giấy dán lên máu ngừng chảy, còn linh nghiệm hơn cả linh đan diệu dược,nói như vậy, có lẽ là Trương mù cố ý không cầm máu.

Tôi thấy Lăng Giáng ngồi xổm xuống, cắm bông hoa kia lên đất, sau đó đứng thẳng thân mình, ngón cái, ngón út và các ngón chân bàn tay của cả hai bàn tay hợp lại với nhau, sáu ngón tay khác tách ra, đặt ở trước ngực. thủ ấn này ngày trước tôi từng nhìn thấy trên sách, được gọi là thủ ấn Đại Liên Hoa*. tôi nghe thấy trong miệng cô ấy lẩm nhẩm:

- Con cháu Lăng Giáng nhà họ Lăng bất hiếu, khẩn cầu Vô Thượng Sư Tôn, thập phương tam thế chư Phật….. ban tặng cho con khắp nơi trên đất sinh liên. (sinh liên có nghĩa là mọc ra hoa sen.)

Vừa dứt lời, bông hoa giấy dưới đất giống như biết làm ảo thuật, từ một bông biến thành hai bông, từ hai bông biến thành bốn bông ….. đầu tiên là mọc vòng quanh Trương mù và Lăng Giáng một vòng, sau đó lan ra bên ngoài, kéo dài cho tới tận khu vực tối om.

Kết xong ấn, Lăng Giáng như cạn kiệt sức lực, cả người mệt lử ngã xuống đất, vô cùng yếu ớt.

Trương mù nói:

- Họ Lăng kia, cô nhất định không được chết, nếu cô chết rồi, thằng ngốc có lẽ sẽ nổi điên mất, Cho dù không điên, thì nó cũng cầm dao chém chết tôi, cô cũng biết thân phận của nó, tôi không chắc thắng được nó đâu, bác Mao nói rất đúng, kiên trì chính là thắng lợi, cô nhất định đừng chết, xem tôi giết chết lão khốn này!

Trương mù nói xong, ném người giấy trong tay lên không trung, vốn dĩ chỉ có khoảng năm sáu tờ, nhưng khi bị ném lên không trung, lập tức đón gió tăng trưởng, một hóa thành hai, hai hóa thành ba, càng hóa càng nhiều, cuối cùng trên mỗi bông hóa sen lại có một người giấy nhỏ đứng bên trên, nhìn qua vô cùng uy nghiêm!

Nhưng chính vào lúc này, bông hoa trước mặt Lăng Giáng bỗng nhiên bốc cháy, bùng lên ánh lửa màu xanh yếu ớt!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.