Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngô Cương chặt quế

Phiên bản Dịch · 1853 chữ

Lúc Lăng Giáng nói những lời này, cả người đều run lên cầm cập, cho dù tôi là thằng ngốc như Trương mù nói, tôi cũng nhìn được ra, cô ấy đang sợ hãi!

Lúc này, Trương mù cũng quay người, nhìn chằm chằm những ngăn tủ, mặt mày trang nghiêm hiếm có nói với tôi:

- Lạc Tiểu Dương, lên tầng đi.

Trương mù hầu như không gọi tên thật của tôi, bình thường đều gọi tôi là thằng ngốc, hoặc là gọi ‘chú em’ . anh ta hiếm lắm mới có vài lần gọi tên tôi, mà cũng đều là vào những lúc vô cùng nguy hiểm, hiện tại, anh ta lại lần nữa gọi tên tôi, tôi biết, sự tình đã tiến triển đến mức vượt qua cả dự liệu của anh ta.

Tôi nói:

- Hai người cũng không đối phó được?

Trương mù nói:

- Bớt con mẹ nó xàm, nhanh cút lên trên tầng cho ông, lên tầng xong, đặt một cái bậc cửa trước thang máy, khi tôi chưa gọi điện cho cậu, dặn bảo vệ không cho phép bất cứ người nào xuống dưới.

Lúc Trương mù nói, còn đưa cho tôi một cái điện thoại di động:

- Hôm nay không biết là ngày gì, mua một cái điện thoại lại được tặng thêm cái nữa, cái thừa này cũng hời cho cậu rồi đó, cầm lấy rồi cút mau!

Nói thật, tôi năm nay hơn 20 tuổi rồi, còn chưa gặp cái trường hợp cửa hàng bán điện thoại nào mua một tặng một. Trương mù rõ ràng mua hai chiếc điện thoại di động, nhưng vẫn không biết mở miệng thế nào nói tặng cho tôi, tôi hiểu anh ta suy nghĩ đến lòng tự trọng của tôi, cho nên mới vào lúc then chốt, dùng cách này đưa điện thoại cho tôi, anh ta vẫn luôn là một người đàn ông cẩn thận và tinh tế đến từng chi tiết như thế.

Tôi thăm dò hỏi:

- Tôi có thể dùng chuông trấn hồn trợ giúp không?

Trương mù nói:

- Cậu đừng đứng ở đây làm vướng tay vướng chân, không gây thêm phiền phức đã là trợ giúp rồi, cút mau, đừng gây trở ngại tôi đánh quái nâng cấp.

Tôi hiểu tôi ở lại cũng chỉ làm trở ngại chứ giúp được gì, nhưng tôi rất lo lắng cho hai người bọn họ, hơn nữa, tôi so với trước kia, hình như đã có thể khống chế được chuông trấn hồn một chút rồi, nói không chừng ở lại còn có tác dụng?

Vì thế tôi hỏi Lăng Giáng:

- Có nguy hiểm tới tính mạng hay không?

Lăng Giáng lắc đầu:

- Anh cứ lên trên trước đi, ở trên đó chờ tôi.

Nghe Lăng Giáng nói đến đây, tôi lập tức hiểu ra mối nguy trong đó, nếu không phải là thời điểm nguy hiểm tới tính mạng, vì sao Lăng Giáng có thể nói ra câu ‘đợi tôi’ ?

Tôi nói:

- Tôi không đi, nếu đây là kế hoạch do ông nội tôi bày ra, tôi là cháu trai ông ấy, cũng phải đứng ra gánh vác chút gì đó.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, nếu cậu không đi, cả ba chúng ta đều chết, cậu đi rồi, hai người chúng tôi mới có thể sống sót, chẳng lẽ đạo lý này cậu còn chưa hiểu?

Tôi liếc nhìn Lăng Giáng, dùng ánh mắt hỏi cô ấy có phải Trương mù đang gạt tôi không.

Lăng Giáng nói;

- Anh ta nói đúng, anh nghĩ đi, những người nằm bên trong đều hận ông nội anh thấu xương, hiện tại nhìn thấy con cháu của ông ấy đến đây, bọn họ sẽ thế nào? nhất định là oán khí tận trời, hận không thể băm anh thành nghìn mảnh. Cho nên, anh đến nơi đây, quả thật càng thêm nguy hiểm.

Tôi không biết có phải bọn họ đang gạt tôi hay không, nhưng ít nhất cũng có lý, hơn nữa, tôi ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, đi lên trên ngược lại còn có thể tới quán cá nướng gọi người đến hỗ trợ.

Vì thế, tôi nhìn Trương mù và Lăng Giáng một cái, nhấc miệt sao xoay người đi ra hướng thang máy, trước lúc đi, tôi thấy Trương mù cầm miệt dao, dùng mũi dao cứu một đường nghiêng lên tủ xác, nối liền nam bắc thiên địa.

Tiếp sau đó, tôi đi qua chỗ rẽ, không biết bon họ đang làm những gì, tôi nhanh chóng chạy ra chỗ thang máy, gỡ bậc cửa, đi lên tầng.

Tôi làm theo lời dặn của Trương mù, đặt bậc cửa chặn thang máy lại, sau đó dặn bảo vệ, rồi lại vội vàng chạy đến quán cá nướng, vừa ra khỏi tòa nằm viện, còn chưa ra tới khoa cấp cứu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hay là vô tình hữu ý liếc nhìn sang bên trái, lúc đầu còn không cảm thấy gì, nhưng sau khi chạy được khoảng ba bước, tôi mới ý thức được, hình như bên đó có chút bất thường.

Vì thế tôi lùi lại, đứng tại chố nhìn sang bên đó, tôi nhìn thấy bên đó có một đường đi dài đẵng, một bên sườn của đường đi, có một hàng đèn đường, đèn đường nối tiếp nhau, đường đi được soi rất sáng, nhưng tôi cảm thấy càng lúc càng không thoải mái, cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện.

Nhìn một hồi lâu, tôi mới hiểu ra, sắp xếp của đèn đường có vấn đề!

Theo các sắp xếp bình thường, khoảng cách giữa hai bóng đèn có lẽ giống nhau, nói cách khác, đèn đường đều được bố trí theo một khoảng cách nhất định, nhưng chỗ tôi đứng, đối diện với phương hướng kia, vốn dĩ phải có một cái bóng đèn, nhưng lại trống rỗng, cái gì cũng không có!

Tôi không biết vì sao tôi lại đột nhiên tò mò về chuyện này như thế, hai chân thậm chí không tự chủ được bước đến bên kia.

Đợi tới lúc tiến vào tôi mới hiểu, thảo nào chỗ này không có đèn đường, hóa ra là vì chỗ này mọc lên một cây long não, cây long não này rất kỳ quái, phần gốc cây rất to, nhưng lên trên được khoảng bảy tám tấc, chợt trở nên thon nhỏ, nhìn cứ có cảm giác giống như được ‘chiết cành’.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lắc đầu, thầm mắng chính bản thân mình đã là lúc nào rồi còn tâm tư đi để ý mấy thứ này. vì thế tôi xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy, dưới phần gốc cây, hình như có một sợi dây màu đỏ.

Bởi chỗ này không có đèn đường, tôi chỉ đành mở điện thoại di động, soi xuống, bị dọa tới mức thiếu chút nữa nghẹn thở, không phải bởi vì tôi nhìn thấy cái gì đáng sợ, mà là sau khi nhìn thấy thứ đó, tôi nghĩ tới một giấc mộng đáng sợ lúc trước ---- thứ đó, là một sợi dây thừng màu đỏ!

Nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước ở trong nhà Trương mù, tôi đã mơ thấy dây thừng này, trong mơ, tác dụng của dây thừng, chính là để treo cỗ quan tài kia.

Tôi vỗ trán mình một cái, đột nhiên hiểu ra một chuyện, nếu thái bình huyền quan cũng là một cỗ huyền quan, vậy nhất định phải có dây thừng treo thì nó mới lơ lửng được, như vậy, chỉ cần tôi chặt đứt toàn bộ dây thừng, quan tài đó sẽ chạm đất? đến lúc đó, bố cục trên không chạm trời dưới không chấm đất của nó sẽ bị phá, không còn là ‘vô pháp vô thiên’ nữa, uy hiếp cũng giảm đi rất nhiều?

Tôi không chắc sợi dây thừng màu đỏ này có phải chính là sợi dây treo quan tài dưới tầng âm bốn hay không, vì thế tôi cầm miệt dao, đào xuống đất một khoảng để dây thừng lộ ra nhiều hơn, nhưng càng đào càng sâu! Nhìn đến đây, tôi không chút do dự cầm miệt dao, chém lên dây thừng.

Theo lý mà nói, dùng miệt dao chặt đứt dây thừng có lẽ quá dễ dàng, nhưng tôi đã chém rất nhiều nhát, phát hiện dây thừng không có dấu vết bị đứt, ngược lại, tôi còn mệt như chó!

Tôi đưa tay lau những giọt mồ hôi trước trán, trong lúc vô tình liếc nhìn mặt trăng trên bầu trời, trăng rất tròn, còn có thể nhìn thấy rõ cây ‘hoa quế’ trên mặt trăng.

Từ từ, cây hoa quế?

Tôi đột nhiên nhớ tới lúc tôi còn rất nhỏ, ông nội kể cho tôi nghe câu chuyện ‘Ngô Cương chặt quế’, chuyện đại khái là có một người tên là Ngô Cương, mặc kệ có chặt cây hoa quế kia bằng cách nào, cũng không thể chặt đứt, lúc ấy tôi đã hỏi ông nội, vì sao cây hoa quế chặt mãi không đứt, ông nội nói, bởi vì hướng chặt không đúng, kim khắc mộc, hỏa khắc kim, Ngô Cương đứng ở hỏa vị chặt cây, có chặt cả đời cũng không chặt được.

Thời điểm đó tôi chưa hiểu cái gì gọi là hỏa vị kim vị, cho nên tôi hỏi ông nội, nhưng ông nói tôi còn nhỏ, chờ tới khi lớn lên tự nhiên sẽ hiểu, tôi vẫn luôn chờ mình lớn lên, kết quả, lại quên mất chuyện này, cho tới bây giờ mới nhớ ra.

Tôi nhớ tôi hỏi ông nội, Ngô Cương phải làm thế nào để chặt đứt được cây hoa quế, ông trả lời tôi, càn đoái thuộc kim, khôn cấn thuộc thổ, chấn tốn thuộc mộc, khảm vi thủy, li vi hỏa, lấy kim khắc mộc, làm gì có gì không chặt được đứt?

Nhưng do khi đó còn quá nhỏ, mù tịt chả hiểu gì về ngũ hành, cho nên không nhớ kỹ, nhưng không biết vì sao, mấy thứ này hiện tại lại như khắc sâu vào trong đầu tôi, chỉ cần tôi nghĩ, là đã hiện ra.

Không kịp nghĩ lại, tôi đi đến trước tòa nằm viện, xác định phương vị bát quái, sau đó chạy ra sau tòa nhà, nơi đó là chấn vị, thuộc mộc, nhất kim chém mộc, chắc chắn đứt.

Sau khi chạy ra sau tòa nằm viện, bật đèn điện thoại lên, tôi nhìn thấy đằng sau nơi này là một dãy nhà để xác tạm thời! mà chấn vị tôi vừa tính, nằm ngay trong căn phòng thứ nhất dãy nhà này, căn phòng đó, chính là căn phòng để thi thể Phùng Vĩ Nghiệp do cá Quy Khư biến thành!

Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong căn phòng thứ nhất ở dãy nhà để xác…

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.