Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thợ nhân mười năm

Phiên bản Dịch · 1812 chữ

Nhìn thấy Trương mù cầm miệt dao phi tới,tôi cũng nhấc miệt dao lao lên.

Vốn trong bụng đang đầy một cục tức, trước sau đã bị lừa hai lần, mỗi lần đều bị sợ tới mức chết khiếp. hiện tại còn dám tới, thực sự khinh thường tôi rất dễ bắt nạt đúng không?

Con thỏ nóng nảy cũng còn cắn người, huống chi tôi còn là một thằng đàn ông thẳng?

Nhưng khi tôi nhấc miệt dao lên chuẩn bị nghênh chiến, Lăng Giáng lại nói với tôi:

- Hắn là Trương Phá Lỗ thật.

Lăng Giáng thốt ra lời này, cả người tôi lập tức khựng lại, không biết tại sao, hình như là trời sinh tôi đã sợ Trương Phá Lỗ, thực ra cũng không thể nói là sợ, chỉ có chút kính nể, động dao dựa với ai cũng được, nhưng không thể động dao dựa với anh ta, về sau tôi nghĩ lại, đây nhất định là do tư tưởng nô dịch đã ngấm vào tận xương tủy đang dở trò quấy phá, mỗi ngày đều bị anh ta mắng thành thói quen , cho nên trong tiềm thức không dám đối nghịch với anh ta. Loại tư tưởng thế này, dân tộc Trung Hoa hàng trăm năm nay đều như thế. trong lòng mỗi người đều có. Ăn sâu bén rễ. Không có cách nào thay đổi.

Trương mù thấy tôi nhấc miệt dao, sau đó lại hạ dao xuống, lúc đầu anh ta còn chưa hiểu vấn đề, cho rằng tôi sợ anh ta, cho nên càng vênh váo hung hăng phóng tới, nhưng lại không vung dao chém xuống, mà chỉ đá chân, mở miệng chửi:

- Cái tông môn nhà mày, thằng chó, đến cả tao mà cũng dám động thủ, hôm nay ông phải đánh mày khóc ra tiếng mán, cho mày biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Tôi nói:

- Tôi cũng không biết anh có phải là thật hay không, ngộ nhỡ là giả, tôi không phải bị chém chết rồi sao?

Trương mù nói:

- Tự cậu không nhận ra được, còn trách tôi?

Tôi đáp:

- Lẽ nào trách tôi?

Trương mù nổi giận đùng đùng trừng mắt lườm tôi, tôi cũng không nhường nhịn, trừng lớn mắt nhìn anh ta ---- thực ra trong lòng tôi rất sợ hãi, ngộ nhỡ anh ta xông tới đạp, tôi không có chỗ trốn, cho nên tôi cố gắng phân tán sự chú ý của mình, lúc trừng mắt nhìn anh ta, tôi chuyên chú đi tìm mắt của anh ta, kết quả nhìn nửa ngày, cũng không tìm thấy tròng mắt anh ta ở đâu.

Cuối cùng, Lăng Giáng tách hai người chúng tôi ra, cô ấy nói:

- Hiện tại, về cơ bản đã có thể xác định người này là do cá Quy Khư biến thành, đừng nội chiến, bằng không rất dễ bị chia rẽ.

Trương mù nói:

- Tôi vừa tìm thấy một nơi, các người đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?

Tôi nói:

- Phùng Vĩ Nghiệp?

Sắc mặt Trương mù hơi sửng sốt, cầm miệt dao kề lên cổ tôi, rống lên:

- Cái tông môn nhà mày, nói, có phải mày do cá Quy Khư biến thành không?

Tôi nghĩ cũng không thèm nghĩ, nói:

- Lăng Giáng, cứu tôi!

Lăng Giáng nói với Trương mù:

- Hắn là thật.

Trương mù vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn nhìn Lăng Giáng, lại nhìn nhìn tôi,cuối cùng nói với Lăng Giáng:

- Cô chắc chắn nó là thật? tôi cứ có cảm giác nó không phải thằng ngốc, bằng không, sao nó đoán được ra tôi vừa nhìn thấy Phùng Vĩ Nghiệp? họ Lăng kia, cô nói đi, nếu là thằng ngốc, với chỉ số thông minh của cậu ta, có thể đoán ra được không?

Lăng Giáng không giải thích quá nhiều, nhưng chỉ lặp lại câu nói lúc nãy:

- Hắn là thật.

Trương mù lúc này mới bỏ miệt dao xuống, nhưng vẫn vô cùng nghi hoặc nhìn tôi, hỏi:

- Sao cậu biết tôi nhìn thấy Phùng Vĩ Nghiệp?

Tôi chỉ đành nói cho anh ta nghe phân tích của tôi, Trương mù nghe xong, gật gật đầu nói:

- phân tích rất có đạo lý, nhưng càng là như vậy, ông càng không tin nhà ngươi. Họ Lăng kia, trông chừng ông xã cô chặt chẽ một chút, nếu xảy ra vấn đề, đừng trách tôi sao chém nó.

Lăng Giáng không nói gì, mà giật mất con miệt dao trong tay tôi, đi về hướng Trương mù.

Trương mù thấy tình hình bất thường, lập tức xoay người đi lên phía trước, vừa đi vừa nói:

- không được nội chiến, đây là cô vừa mới nói đấy --- tôi dẫn các người đến một nơi, đi theo tôi --- cũng đừng đi gần quá, thằng ngốc cầm miệt dao đi, cậu để cho một đứa con gái cầm thứ nặng như vậy, cậu còn là đàn ông không hả?

Tôi đến bây giờ cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’! Trương mù khắc tôi, Lăng Giáng khắc Trương mù, còn tôi, rất hy vọng có một ngày sẽ có thể ‘hàng phục’ được Lăng Giáng.

Trương mù đưa chúng tôi đến kệ tủ xác thứ bảy, vừa đến trươc kệ tủ xác này, tôi đã có cảm giác không bình thường, sau khi nhìn thoáng qua, tôi phát hiện kệ tủ xác này hoàn toàn không giống những kệ tủ xác khác, bởi trên mỗi ngăn tủ, đều có một cái khóa.

Trương mù nói:

- lúc tôi đuổi theo tên giả mạo kia, đã chạy đến đây, vừa quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng hắn đâu rồi, lúc ấy liền cảm thấy không đúng, mới đi tìm xung quanh, kết quả, không tìm thấy hắn, nhưng lại nhìn thấy những tủ xác không bình thường này, thằng ngốc, cậu có biết chỗ nào không bình thường không?

Tôi nói:

- Những tủ xác phía trước không có khóa, nhưng ở đây lại có.

Có điều nghe Trương mù nói vậy, tôi lại lần nữa bội phục sự gan dạ của anh ta, nếu tôi nhìn thấy một tôi khác, không biết đã sớm cao chạy xa bay đi đâu rồi, còn đuổi theo? đó chẳng phải là tự tìm đường chết? nhưng Trương mù thì khác, dám giả mạo anh ta, mới chính là tự tìm đường chết.

Trương mù nói:

- Tôi mở thử một ngăn tủ, bên trong chính là Phùng Vĩ Nghiệp! có muốn biết trong những ngăn tủ khác có gì không?

Tôi gật đầu, sau đó nhìn Lăng Giáng, muốn hỏi một chút ý kiến của cô ấy, nhưng, Lăng Giáng lại vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm kệ tủ trước mắt, lùi ra sau vài bước, nói:

- Đi mau, nhất định không thể mở ra!

Trương mù đã giơ miệt dao chuẩn bị mở tủ rồi, nghe Lăng Giáng nói vậy, nghi hoặc hỏi:

- Sao? lẽ nào cô không muốn tìm được người thao túng lũ cá Quy Khư? Nói không chừng, hắn đang trốn bên trong những ngăn tủ này.

Tôi cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Lăng Giáng sợ hãi thế này, cho dù là lần trước trong hành lang tòa dạy học, Lăng Giáng cũng không như thế. Nhưng lúc này đây, cô ấy lắc đầu nói:

- Trương Phá Lỗ, nếu anh không muốn chết, thì hãy tránh xa những tủ xác này một chút!

Trương mù hơi sửng sốt, sau đó thật sự lui về phía sau vài bước, nói với Lăng Giáng:

- Tôi vẫn còn nghi ngờ thằng ngốc có phải là thật hay không, xem ra, cô cũng có thể là giả. Vừa rồi gặp phải một thằng ngốc giả, và cả Lăng Giáng giả, cũng may ông đây nhanh lẹ chạy lại lấy một con miệt dao, bằng không suýt thì bị chúng bay lừa chết, hiện tại tôi hoài nghi, các người đều là giả!

Tôi nói:

- Trương mù, anh bị điên rồi à? Chúng tôi sao có thể là giả được?

Trương mù nói:

- Nếu không phải giả, vì sao cô ta không cho tôi chặt khóa?

Lúc này, tiếng nói run rẩy của Lăng Giáng vang lên:

- Trương Phá Lỗ, tôi nói cho anh biết, người nằm bên trong anh tuyệt đối không thể trêu vào, nếu anh không muốn chết, thì đừng mở khóa, anh tự nhìn cho kĩ đi, những ổ khóa này rốt cuộc là khóa gì!

Trương mù nghe xong, lập tức nhấc một ổ khóa lên nhìn, sau đó vội vàng buông ra, tôi nghe thấy anh ta sợ sệt nói một câu:

- Phong Kim Quải Ấn!? cái tông môn nhà nó, hóa ra là thế, tí thì mắc mưu rồi!

Tôi hỏi Trương mù:

- Những cái khóa này làm sao? vì sao tí thì mắc mưu?

Trương mù nói:

- Tự cậu nhìn đi.

Tôi đi qua, Trương mù chỉ vào một ổ khóa, hỏi tôi:

- Nhìn thấy chữ này không?

Tôi mượn ánh đèn, nhìn thấy mặt chính thân khóa, có một chữ ‘phong’ rất nhỏ.

Trương mù nói

- Những cái khóa này, ít nhất cũng phải do vài người không cùng thợ môn tạo ra lên, ‘phong’ này, là Phong Kim Quải Ấn của nhà họ Trương chúng tôi, cậu lại nhìn bông hoa sen bên dưới ổ khóa, đó là Liên Hoa Đài của nhà họ Lăng. Vẫn còn thủ đoạn của vài thợ môn khác, cái tông môn nhà nó, tủ xác này thật con mẹ nó ghê gớm, vẫn may ông chưa bổ dao xuống, bằng không, cũng không biết sẽ thả ra quái vật như thế nào.

Trương mù nói tiếp:

- Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, thảo nào cái gã dưới tầng âm bốn lợi hại như thế, cũng không dám đi ra, chỉ dám dùng thủ đoạn Câu Sinh Hồn. hơn nữa hiện tại ba người chúng tôi đều đã đánh tới tận cửa, mà hắn vẫn không chịu ra mặt, hóa ra, là còn có những tủ xác này trấn giữ!

Tôi hỏi:

- Tủ xác này lợi hại vậy sao?

Trương mù nói:

- Cậu còn nhớ ông nội tôi nói, sau khi ông nội cậu quay lưng lại với cả giới thợ môn, đã xảy ra sự kiện rối loạn mười năm không?

Tôi gật đầu nói, nhớ.

Anh ta nói tiếp:

- Vậy cậu còn nhớ, trong mười năm đó, xảy ra chuyện gì không?

- Không phải nói có rất nhiều thợ nhân lợi hại bị ép chết sao?

Trương mù gật đầu nói:

- Nếu tôi đoán không sai, những người nằm trong này, chính là thợ nhân đã bị ép chết trong mười năm đó --- một đám thợ nhân vô cùng trâu bò!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.