Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền cơ trong đường sông

Phiên bản Dịch · 1897 chữ

Bạn có thể tưởng tượng được hình ảnh đó không? bạn đang ngồi trên thuyền, vốn dĩ trời trong xanh nắng ấm, nhưng đột nhiên trong nước thò lên những cái đầu trắng bệch, bọn chúng trừng mắt nhìn bạn, không chỉ có như thế , chúng nó còn muốn kéo cho thuyền lật, sau đó kéo bạn xuống nước dìm chết bạn!

Tôi không biết nếu bạn gặp phải cảnh tượng đó thì sẽ thế nào, dù sao, hiện tại tôi cũng sợ hãi muốn chết, tôi vốn định ngồi sang phía bên phải thuyền, như vậy sẽ giữa được thăng bằng, nhưng tôi lập tức nghĩ, rất có thể đó là quỷ kế của bọn chúng, mục đích chính là vì muốn tôi ngồi sang phía bên phải, bởi bên đó đã có một người giấy sớm mai phục rồi, chỉ cần thấy tôi, sẽ kéo tôi xuống nước.

Nhưng, thân thuyền đã bắt đầu nghiêng sang bên trái, nếu tôi còn không ngồi, thuyền sẽ bị lật ngay. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Lăng Giáng ở trong tình huống này, cô ấy sẽ làm gì? còn Trương mù, anh ta sẽ làm gì?

Khoảnh khắc này, đầu óc tôi chuyển động rất nhanh, nhưng, những đáp án đạt được đều không thể thực thi, bởi vì hai người bọn họ đều là thợ nhân, thậm chí còn không sợ người giấy, như lúc Lăng Giáng đưa tay nhấc người giấy lên, giống như đang lấy cái bánh trong hộp, rất dễ dàng, nhưng tôi thì khác, tôi không biết thợ thuật, con mẹ nó tôi còn đặc biệt chiêu âm, những thủ đoạn bọn họ có thể dùng, tôi đều không dùng được.

Tôi hoàn toàn không sánh bằng bọn họ!

Nếu tôi không có thợ thuật, vật thì kế tiếp phải dùng phương pháp đơn giản mà thực tế nhất để giải quyết ---- bạo lực!

Tôi không phải là người có khuynh hướng bạo lực, nếu không lúc đó tôi cũng không lựa chọn ngành Quốc văn để vượt qua bốn năm sinh viên, nhưng tục ngữ nói rất hay, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi tôi còn là một loài động vật ăn thịt để lớn lên.

Thuyền rất nhanh thôi sẽ lật, tôi chỉ có cơ hội ra tay một lần!

Tôi đã không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, nhấc mái chèo, ngồi ở giữa thuyền, bắt đầu quật ngang một cái từ vị trí đuôi thuyền, lên thẳng đầu thuyền --- những nơi mái chèo đi qua, những cái đầu tròn vo đều phát ra những tiếng ‘cạch cạch’ rất lớn, nước trong đầu bắn ra, nhìn giống như não người, chẳng qua là trong suốt --- cũng may là trong suốt, nếu không tôi rất có thể sẽ ói tại chỗ.

Nhưng tôi đã xem nhẹ một vấn đề hết sức quan trọng, cho dù bọn chúng không có đầu, thân thể vẫn có thể cử động, người giấy vừa bóp cổ tôi kia là một ví dụ, những người giấy đó tuy rằng bị tôi đập mất đầu, nhưng tay bọn chúng vẫn nắm chặt mép thuyền, tiếp tục kéo thuyền xuống.

Mắt thấy thuyền sắp lật, cơ thể tôi sắp không giữa được cân bằng, chứ đừng nói là lại gây ra hành vi bạo lực lần nữa, tôi đã nhìn thấy mặt nước xanh biếc, nhìn thấy những người giấy bơi đi bơi lại phía dưới, bọn chúng đều ngẩng đầu, mở to tròng mắt sắp rơi ra ngoài, nhìn tôi chằm chằm, chỉ cần chờ được tôi xuống nước, tôi nhất định sẽ bị chúng nó phân thây ngay tức khắc!

Tôi nghĩ, lần này tôi thực sự phải chết rồi, cho dù có lòng muốn dùng thợ thuật Trương mù từng dạy, tôi hiện tại cũng không có cơ hội.

Chính vào giây phút tôi nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, tôi đột nhiên nhìn thấy cánh hoa trên boong thuyền khẽ run rẩy, tôi thấy nó tự nhảy lên không trung, sau đó lại cắm lên boong thuyền, không thể tin nổi, chỉ một bông hoa nhỏ bé vừa cắm xuống, cả thân thuyền lại khôi phục vị trí như ban đầu, hồi phục trạng thái cân bằng.

Sau đó tôi còn chưa kịp ngồi vững, cả thân thuyền lại xoay tròn một vòng, bởi vì tốc độ xoay quá nhanh, những người giấy bám trên mép thuyền đều bị quăng ra ngoài, vẫn may là tôi ngồi ở dưới thân thuyền, bằng không nói không chừng cũng bị hất ra.

Đợi tới khi thân thuyền ổn định lại, tôi nhìn thấy một cánh hoa ở giữa bông hoa đột nhiên rụng xuống, trên không trung hiện lên một tia sáng xanh lục, rồi biến mất vô tung vô ảnh!

Lăng Giáng lúc giao bông hoa này cho tôi, tôi đã đếm số cánh hoa, tổng cộng có chín cánh, giống số cánh của ‘liên hoa đài’, con số ‘chín’, bất luận là trong Đạo gia hay Phật gia, đều là một con số viên mãn.

Trên mặt nước khẽ gợn sóng, thân thuyền vẫn đang lảo đảo đong đưa, tôi nhìn hai bên trái phải thân thuyền, bên phải là thượng du, bên trái là hạ du, mặc kệ là bên nào, đều không thể đi, rất rõ ràng đây là tình thế khó xử, vậy thì chỉ có thể đi trước đi sau.

Tôi lập tức loại bỏ khả năng lùi về phía sau, bởi vì nếu đến lúc Lăng Giáng muốn quay lại, tôi căn bản không thể lập tức đi đón cô ấy. nhưng đứng tại chỗ đợi càng không thực tế, những người giấy dưới đáy sông không cho phép tôi được an nhàn sống trên thế giới này, tuy rằng đã có bông hoa giấy Lăng Giáng để lại, nhưng cũng chỉ có chín cánh hoa, căn bản không kiên trì được bao lâu.

Cho nên lựa chọn duy nhất chỉ có thể là đi về hướng thôn, tôi vòng một vòng tròn, lại quay về cục diện ‘thuốc đắng dã tật’, hoa giấy của Lăng Giáng cũng không thể thay đổi được kết cục, chẳng qua, chỉ làm chậm tốc độ kết cục kéo tới mà thôi.

Tôi vốn định như lúc trước, đứng dưới đuôi thuyền chống sào, nhưng nghĩ đến chuyện ảnh ngược, tôi lập tức từ bỏ ý định đó, mà chọn ngồi cạnh mép thuyền dùng mái chèo, như vậy ít nhất hai tay tôi không cần phải vươn ra ngoài thuyền.

Lo lắng tên kia lại lên trên lần nữa, sau khi tôi đứng vào vị trí, đã bắt đầu đẩy mái chèo, lúc đầu còn không quen tay, cho nên thuyền cứ lắc lư sang trái lại sang phải, tốc độ di chuyển không chỉ quá chậm, mà còn liên tục lệch hướng, tới tới lui lui rất tốn thời gian.

Theo lý mà nói, chỉ cần hai bên trái phải đều dùng sức như nhau, thân thuyền không thể lệch được, dù sao nước chảy cũng không siết, nhưng tôi đã chèo lâu như vậy rồi, thân thuyền vẫn lắc lư liên tục, tôi cứ có cảm giác, thuyền lắc lư không phải là do tôi chèo thuyền sai cách!

Người giấy!

Nhất định là người giấy dưới đáy sông đang giở trò quỷ! Chúng nó không muốn cho tôi lên bờ! bởi vì sau khi chúng nó xuống nước, muốn lên bờ, nhất định phải tìm một kẻ chết thay, nếu không căn bản là không có biện pháp thoát khỏi trói buộc trong nước.

Tôi vừa phát hiện ra vấn đề này, lập tức chèo mạnh mái chèo, chúng nó muốn gây khó khăn cho phương hướng của tôi, nhưng dự định của tôi lại lần nữa không thành công, bởi mặc kệ tôi có chèo thuyền thế nào, thân thuyền cũng không mảy may di chuyển lên trước, chỉ đứng im trên mặt nước, bất động!

Hiện tại phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ ngồi ở chỗ này chờ chết sao?

Nhìn mặt nước mênh mông trong vắt dưới ánh mặt trời ấm áp, nhưng nào có ai biết, dưới đáy sông, lại có một cảnh tượng hiểm ác đáng sợ như vậy?

Tôi cố gắng hồi tưởng lại những tình huống mình đã gặp phải, muốn tìm ra một cảnh tượng tương tự, còn dễ tìm được biện pháp giải quyết, nhưng nhanh chóng nghĩ lại một hồi, đột nhiên phát hiện, tôi tổng cộng từng ngồi trên thuyền ba lần, hai lần trước đều là ông bác chèo thuyền đưa sang, mà lần nào cũng ngồi yên vững vàng, không có bất thường gì.

Từ từ, tôi nhớ lần đầu tiên, ông bác chèo thuyền đã ngâm khúc hát ‘Minh Kim Thu Binh’.

Đúng, vấn đề xuất hiện ở chỗ này! tôi phải sớm nghĩ ra!

Vì sao thôn Trương gia dễ tìm, phong cảnh còn đẹp như vậy, theo lý mà nói, mở ra một khu du lịch, khách du lịch nhất định không ít, nhưng trong thôn lại không có một người ngoài nào? Đối với những người yêu thích ‘du lịch ba lô’ mà nói, một con sông đã có là gì, nếu thực sự muốn qua, cho dù là rộng ba trăm mét, đều có thể bơi qua được.

Nhưng con sông này, người bình thường không thể qua, theo phân tích của tôi, có thể qua được sông, hoặc là người thôn Trương gia, hoặc là thợ nhân, cho nên vừa rồi Lăng Giáng mới bơi được qua đó, mà tôi, cho dù là có một con thuyền cũng không qua được, nhưng nếu đi ra khỏi con sông này, cũng không cần phải chú ý nhiều, cho nên lần trước lúc tôi đi ra, ông bác chèo thuyền không hát khúc ‘Minh Kim Thu Binh’ nếu không lúc ấy tôi đã chú ý đến điểm này rồi.

Hiểu được chuyện này xong, tôi học theo ngữ điệu của ông bác chèo thuyền ngày hôm đó, vừa chèo thuyền vừa hát:

Minh minh hậu thổ, mang mang thương thiên, u u hoàng tuyền, thanh thanh thúy trúc… Trọng trọng vạn sơn, minh kim thu binh!

Tôi hát một câu, đẩy mái chèo một lần, khi tôi hát đến chữ ‘minh kim thu binh’ cuối cùng, tôi phát hiện, thuyền đã sắp cập bờ, nếu lúc này có Trương mù ở trên thuyền, nghe thấy tôi hát ‘Minh Kim Thu Binh’ khó nghe như vậy, anh ta nhất định sẽ đạp tôi ngã xuống sông chết đuối.

Sau khi lên bờ, tôi lo thuyền sẽ bị những tên kia kéo xuống nước, vì thế lại tốn rất nhiều sức lôi thuyền lên bờ, còn dùng dây thừng buộc mấy vòng vào mấy thân tre gần đấy, chuẩn bị xong, tôi mới lên thuyền nhặt bông hoa giấy Lăng Giáng đưa cho mình, cầm trong tay ngồi xổm bên sông chờ đám người Lăng Giáng trở lại.

Dưới ánh mặt trời chói lòa, tôi mơ hồ nhìn thấy giữa hồ nước, có những cái đầu tròn vo nhô lên, chúng nó vươn tay vẫy vẫy với tôi, dường như tôi còn lờ mờ nghe thấy chúng nó cười quỷ dị…

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.