Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang hồ xuân điểm

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

Nghe Lăng Giáng nói vậy, tôi mới định thần lại,nghĩ thầm, có lẽ là tôi hoa mắt, dù sao cảnh sát cũng đã tìm nửa năm cũng không tìm thấy, dựa vào cái gì trong biển người mênh mông, lại chỉ có mỗi tôi nhìn thấy hắn?

Nhất định là tối qua ngủ không đủ giấc nên bị hoa mắt rồi!

Nơi Lăng Giáng nói tôi từng tới một lần, đó là tiệm bán vàng mã của Trương mù, tôi không biết vì sao Lăng Giáng biết nơi đó, cũng không biết vì sao cô ấy muốn đến đây, hiện tại Trương mù rất có thể đang gặp nguy hiểm, còn đến tiệm vàng mã của anh ta làm gì?

Nhưng thấy thái độ của Lăng Giáng rất kiên quyết, tôi mới nhớ ra hiện tại tôi chỉ là một ‘người tài xế’, Lăng Giáng nói đi nơi nào, tôi lái đến nơi đó là được. tôi hoàn toàn không hiểu gì về thế giới những người thợ nhân bọn họ, cứ là làm theo lời bọn họ thì hơn.

Bởi vì có ứng dụng chỉ đường, xe đi thẳng tới cổng tây Từ Khí Khẩu, lần này tôi mới phát hiện, hóa ra đi từ cổng tây vào, rẽ một cái là tới cửa tiệm vàng mã của Trương mù rồi --- lần trước còn phải đi khắp cả một con đường toàn tiệm vàng mã mới tìm được.

Lăng Giáng xuống xe, đi thẳng vào cánh cửa nhỏ số 14, tôi đi theo sau cô ấy, nhìn tiệm vàng mã quen thuộc trước mắt, tuy không còn sợ hãi như lần đầu, nhưng vẫn cảm thấy rờn rợn.

Lăng Giáng sau khi vào trong, liền đi tới trước một người giấy sau cửa, nói với khuôn mặt trắng bệch kia

- Nhà họ Lăng Tứ Xuyên, thượng thỉnh hạ yết.

Nói xong, Lăng Giáng đứng ở cửa không tiến vào trong nữa, tôi hỏi:

- Cô đang làm gì thế?

Cô ấy nói:

- Thông báo cho chủ nhân bọn họ biết, có người trong giới đến.

Tôi liếc nhìn người giấy, nói cho nó thì có ích lợi gì chứ, chẳng phải nó vẫn trợn mắt đứng đó sao?

Nhưng rất nhanh tôi đã nhớ tới lần trước, vừa tiến vào cửa chưa bao lâu, lão Lý đã đi ra từ nhà sau, lúc ấy tôi còn hỏi lão Lý sao biết tôi tới, nhưng lão Lý không trả lời tôi, hiện tại xem ra, là người giấy đứng ở cửa này truyền tin tức, cũng không biết truyền bằng cách nào.

Lăng Giáng biết tôi không hiểu, liền giải thích với tôi:

- Mỗi một thợ môn đều có cách truyền tin riêng, nhà họ Trương Trùng Khánh dùng người giấy, nhà họ Ngô Hồ Nam dùng gà âm …

Lăng Giáng vẫn còn nói vài nhà nữa, nhưng tôi đều không bỏ vào tai, bởi vì nghe thấy hai chữ ‘gà âm’, tôi lập tức nghĩ tới bà lão người giấy, đồng thời cũng nhớ ra bà nội mình họ Ngô, còn là tiểu thư khuê các, vậy thì, nhà họ Ngô Hồ Nam, hẳn chính là nhà mẹ đẻ của bà nội tôi!

Một gia tộc lớn như vậy, nhất định vẫn có người kế tục, vì sao ông nội tôi lại chưa bao giờ nhắc tới, hơn nữa, cả hội người bác cả cũng không bao giờ nhắc? trong này rốt cuộc có ẩn tình gì?

Tôi còn chưa nghĩ thấu, đã thấy lão Lý vén rèm, đi ra từ nhà sau.

Lăng Giáng bước lên trước, hai tay chắp lại, tạo một thủ thế ( ngón áp út và ngón út tay phải co lại, sau đó hai tay ‘ vào nhau, dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải ‘bọc’ lấy ngón trỏ và ngón giữa tay trái, ngón giữa tay phải cắm vào giữa ngón áp út và ngón út tay trái.) dùng thủ thế đơn giản này ra dấu xong, cô ấy buông các ngón tay ra, nói:

- triển điểm hậu trọng, trên núi đốn củi chân núi nhóm lửa, giữa sông bốc lửa.

Nghe nói như thế, tôi còn tưởng Lăng Giáng chắc là lên cơn sốt, nên đầu óc mới choáng váng ngớ ngẩn ? nước trong sông sao bốc cháy được? tôi cũng là về sau mới biết, đây là ‘tiếng lóng’ trong giới thợ nhân bọn họ, "triển điểm" là cách gọi cho nam giới, ‘hậu trọng’ là bảo trọng vấn an, Trên núi đốn củi dưới chân núi nhóm lửa" , ý là kỹ thuật tổ tiên truyền lại, đây là chỉ thôn Trương gia, ‘giữa sông bốc lửa’, ý là khẩn cấp, gấp như lửa đốt đến mức nước trong sông cũng bị đốt cháy rồi.

Lão Lý nghe xong, nụ cười tủm tỉm trên mặt lập tức thay bằng vẻ mặt nặng nề, hai tay bắt đầu bày ra một cái thủ thế, nhưng động tác hai bên tay trái vào phải có thay đổi một chút, nói:

- khương đấu (đại cô nương) luân trực (đến không đúng lúc), tôn thực ( nam nhân, ý chỉ Trương mù ) tẩu huyệt đàm không (ra ngoài rồi, trong nhà không có ai), thả tương tả ( có thể chờ mấy hôm không)?

Lăng Giáng nói:

- không tử tại, châm đèn đi. (không tử, là chỉ người không hiểu ngôn ngữ trong giới. châm đèn, là không nói ngôn ngữ trong giới nữa.)

Lão Lý gật đầu hỏi:

- Sư phụ gặp chuyện không may rồi sao?

Nói thật, lúc nghe thấy vậy tôi ngẩn người, nếu không phải có Lăng Giáng về sau giải thích cho tôi biết, tôi đoán có lẽ tôi sẽ ngẩn người đến chết, cũng chính bởi vì chuyện này, Trương mù còn cãi nhau với Lăng Giáng một trận, dựa theo quỷ củ trong giới thợ nhân bọn họ là: “Trữ cấp nhất đĩnh kim, bất cấp nhất cú xuân" ‘xuân’ ở trong này, là ‘xuân điểm’, cũng có nghĩa là ‘ngôn ngữ trong giới. (ý nghĩa cả câu là: thà đưa một thỏi vàng, chứ không cho biết một từ lóng trong giới.’)

Lăng Giáng chỉ gật đầu, không nói gì.

Lão Lý lại hỏi:

- Cháu là con bé nhà họ Lăng Tứ Xuyên đó hả?

Lăng Giáng lại gật đầu, sắc mặt lão Lý thoáng do dự, sau đó lão Lý hỏi tôi:

- Con bé nói thật à?

Lúc đầu tôi còn không hiểu, nghe đến đó đột nhiên hiểu vì sao lão Lý không tin, bởi vì nhà họ Lăng có thâm thù với nhà họ Trương, hiện tại Lăng Giáng đột nhiên chạy tới nói nhà họ Trương xảy ra chuyện rồi, đổi là ai cũng không tin.

Vì thế tôi gật đầu nói:

- Là thật, chúng cháu hiện tại chuẩn bị đi tới đó.

Lão Lý gật đầu nói:

- Các cháu đi theo tôi.

Chúng tôi đi theo lão Lý vào trong sân, sân sau vẫn như cũ, xếp đầy người giấy, đừng nói là tôi, Lăng Giáng sau khi nhìn thấy cũng hơi sửng sốt, lão Lý đẩy cửa một căn phòng, chỉ vào một cái bát nước nói:

- Sáng hôm nay đã thế này rồi.

Tôi đi qua xem, trong phòng có một cái bàn, trên bàn có một bát nước,giữa bát nước cắm một chiếc đũa, nhưng chiếc đũa không cắm thẳng, mà là nằm nghiêng 45 năm độ, nửa vời không trên không dưới.

Chiếc đũa dựng thẳng trong nước tôi còn có thể lý giải, nếu đổ hẳn xuống cũng có thể lý giải, nhưng nằm nghiêng không thẳng không đổ, tôi thực chưa thấy qua.

Lăng Giáng liếc nhìn bát nước chiếc đũa, nói với lão Lý:

- Tìm chút tiền đồng lại đây.

Rất nhanh lão Lý đã lấy một xâu tiền đồng đưa cho Lăng Giáng, Lăng Giáng cầm một đồng tiền, sau đó rút ra một sợi dây đỏ trên cổ tay, xỏ vào cái lỗ giữa tiền đồng, sau đó quấn quanh tiền đồng một vòng, lại xỏ vào lỗ, dùng một đầu dây khác quấn quanh cạnh tiền đồng, cuối cùng ra sức kéo hai đầu sợi dây, tiền đồng và dây đỏ nằm trên cùng một bình diện, thủ pháp này có hơi giống ‘nút dây Trung Quốc’* (mình để hình minh họa nha.)

Lăng Giáng cầm đồng tiền này, xỏ tiền đồng vào trong chiếc đũa, hai đầu sợi dây đỏ thì kéo ra đặt trên mặt bàn, mỗi bên dùng chín cái tiền đồng để đè, cứ như vậy, nếu đũa muốn đổ, cũng bị tiền đồng ngăn lại, làm xong, Lăng Giáng lại kêu lão Lý chuẩn bị một ít đồ.

Lúc đợi lão Lý, tôi hỏi Lăng Giáng:

- Thủ pháp vừa rồi gọi là gì?

Lăng Giáng nói:

- Đây là thủ pháp của một vị thừa tướng thời xưa, thời điểm đó, ông ấy tính được ra mình sắp chết, nên dùng ‘bảy ngọn đèn dầu’ để tiếp tục kéo dài mạng sống.

Tôi nói:

- Cái cô nói, là ‘kỳ nhương chi pháp’ của Gia Cát Lượng à? Nhưng cuối cùng lại bị Ngụy Diên phá hoại nên mới chết, thảo nào còn có cách nói ‘dầu hết đèn tắt’ để chỉ người chết, hóa ra là bắt nguồn từ đây, thế là vừa rồi, cô dùng ‘kỳ nhương chi pháp’?

Lăng Giáng lắc đầu:

- Kỳ nhương chi pháp là phương pháp tăng tuổi thọ nghịch thiên, đã sớm thất truyền, hơn nữa, cho dù là có, cũng nhất định là cấm thuật, tôi vừa dùng phương pháp do tổ tiên nhà họ Lăng dựa theo ‘kỳ nhương chi pháp’ sáng chế ra, chỉ có thể giữ được một chút hơi thở cuối, không thể tăng thọ.

Lúc nói tới đây, lão Lý cầm một cái ba lô tiến vào, giống hệt cái ba lô của Trương mù, tôi đeo ba lô lên lưng, chào hỏi lão Lý xong, cũng rời đi cùng với Lăng Giáng, lúc Lăng Giáng rời đi, vẫn còn làm vài thủ thế ra hiệu với lão Lý, nói vài câu ngôn ngữ trong ngành, tôi đi vội, không nghe rõ.

Sau khi xe lên đường cao tốc, lao đi như điên, đã có kinh nghiệm vài lần, tôi càng ngày càng quen thuộc với các tính năng của xe HUMMER, vừa lên xe, Lăng Giáng đã lăn ra ngủ, có lẽ vẫn chưa được khỏe lắm.

ứng dụng chỉ đường hiển thị còn 2 km nữa là tới đường hầm Trương Gia Sơn, tôi hít sâu một hơi, đạp mạnh chân ga, xe còn chưa kịp chui vào trong, Lăng Giáng đột nhiên mở mắt ra nói dừng xe.

Vẫn may gần đó có một ‘nhĩ đạo’, tôi vội vàng phanh xe lại, xe ổn định xong, tôi hỏi Lăng Giáng:

- Xảy ra chuyện gì à?

Lăng Giáng gật gật đầu nói:

- Đường phía trước sợ là không dễ đi.

Nói xong cô ấy bước xuống xe, tôi vội vàng xuống theo, tôi sớm đoán được ra Lăng Giáng có năng lực cảm ứng rất lợi hại, nhưng không ngờ, lại khủng khiếp đến vậy, tôi hỏi:

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Lăng Giáng cau mày gõ gõ bốn phương, mắt nhìn chằm chằm phía đối diện đường cao tốc, nói:

- Bên kia có khí tức của thợ cạo đầu.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.