Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười tám tổ tông

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Tôi vừa muốn nói, miệng bỗng đau rát, đồng tiền trong miệng giống như vừa lấy ra từ trong chảo dầu, đầu lưỡi tôi đã sắp sưng phồng, tôi lập tức nhớ ra lời Lăng Giáng dặn, mặc kệ như thế nào cũng không được mở miệng nói chuyện.

Đồng tiền đang cảnh báo, vậy thì chứng minh, những gì tôi đang nhìn thấy chính là ảo giác! nhất định là ảo giác!

Tôi vừa mở miệng, đã lập tức ngậm lại, gần như cùng lúc đó, trên cổ tay truyền tới một lực kéo, kéo tôi lên phía trước, có lẽ là ‘âm dương hai giới nhất tuyến khiên’, nhưng tôi không nhìn thấy Lăng Giáng, sợi chỉ vẫn đang kéo tôi, hơn nữa còn càng lúc càng dồn dập, tôi biết nhất định là Lăng Giáng rất lo lắng, thực ra tôi cũng sốt ruột, nhưng vấn đề là, chân của tôi bị một đôi tay bé nhỏ ôm. Nhưng đôi tay này giống như mọc ra từ trong đất , cắm chặt rễ dưới đó.

Nếu tôi muốn rút chân ra, nhất định phải rút cả cái tay này từ dưới đất lên, lúc còn ở quê, nhổ cà rốt đào khoai tôi đều biết , nhưng con mẹ nó bảo tôi nhổ tay của một đứa bé từ dưới đất lên, tôi thực sự không có kinh nghiệm.

Nếu tôi quá dùng sức, liệu có kéo đứt cả đôi tay nhỏ bé này không? sau đó, máu tươi sẽ nhuộm đỏ cả một bên chân tôi? chỉ đỏ bên cổ tai trái càng lúc càng rựt mạnh, xem ra Lăng Giáng đang rất nóng ruột, không có biện pháp. Cho dù là kéo đứt đôi tay này, hiện tại cũng không quan tâm được nhiều như thế.

Tôi đưa người lên trước, dùng sức nhấc chân lên! Tục ngữ nói ‘cánh tay không chống lại được cẳng chân’, có nghĩa là, lực cánh tay nhất định không bằng được lực cẳng chân, vì thế, tôi rất nhanh đã nâng chân cao lên được một chút, chủ nhân của cánh tay cũng bị tôi kéo lên, là cái đầu của một bé trai, từ từ thò lên khỏi mặt đất, nó nhìn tôi, nở nụ cười quỷ dị

Bông hoa thứ ba đã héo rũ, còn chậm trễ thêm nữa, đừng nói là ra khỏi hành lang, chỉ sợ ngay cả tiến lên trước một bước cũng khó.

Bé trai bật cười hì hì, sau đó rụt đầu lại, cả người chui xuống đất, chỉ còn lại một đôi tay bé nhỏ lòi ra bên ngoài, nắm chặt chân tôi, thế này vẫn chưa xong, tôi còn cảm giác được nó đang kéo tôi xuống, hình như muốn kéo cả người tôi xuống đất! cổ chân tôi đau nhói, không phải bởi vì cánh tay kia bấu víu, mà là nơi buộc sợi chỉ đang phát đau!

Tôi lập tức hiểu ra, thằng bé này không phải muốn kéo cơ thể tôi, mà là muốn kéo hồn phách tôi ra ngoài, chẳng qua bởi vì trước đó đã buộc chặt chỉ đỏ tiền đồng, nó mới không đạt được mục đích, tôi không thể không lại lần bội phục Lăng Giáng, có thể đoán trước được sự việc này.

Mới vừa nghĩ như vậy , thân ảnh của Lăng Giáng đã xuất hiện trước mắt tôi, cô ấy hỏi tôi, vì sao không đi?

Tôi đưa tay chỉ chỉ xuống chân mình, cô ấy lùi ra sau một chút, trong tay xuất hiện một bông hoa giấy, cổ tay khẽ rung nhẹ, đồng thời ném xuống đôi bàn tay nhỏ bé kia, tôi nghe thấy một tiếng kêu thê lương, sau đó bàn tay nhỏ kia buông khỏi chân tôi, chui vào trong đất.

Tôi thấy Lăng Giáng cau mày nhìn hành lang phía trước, sau đó nói với tôi:

- Đây đều là ảo giác của anh.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng, hiểu là một chuyện, muốn cất bước đi lên phía trước lại là một chuyện khác, bạn có thể tưởng tượng được không, lúc đầu chỉ là hai bên vách tường có mặt Triệu Giai Đường, nhưng hiện tại, bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là Triệu Giai Đường, biểu cảm trên mặt chúng nó vô cùng quỷ dị, cả đám đều há to miệng, cứ như muốn nuốt chửng tôi!

Tôi thấy Lăng Giáng gỡ một bông hoa trên tường, ném xuống mặt đất, những gương mặt tái nhợt dưới đất sau khi đụng phải hoa giấy, lập tức bốc cháy, hết gương mặt này đến gương mặt khác, ngay tức khắc, cả hành lang đều bị chìm trong biển lửa!

Trong biển lửa, tôi nhìn thấy Lăng Giáng vung tay một cái, mười ba bông hoa còn lại toàn bộ đều bay trở về, lơ lửng trên không trung, vây quanh người Lăng Giáng, bọn chúng xoay tròn quanh chúng tôi, như ẩn như hiện, tôi dường như nhìn thấy, bên cạnh những bông hoa giấy, đều có một bóng người màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện, cảm giác như là, có người đang lấy tay nâng hoa, sau đó bọn họ đang đi vòng quanh người chúng tôi.

Lăng Giáng liếc nhìn những hoa giấy đó, khom người thật sâu, nói:

- Con cháu Lăng Giáng nhà họ Lăng bất hiếu, cung nghênh tiền bối.

Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra nhân ảnh màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện kia, chính là tổ tông của Lăng Giáng, nếu mỗi một bông hoa đại diện cho một thế hệ tiền bối, thì mười bảy bông tương ứng mười bảy đời, khoảng cách giữa các tổ tông chỉ có một đời!

Mười tám đời tổ tông, câu này được dùng để chửi người ở xã hội hiện đại, nhưng ý nghĩa ban đầu không phải là như vậy, trước kia từng đọc một quyển sách tên là ‘dòng họ thông khảo’, bên trong có giới thiệu lai lịch của mười tám đời tổ tông, hơn nữa, mỗi một đời đều có cách xưng hô khác nhau, mặc dù là trong lúc tế tổ, bình thường cũng không dùng con số khổng lồ như mười tám đời, mà chỉ nói là ‘liệt tổ liệt tông’. Không thể không nói, tôi đã bị sự ‘bạo tay’ của Lăng Giáng dọa tới mức sững người.

Trong mơ hồ, tôi như nghe thấy một tiếng thở dài già nua, sau đó có một bông hoa di chuyển bên tai Lăng Giáng, có lẽ là đang nói gì đó, tôi thấy thân người Lăng Giáng hơi run lên một chút, sau đó vô cùng kiên định gật đầu.

Lại là một tiếng thở dài nữa truyền đến, kế đó tôi nghe thấy một tiếng nói rất rõ ràng:

- Đi!

Lăng Giáng dẫn đầu, tôi đi theo sau, rập khuôn từng bước chân.

Lúc đầu chỉ là đi, dần dần đã biến thành chạy, tôi thấy rõ, chưa chạy được bao lâu, sẽ giảm bớt một bông hoa, mãi cho tới khi chỉ còn cách cửa ra khỏi hành lang tòa dạy học khoảng mười mét, cũng chỉ còn lại một bông hoa cuối cùng, đúng lúc này, Lăng Giáng đẩy mạnh tôi một cái, tôi chỉ nghe thấy một tiếng đứt chỉ, ‘nhất tuyến khiên’ đứt rồi! tôi bị một bàn tay đẩy lên trước vài bước, thiếu chút nữa ngã cắm mặt xuống đất, tôi thuận thế, lăn luôn một vòng, lăn ra khỏi tòa nhà dạy học.

Ra ngoài tôi lập tức đứng dậy, chỉ thấy Lăng Giáng đứng cười với mình ---- đây là lần đầu tiên cô ấy cười với tôi, tôi luôn nghĩ rằng, một mỹ nhân lạnh lùng như Lăng Giáng, nhất định phải có gương mặt nghiêm túc lạnh tanh thì mới giữ được tư thái cao quý xinh đẹp, nhưng không ngờ, lúc cô ấy cười rộ lên, lại mê người đến thế.

Nhưng, nụ cười đó chỉ khẽ lướt qua, Lăng Giáng đưa tay nắm lấy bông hoa cuối cùng, bẽ gãy cành hoa, nuốt đóa hoa vào trong bụng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết một thủ ấn.

Tôi nhận ra thủ ấn này, từng nhìn thấy lúc bảo vệ Trương mù ở tầng ba khoa cấp cứu --- chiêm tinh quỹ địa!

Thần tinh thái bạch, trấn tinh huỳnh cảm, hạo nguyệt đương không, hóa tàng thu trường. . . . . .

Chờ một chút, tôi nhớ rõ lần trước Lăng Giáng cũng định dùng chiêu này, nhưng bị Trương Mục ngăn cản, khi đó Trương Mục còn mắng Lăng Giáng, có phải không muốn sống nữa hay không!

Tôi không còn quan tâm được có thể nói chuyện hay không, tôi thét lên một tiếng thật lớn với tòa dạy học:

- Lăng Giáng, cô mau ra đây cho tôi!

Nhưng Lăng Giáng lại thờ ơ, hai tay vẫn đang thần tốc kết các loại ấn, trong miệng không ngừng niệm niệm, tôi biết Lăng Giáng đang thi triển thợ thuật chính bản thân cô ấy còn chưa thuần thục, giống như lúc lắc chuông trấn hồn, tôi nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy cái gì cầm được vào tay, vì thế cắn răng, chạy vọt vào bên trong.

Vừa chạy vào tòa nhà, trước mắt đã tối sầm, đợi tới khi tôi mở mắt ra, tôi phát hiện tôi đang nắm tay Lăng Giáng đứng ngoài cửa vào tòa dạy học.

Tôi mơ hồ ngẩn người chẳng hiểu gì, tôi hỏi:

- Chuyện gì đây? Không phải cô vẫn còn ở bên trong …..

Lăng Giáng cúi đầu liếc nhìn, tôi lập tức buông tay cô ấy ra, cô ấy nói:

- Tổ tiên sau khi đưa chúng ta ra ngoài, đùa với anh một chút thôi, đừng để ý.

Nói xong, Lăng Giáng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái với tòa nhà dạy học, tôi nghĩ ngợi, cũng quỳ xuống theo, cung kính dập đầu lạy ba cái.

Đợi tới khi tôi dập đầu xong đứng lên, Lăng Giáng đang khoanh tay lạnh lùng nhìn tôi, tôi sinh ra ở nông thôn, lúc đối mặt với những người từ nhỏ đã được sống ở thành phố, trời sinh có chút tự ti --- được rồi, tôi thừa nhận, tôi bị ánh mắt này của Lăng Giáng khiến tâm tình có chút sợ hãi.

Cô ấy hỏi:

- Ai cho anh mở miệng nói chuyện?

Tôi lập tức á khẩu, tôi không biết nên trả lời như thế nào, tôi còn đang trầm tư suy nghĩ, lại nghe thấy cô ấy nói:

- Lần sau không được tái diễn.

Nói xong, cô ấy xoay người bước đi, tôi ‘ờ’ một tiếng, vội vàng đi theo.

(dấu hiệu của một chàng trai sợ vợ ‘quốc bảo’ =)))))))

Tôi hỏi:

- Hiện tại ra ngoài rồi, cô có thể nói cho tôi biết, thế nào là ‘thỉnh vận kiếp mạch’rồi chứ?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.