Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh vận kiếp mạch

Phiên bản Dịch · 1730 chữ

- Hừ, vẫn ngốc nghếch như trước!

Một tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng rót vào trong lỗ tai tôi, tôi biết là đang mắng tôi, nhưng tôi lại cảm thấy đây là tiếng nói thiêng liêng tựa như tiếng trời.

Đúng vậy, vào chính thời khắc này, tôi cảm thấy, cả thế giới không có bất cứ âm thanh nào có thể êm tai bằng tiếng nói này, bởi vì Lăng Giáng đến rồi!

Đóa hoa giấy màu trắng như mọc ra từ trên cánh cửa, lúc đầu chỉ là chồi non nho nhỏ, sau đó chậm rãi lớn dần, Biến thành một cái nụ hoa, cuối cùng bắt đầu từ từ nở rộ, trong quá trình này, cái miệng há to của Triệu Giai Đường, càng lúc càng nhỏ lại, đợi tới khi hoa hoàn toàn nở to, Triệu Giai Đường đã khôi phục nguyên trạng, giống như bông hoa kia đã hút hết chất dinh dưỡng của Triệu Giai Đường.

Tôi thấy gương mặt Triệu Giai Đường trên cửa có ý đồ lao tới chỗ tôi, nhưng lúc tiếp cận đóa hoa, lại giống như bị điện giật, vội vàng rụt lại, nhưng nó vẫn không từ bỏ hy vọng, lại lần nữa lao tới.

Cùng lúc đó, sau tiếng hừ lạnh của Lăng Giáng, tôi có cảm giác lực đạo của bàn tay trên cổ mình yếu đi, nhưng tôi vẫn không thể giãy ra khỏi ‘xiềng xích’ của cánh tay, hai tay tôi bị bé trai giữ chặt, lúc nó nhìn thấy Triệu Giai Đường còn lôi tay tôi cùng nhảy tưng tưng, hiện tại Triệu Giai Đường biến về nguyên trạng, sắc mặt nó nôn nóng, cầm tay tôi chặt hơn, tôi thậm chí còn cảm giác được cơn đau vào trong tận xương cốt, đầu tôi bị ấn chặt lên cửa, mặt hướng về phía lối vào hành lang, tôi cố gắng mở to mắt nhìn, nhưng tôi không nhìn thấy bóng hình của Lăng Giáng, tôi lo Lăng Giáng không tìm thấy mình, vì thế tôi lớn tiếng gọi:

- Lăng Giáng, tôi ở đây!

Tôi hô to vài tiếng, nhưng Lăng Giáng không trả lời, lần này tôi nôn nóng rồi, thầm nghĩ, chẳng lẽ Lăng Giáng mặc kệ tôi sao? hay là cô ấy không còn hơi đâu mà đáp lời? đã bị bọn chúng hàng phục? Càng là nghĩ như vậy, lại càng lo lắng, vì thế tôi lại gọi tên Lăng Giáng hết lần này đến lần khác, hỏi cô ấy đang ở đâu.

- Đừng làm ồn!

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên, thật giống như một liều thuốc trợ tim, khiến cho tôi đang ở trong bóng tối, lại tìm thấy tia sáng.

Lúc này, tôi cảm giác được sau gáy mình đau như bị xé da, cảm giác giống lúc bị nhổ tóc.

Đang có người rứt tóc tôi!

Không đúng, là có người đang ăn tóc tôi, tôi nghe thấy tiếng nhai nhóp nhép, âm thanh như đang ăn cỏ, nhai thật lâu vẫn chưa nhai nát, nhưng dù là vậy, nó vẫn không ngại vất vả mà nhai lấy nhai để, giống như tóc của tôi là sơn hào hải vị.

Tôi gắng sức quay đầu đi, khiến cổ tôi có lẽ cũng bị xé rách một tầng da, tôi không thấy có ai đứng sau người mình, chỉ nhìn thấy một gương mặt trắng bệch đột nhiên lồi ra trên cánh cửa, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, khuôn mặt này, cũng là của Triệu Giai Đường!

Nhưng, sao lại có hai Triệu Giai Đường!?

Tôi còn chưa kịp nghĩ kĩ, đã cảm thấy thằng bé dưới thân mình đang men theo cánh tay tôi bò lên trên, nó muốn làm gì?

Tôi huy động cả hai tay, muốn hất nó ra, nhưng tay nó như cái kìm, kẹp chặt trên người tôi, không thể hất ra được, mà cổ của tôi còn bị bóp, trên dưới đều khó khăn, tôi tạm thời cứ mặc kệ nó, lấy tay gỡ bàn tay tái nhợt kia xuống, cũng may, sức lực của bàn tay này không lớn bằng bé trai, chỉ sau vài lần, tôi đã gỡ được cái tay ra.

Cổ không còn bị ‘xích’, tôi lập tức tiến lên trước một bước,vừa định ra ngoài, lại thấy sau đầu đau nhói, cảm giác giống như, cả mảng da đầu đều bị người ta kéo.

Tôi đưa tay ra sau, vốn tưởng sẽ sờ thấy cánh tay, nào ngờ, lại sờ thấy một khuôn mặt người! trong miệng gương mặt, còn đang cắn một nhúm tóc của tôi.

Ma cạo đầu!

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra, đây chính là ‘ma cạo đầu’ mà người thế hệ trước hay nói.

Tôi trước kia cũng từng nhìn thấy, ‘ma cạo đầu’ trên đầu người khác, đó là tóc trên đầu đang bình thường, đột nhiên có một mảng nhỏ trên đầu trụi lủi không mọc tóc nữa, , không ngờ, hiện tại tôi lại gặp phải chuyện thế này.

Tóc tôi vốn không dài, cái miệng kia gần như đã cắn hẳn vào da đầu tôi, cứ như vậy, tôi muốn cầm lấy tóc của mình cũng không thể, biện pháp còn lại chỉ có thể dùng tay đầy gương mặt kia ra, nhưng vừa mới dùng sức, da đầu đã run lên, đau tới mức hít một hơi lạnh!

Không thể đẩy gương mặt kia ra rồi, nếu không, tôi dám cam đoan tôi sẽ đau phát ngất, nếu không đẩy được ra, vậy chỉ có thể rứt gương mặt đó ra!

Tôi lật tay ra sau, nắm lấy tai gương mặt, hô to một tiếng, hai tay ra sức, cả thân người di chuyển lên trước, lúc bắt đầu còn đỡ, nhưng vừa đi được một bước, hai tay tôi đã hơi run rẩy, khuôn mặt kia giống như cái lò xo, tôi càng đi lên trước, lực cản càng lớn, tôi giằng co được khoảng ba giây, đầu lại bị kéo về cánh cửa, lúc này bé trai đã bò đến trước ngực, nó cười hì hì nhìn tôi một cái, sau đó ngẩng lên nhìn đầu tôi, ánh mắt tràn ngập sự tà ác không nên có ở cái tuổi này.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng Lăng Giáng truyền đến, cô ấy nói:

- Đừng để nó quạt tắt ngọn lửa trên đỉnh đầu anh, nếu không, không ai cứu được anh nữa đâu!

Nghe nói như thế, lòng tôi cả kinh, tôi giờ mới nhớ ra, nếu ngọn minh hỏa trên đầu tắt, tôi không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì, thảo nào bé trai cứ bò lên trên, hóa ra nó muốn dập tắt minh hỏa trên đỉnh đầu tôi.

Tôi không quan tâm sự đau đớn sau gáy, hai tay ấn vào bả vai bé trai, muốn ấn nó xuống, nhưng nó lại ấn hai tay lên vai tôi, tôi muốn ấn nó xuống, nó cũng ấn tôi xuống, mà đầu của tôi còn đang bị cắn, không thể trượt xuống dưới được.

Đột nhiên, tôi nghĩ, chỉ cần minh hỏa không tắt là được, không cần biết là ngọn nào, vì thế tôi thò tay lên, dùng thủ thế sinh hỏa quạt lên vai mình ba cái, quạt xong tôi mới phát hiện, vai mình bị bé trai ấn chặt, đừng nói là quạt lửa, cho dù châm lửa cũng không được.

Hiện tại làm sao bây giờ? Cũng không thế cứ giằng co mãi thế này, tôi nhất định không giằng co được với bọn chúng mãi, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lăng Giáng mau lên.

Suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu, tôi lập tức nhìn thấy khóe miệng bé trai hiện lên một nụ cười gian tà ‘đã đạt được âm mưu’.

Nguy rồi, tôi quên mất vẫn còn một cánh tay!

Vừa nghĩ xong, đã cảm thấy đỉnh đầu mình bị vỗ thật mạnh! ‘bộp’ một tiếng nặng nề, cả cơ thế tôi như bị đập thẳng xuống dưới địa phủ.

- Lăng Giáng!

tôi hô to một tiếng! Đồng thời mở to hai mắt nhìn, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của cô ấy.

Bộp!

Lại là một tiếng, tôi đau đến mức mắt nổ đom đóm.

Tôi thét lớn tên của Lăng Giáng!

Không biết có phải hay không ảo giác, tôi thậm chí đều đã cảm nhận được trên đầu có tiếng xé gió, có lẽ là cánh tay kia đang đập tôi!

- Lăng Giáng!

Tôi dùng chút khí lực cuối cùng trong sinh mệnh mình để điên cuồng gọi tên cô ấy.

Bộp!

Một âm thanh trầm đục vang lên, tôi nhắm mắt lại, thều thào gọi một tiếng, Lăng Giáng.

Tôi sắp chết rồi sao? sắp vĩnh biệt cuộc đời rồi sao? haizzz, thật không cam lòng.

Không đúng, âm thanh này không giống âm thanh lúc đập đầu tôi, tôi vội vàng mở to mắt, thấy Lăng Giáng đang đứng trước mặt mình, cô ấy cau mày nói:

- Ồn ào chết đi được!

Hóa ra, tiếng vừa nãy, là tiếng Lăng Giáng đưa tay đập văng cánh tay kia, lúc tôi mở mắt ra nhìn, không còn thấy bé trai đâu nữa, trên cửa cũng không có gương mặt nào, sau gáy cũng không đau, tôi là một thằng con trai rụt rè nhát gái truyền thống, nhưng vào giây phút này, tôi lại ôm chặt Lăng Giáng vào lòng.

Tôi còn chưa kịp cảm thụ sự sung sướng này, chợt nghe thấy Lăng Giáng lạnh lùng nói:

- Buông ra!

Tôi vội vàng buông tay, cuống quít giải thích.

Lăng Giáng hỏi tôi:

- Những lần Trương mù cứu anh xong, lần nào anh cũng làm như vậy.

Tôi tự tưởng tượng đến hình ảnh tôi ôm Trương mù, sau đó dạ dày bỗng quay cuồng, có cảm giác buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra khỏi miệng, tôi nói:

- Không có, tuyệt đối không có!

Lăng Giáng nói:

- Cúi đầu.

Tôi hỏi để làm gì? ngay sau đó cô ấy ấn đầu tôi xuống, dùng tay lật lật tóc tôi, sau đó buông ra nói một câu vô cùng kỳ lạ.

- Quả nhiên là thủ đoạn của thợ cạo đầu, cái này được gọi là ‘thỉnh vận kiếp mạch’.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.