Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đập vỡ được nó

Phiên bản Dịch · 1800 chữ

Khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, tôi khó mà đè nén xuống được, lúc trước có đủ loại chứng cớ cho thấy, mục tiêu của tên kia chính là cô giáo! Hơn nữa, điểm này, lúc xử lý chuyện của Phùng Vĩ Nghiệp, cũng đã lộ ra manh mối, chẳng qua thời điểm đó sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào một mình Phùng Vĩ Nghiệp, không ai nhớ tới cô chủ nhiệm.

Trương mù phân tích ra trong âm mưu của Phùng Vĩ Nghiệp, xuất hiện một ‘tôi’ khác --- không cần biết là di ảnh mặc quần áo của tôi cô chủ nhiệm nhìn thấy trên giảng đường, hay là cô nhìn thấy một ‘tôi’ khác luôn theo dõi mình, đều là do Phùng Vĩ Nghiệp tạo ra, nhưng thật ra không phải, dù sao, tôi và Trương mù ở chung với nhau lâu như vậy, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một tôi khác, Trần tiên sinh cũng chưa thấy, Lăng Giáng cũng vậy, cho nên, Trương mù không tin trên thế giới này vẫn còn một tôi khác.

Lúc ấy, Trương mù nói mục đích Phùng Vĩ Nghiệp làm vậy, là vì muốn tôi và Lăng Giáng nghĩ hắn đã chết, thực ra, Trương mù vẫn bỏ sót một điểm, Phùng Vĩ Nghiệp vẫn còn một mục đích khác, đó là hắn muốn mọi người đều tin rằng tôi mới chính là hung thủ ra tay sát hại hắn. Sau đó mượn đao giết người. là có thể dễ dàng loại bỏ được người có uy hiếp với hắn là tôi ---- nhưng kỳ thật, tôi đúng là không biết dùng chuông trấn hồn, không có uy hiếp gì với hắn, đây là sai lầm thông minh phản thông minh của hắn.

Nhưng trong này vẫn còn một chuyện tôi vẫn chưa hiểu, trong kế hoạch của Phùng Vĩ Nghiệp, nếu muốn mọi người đều cho rằng một tôi khác đi tới giảng đường để dính hơi người, tiện cho sau này còn thi triển thợ thuật luyện xác sống, vậy vì sao, còn phải cố tình tạo ra tiết mục theo dõi cô chủ nhiệm? theo dõi cô ấy có trợ giúp gì cho kế hoạch của hắn sao?

Dù sao theo tôi thấy, không chỉ không có trợ giúp, còn rất dễ bại lộ. Bởi vì chỉ cần cô chủ nhiệm gọi điện cho tôi, là có thể xác nhận được người đi theo cô là ai, hơn nữa, phương pháp dễ dàng giải quyết nhất chính là báo cảnh sát, một khi có cảnh sát tham gia, kế hoạch của Phùng Vĩ Nghiệp không phải đều thất bại rồi sao?

Cho nên, ‘một tôi khác’ bám theo cô chủ nhiệm, không phải là chuyện Phùng Vĩ Nghiệp làm ra, mà đúng là có một gã như vậy đi theo cô giáo!

Những vấn đề này nếu lúc đó suy nghĩ cẩn thận, thực ra có thể hiểu ngay, nhưng bởi vì Triệu Giai Đường, Phùng Vĩ Nghiệp và cả chuyện Trương Mục bị đứt tay, nên mới lơ là đi cô chủ nhiệm.

Tôi bị nhốt trong kính giới, một tôi khác lái xe về trường học, dùng mông nghĩ cũng biết hắn chắc chắn là đi tìm cô chủ nhiệm, hơn nữa tôi nghĩ, hắn sở dĩ hiện tại mới đi tìm cô chủ nhiệm, nhất định là bởi vì tôi và cô chủ nhiệm đã hoàn thành hình thức nào đó, có lẽ là cuộc điện thoại với cô ở trên đỉnh núi.

Tôi nhớ rõ lần đầu tiên cô chủ nhiệm có cảm giác bị người theo dõi, cũng là lúc nói chuyện điện thoại với tôi, khi đó, tôi vẫn đang ở trên tàu hỏa, lần đầu gặp Trương mù, cô chủ nhiệm gọi giục tôi đi học, cũng là bởi vì sau cuộc gọi này, cô chủ nhiệm mới có cảm giác bị người bám theo, nhất định là lúc gọi điện trên đỉnh núi, đã khiến một tôi khác và cô chủ nhiệm, xuất hiện hình thức nào đó.

Nhưng, động cơ hắn nhắm vào cô chủ nhiệm là gì? mục đích lại là cái gì? Chẳng lẽ trên người cô chủ nhiệm cũng có bí mật không thể cho ai biết? hay là nói, thật ra cô chủ nhiệm cùng tôi, Lăng Giáng, Trương mù đều giống nhau, cũng bị sắp đặt vào trong ngôi trường này?

Không đúng, cô chủ nhiệm không giống chúng tôi, nếu cô cũng bị người thế hệ trước sắp xếp đến đây, vậy thì có lẽ đã sớm nhìn thấu thân phận của tôi, chứ không phải còn yếu đuối hơn cả một thằng chẳng biết gì như tôi.

Suy nghĩ này xuất hiện ngay vào giây phút tôi biết hai cậu bé váy đỏ có thể nhìn thấy tôi, tuy rằng tôi biết tư thế ngũ tâm triều thiên không có tác dụng, nhưng tôi vẫn duy trì tư thế đó, ngộ nhỡ vẫn dùng được thì sao?

Tôi ngồi tựa lưng vào hàng rào bảo vệ, hai cậu bé váy đỏ một trái một phải treo lơ lửng cạnh người tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một quả cân to to.

Thử nghĩ một chút, ở cạnh đường cao tốc tối om, hai thi thể cậu bé mặc áo tắm và một cái váy màu đỏ treo lơ lửng trước mặt bạn, dưới chân chúng nó còn treo một quả cân lớn, ánh trắng chiếu xuống, lúc ngẩng đầu nhìn, có thể nhìn thấy chúng nó trợn tròn mắt, nhìn bạn chằm chằm.

Chúng nó cứ treo ở nơi đó, cũng không có động tác nào khác, không tiến lên trước cũng không lùi ra sau, chỉ đứng im ở đó nhìn tôi, cảm giác này, nói thật, tôi hiện tại tình nguyện để hai đứa chúng nó đi tới, dùng quả cân đập chết tôi cho rồi, ít nhất, như vậy còn khá dứt khoát, chứ không giống hiện tại, đợi ở chỗ này giống như lửa nhỏ hầm canh gà, cái cảm giác bị cái chết từ từ gặm nhấm còn đau khổ hơn.

Tôi phải làm sao bây giờ? Không chỉ không có cách đối phó hai thi thể này, cho dù tôi có chạy được ra khỏi tầm mắt của chúng nó, nhưng tôi đang ở trong kính giới, phải phá thế nào đây?

Tôi nhớ rõ biện pháp phá kính giới của Lăng Giáng, là tìm một cánh cửa, sau đó điểm điểm lên trên cửa, thủ đoạn tương tự như vậy tôi từng thấy ông Trương Tiệm dùng qua một lần, nhưng vấn đề là, tôi trước sau được xem hai lần, lại chưa có lần nào ghi nhớ được đầy đủ, nói cách khác, tôi nghĩ, chỉ dựa vào bản lĩnh của tôi, căn bản không thể trốn thoát ra khỏi kính giới.

Chẳng lẽ, thật sự cả đời tôi đều bị nhốt trong này, mãi cho đến khi biến thành một đống xương trắng?

Nếu là Trương mù, anh ta sẽ làm thế nào?

‘cái tông môn nhà cậu, tìm ‘tấm gương’, đập vỡ nó!’

Tôi nghĩ, nhất định Trương mù sẽ nói như vậy, tuy rằng thời điểm ở khoa cấp cứu, Trương mù từng nói, kính giới không thể phá giải bằng cách đập vỡ, dù sao, chỉ cần có hai mặt gương, kính giới có thể tạo ra vô số thế giới. đến lúc đó, sẽ không thể biết được đâu rốt cuộc đâu mới là gương thật.

Nhưng tình cảnh hiện giờ của tôi lại hoàn toàn khác, tôi dám khẳng định, ở nơi này chỉ có một mặt gương! Bởi vì ở trong này, tổng cộng chỉ có hai cậu bé váy đỏ!

Nếu có rất nhiều mặt gương, vậy thì trên đường cao tốc dài đẳng đằng mênh mông vô bờ này, tôi nhất định sẽ nhìn thấy rất rất nhiều cậu bé váy đỏ, nhưng hiện tại trước sau chỉ nhìn thấy hai đứa, chứng minh nơi này chỉ có một mặt gương! Hơn nữa, tôi biết tìm mặt gương này như thế nào, chỉ cần tôi cứ đi về phía trước, khi nào tôi cảm thấy tôi lại quay về chỗ này rồi, vậy thì nơi đó chính là nơi đặt tấm gương, nhưng vấn đề là. Cho dù tôi tìm thấy gương, cũng không biết phải đập nát nó như thế nào --- bởi vì tôi căn bản không nhìn thấy nó.

Nó giống như không khí, vô sắc vô hình, thứ này cho dù bạn có đập cả đời, cũng không đập vỡ được! tôi ngồi dưới đất vừa trầm tư suy nghĩ, vừa nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể treo trước mặt, mặc dù đang giữa hè, có gió thổi qua, nhưng những giọt mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng.

Thật lâu sau, tôi vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào để phá vỡ kính giới, nếu đây là một câu hỏi về hình học, tôi nghĩ, câu hỏi này thuộc về loại câu hỏi không lời giải.

Từ từ, vì sao tôi nhất định phải phá vỡ gương? Tôi đã xác định là không thể có cách nào phá vỡ được nó, nếu tôi vẫn còn đi tìm phương pháp theo lối suy nghĩ này, vậy thì tôi vẫn chỉ dậm chân tại ngõ cụt, vĩnh viễn không thể đi ra ngoài?

Vì thế tôi quyết định đổi một góc độ khác để suy nghĩ, nếu không phá được nó, vậy thì thích ứng, tôi nhớ lúc ở trong thư viện trường, trên mặt bàn học không biết bị ai viết một câu ‘cuộc sống giống như bị cưỡng hiếp, nếu đã không thể phản kháng, vậy thì hãy thử chấp nhận’. tôi nghĩ, hiện tại tôi phải làm, chính là chấp nhận!

Tôi liếc mắt nhìn hai cậu bé váy đỏ trước người, sau đó hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đứng lên, thân thể chúng nó cũng động đậy theo, hình như muốn xông tới ấn tôi xuống dưới đất, hai tay tôi đồng thời bày ra thủ thể sinh hỏa, sau đó kết tâm hỏa thủ ấn, đi lên phía trước.

Lúc này đây, phương hướng tôi hướng tới không phải là Trùng Khánh, mà là hướng đi Vạn Châu, cũng là hướng về phía đường hầm vừa mới xuyên qua không lâu.

Dưới bầu trời đen kịt, chỉ có ánh trắng nhợt nhạt rọi xuống, trước mắt tôi đã là lối vào đường hầm, nằm im lặng nơi đó, nhưng đối với tôi mà nói, lại giống như là một thông đạo dẫn tới âm ty, một đi không trở lại…..

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.