Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước sông thay đổi dòng chảy

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Thanh Long Bạch Hổ Trương mù nói, là danh túc tứ phương, cụ thể là Giáp Ất Thanh Mộc Long phương đông, Canh Tân Bạch Kim Hổ phương tây, Bính Đinh Chu Hỏa Tước, Nhâm Qúy Huyền Thủy Quy (thủy quy là rùa) phương bắc. hơn nữa cộng với bản thân đang đứng ở vị trí chính giữa, thuộc Mậu Kỷ Hậu Thổ, tổng cộng năm phương.

ở trong này, giữa thôn làng phía sau và con sông uốn lượn quanh co đằng trước kia, đảm đương vị trí trung ương Mậu Kỷ Hậu Thổ. Nhưng vốn dĩ đáng lẽ phải lập cư ở vị trí phương tây, lúc này lại bị Thanh Mộc Long phương đông chiếm cứ, ngược lại còn ‘đuổi’ Bạch Hổ phương tây lên trên núi, cũng chính là nói, trung ương bất loạn, vị trí tứ phương đã bị đảo lộn, tình huống đảo loạn tứ phương này tôi đã thấy qua, là đảo lộn Càn Khôn Trần tiên sinh từng dùng, vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Sắp xảy ra chuyện gì?

Trương mù liếc nhìn tôi nói:

- Âm hí tối qua lẽ nào cậu vẫn chưa xem đủ, có phải đang chuẩn bị tối nay lại xem lần nữa không?

Tôi nói:

- Âm hí mặc dù rất đáng sợ, nhưng không phải đã bị các anh hát dương hí giải quyết rồi sao?

Trương mù nói;

- Vớ vẩn, đêm qua mới chỉ là bắt đầu, cậu nghĩ đi, vị trí tối hôm qua, đều đã có thể bịt được mắt cậu và ông bác chèo thuyền, nếu sân khấu âm hí được dựng trong thôn, cậu nói xem, có bao nhiêu người bị đám đào kép này lấy mất linh hồn?

Tôi hồi tưởng lại một chút tình huống ngày hôm qua, ông bác chèo thuyền tuy rằng ở ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn còn bị đưa đi hát hí khúc, nếu không phải về sau ông bác chèo thuyền gọi tôi tỉnh, tôi nghĩ có lẽ mình đã bị chúng nó mang đi, cho đến lúc này, tôi nghĩ, tôi rất có thể đã trở thành một thành viên trong số chúng nó, sau đó, cùng chúng nó đi khắp nơi hát hí khúc.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nghĩ tới cảm giác đứng trên sâu khấu, vì sao tôi lại có cảm giác quen thuộc như từng trải qua như thế? Chẳng lẽ trước kia tôi từng diễn âm hí?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, chính bản thân đã bị dọa sợ, trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng diễn qua âm hí, đừng nói là âm hí, kể cả là dương hí, tôi cũng chưa học qua, nhưng vì sao tôi lại thông thuộc câu hát trong vở kịch? Thật giống như đã khắc sâu vào đầu?

Tôi vội vàng xua tan suy nghĩ trong đầu, dù sao Trương mù cũng từng nói, nếu không hiểu thì cứ dứt khoát không cần đi suy nghĩ nữa làm gì, vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Phải làm sao bây giờ?

Trương mù nói:

- Cậu nhìn bố cục thôn chúng tôi đi, có nhìn ra cái gì không?

Tôi đưa mắt nhìn bố cục trong thôn, trước mặt núi là một đường sông dài rộng, bên trên có một chấm màu đen, có lẽ là con thuyền của ông bác chèo thuyền, qua sông, là thôn, rừng tre rừng trúc rậm rạp, vào trong thôn không xa, còn có một con sông nhỏ, bên trên có một cây cầu giấy đã rách nát, tiếp nữa là những căn nhà của thôn dân, ngoài tứ phương bị đảo lộn ra, cũng không có chỗ nào bất ổn.

Nếu phải tìm ra chỗ bất đồng, thì là bên ngoài thôn, ở hướng nam bắc, mỗi hướng đều có một hàng cây trẩu trơn, trẩu trơn rất thường thấy ở quê tôi, chúng tôi thường dùng loại lá cây này để gói bánh ngải*, bởi vì thân cây dễ gãy, không dùng làm được cái gì, nhưng hạt của nó ép ra được dầu, dầu trẩu trơn có thể đốt đèn, đây là lý do vì sao người nông thôn thích trồng cây trẩu trơn.

Lúc đầu tôi còn lo lắng bố cục trong thôn làng này giống thôn chúng tôi, nhưng khi nhìn đến đây cuối cùng tôi cũng yên lòng, tôi nói với Trương mù:

- Tôi không nhìn ra gì cả.

Trương mù nói:

- Đi theo tôi lâu vậy rồi, chẳng lẽ một chút bản lĩnh cũng chưa học được? cậu nhìn thôn làng nằm trong dòng sông đi, giống hình gì?

Tôi nói, hình tròn.

Trương mù nói:

- Cậu lại nhìn địa thế, có phải là giữa cao bốn phía thấp không?

Tôi nghe xong nhìn một chút, quả nhiên là như thế, vị trí chính giữa thôn vừa hay chính là vị trí Mậu Kỷ Thổ, cũng là nơi thôn dân sinh sống, địa thế quả thật cao hơn so với những nơi khác, nhưng chuyện này cũng rất bình thường mà, bằng không nếu có lũ lụt, chẳng phải cả thôn đều bị nhấn chìm sao?

Trương mù không trả lời tôi, mà hỏi tiếp:

- Cậu nhìn đi, màu sắc chính giữa thôn có phải là màu đen không?

Tôi nói, kia đều là nóc nhà, trên nóc nhà đương nhiên có ngói, nhất định phải là màu đen chứ!

Trương mù gật đầu nói:

- Lưng dựa núi cao trước là nước, ‘sơn cao tự trụ lập thiên địa, thủy loan như ngọc đái yêu gian, trung ương nhất điểm hắc thổ nham.*’ cậu nghe qua câu nói này bao giờ chưa?

( chú thích: 山高似柱立天地, 水湾如玉带腰间, 中央一点黑土岩: tạm dịch: núi cao như cây cột từ đất lên trời, nước quanh co uốn lượn như đai ngọc quấn bên eo, ở giữa có một chút đất đá đen.)

Câu này tôi chưa nghe nói qua bao giờ, nhưng cứ cảm thấy khác quen tai, có cảm giác giống như lúc nghe âm hí ---- không đúng, từ sau khi ra khỏi cỗ quan tài đỏ thẫm, đã có cái cảm giác này, cứ cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc, nhưng suy nghĩ thật kỹ, lại vẫn không biết rốt cuộc đã trải qua thế nào, cũng không nghĩ được ra thứ này truyền tải ý nghĩa gì cho tôi --- cảm giác này giống như, trong đầu nhiều thêm một ‘thứ’ không thuộc về bản thân.

Tôi thử hỏi:

- Có phải liên quan đến phong thủy huyệt mộ không?

Tôi không biết vì sao tôi lại nói vậy, nhưng tôi có cảm giác như thế.

Trương mù gật đầu nói:

- Đúng là phong thủy huyệt mộ, trước kia tôi cũng cảm thấy thôn nhà mình có gì đó bất thường, nhưng vẫn không dám xác định, hiện tại cậu cũng nói vậy, tôi đã biết, cả thôn chúng tôi, chính là một ngôi mộ.

Câu nói của Trương mù như sấm sét giữa trời quang, tuy rằng hiện tại vẫn là buổi sáng, nhưng sau khi tôi nghe thấy, trái tim vẫn nhảy dựng lên vì sợ hãi, dù trời nắng gắt, nhưng sau lưng vẫn lạnh buốt, dù sao, cũng phải cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể sắp xếp bố cục một thôn làng thành cả một phần mộ lớn? nói thật, tôi có chút không dám tin vào phán đoán của Trương mù.

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh chắc chắn đây là một ngôi mộ? anh đừng nhầm lẫn,đây không phải trò đùa.

Trương mù nói:

- Cậu cảm thấy tôi giống hạng người thích nói đùa à? tôi lấy chuyện này ra để đùa cợt, buồn cười lắm sao? với lại cậu nhìn thấy hai hàng cây trẩu trơn kia chưa? Có phải giống hệt vị trí đinh tử tôn không?

Tôi cảm thấy mình đã không thể hô hấp, vì thế tôi định thử tìm ra sơ hở trong lời nói của Trương mù, tôi liếc mắt nhìn xuống núi non sông biếc dưới chân, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, núi và nước có phải vẫn luôn nằm ở đây không?

Trương mù nói:

- Tôi biết cậu định nói gì, có phải cậu muốn hỏi, nếu ngọn núi này và con sông luôn có ở trước và sau thôn chúng tôi, cho dù cả thôn là một ngôi mộ, vậy thì đây phải là bố cục có từ rất lâu rồi, đúng không?

Tôi nói

- Đúng là ý này, nếu trước kia đã có bố cục như thế, mà không xảy chuyện gì, vậy chắc chắn hiện tại cũng không, nếu hiện tại xảy ra chuyện, cũng chẳng liên quan gì đến bố cục, đây là phương pháp bài trừ đối lập điển hình trong triết học, anh cũng là người được học qua tư tưởng chủ nghĩa Mác – Lênin , có lẽ cũng hiểu.

Luận điểm này tôi cảm thấy đã không chê vào đâu được rồi, nhưng Trương mù lại lắc đầu nói:

- Cậu đi theo tôi.

Tôi không hiểu Trương mù có ý định gì, nhưng vẫn đi theo anh ta.

Anh ta đi vòng ra phía sau núi, hai người chúng tôi vốn đang đứng trên đỉnh núi, đi không bao lâu đã đến bên kia núi, còn chưa đợi Trương mù nói gì, tôi đã bị hình ảnh trước mặt dọa cho kinh ngạc tới mức cằm suýt rơi xuống đất.

Tôi nhìn thấy, ở ngọn núi bên này, cũng có một con sông rất lớn, chỉ là nước trong sông đã cạn, có điều đứng từ đây vẫn có thể nhìn thấy rõ, bùn dưới đáy sông chưa khô hết, thậm chí vẫn còn những cái gì màu trăng trắng đang giãy đành đạch, có lẽ là cá vẫn chưa chết.

Điều này chứng minh, nhánh sông này, vừa khô cạn chưa được bao lâu!

Còn ở đầu bên kia nhánh sông, tôi thấy có một chiếc ô tô đậu ngay bờ, nhìn vẻ ngoài oai vệ kia, ngoài con HUMMER của Trương mù ra, cả thôn không tìm thấy chiếc xe thứ hai.

Trương mù nói;

- Nhìn thấy xe của tôi chưa, hiện tại cậu đã hiểu rồi chứ, nhánh sông khô cằn chúng ta nhìn thấy này, mới là con sông tối đó chúng ta đi qua! Chỉ trong thời gian một ngày, con sông này, đã tự mình thay đổi dòng chảy!

Câu nói của Trương mù lại lần nữa dọa tôi sững người, một con sông lớn như vậy, cho dù con người có muốn thay đổi dòng chảy của nó, không mất vài năm chỉ sợ cũng chưa thể hoàn thành, nhưng làm thế nào chỉ trong một đêm đã thay đổi dòng chảy? một công trình lớn đến vậy, chẳng lẽ đúng thật là con sông tự thay đổi dòng chảy của mình?

Trương mù không để ý tới sự kinh hoàng của tôi, tiếp tục nói:

- Nếu sông không thay đổi dòng chảy, Thanh Mộc Long ở đông, Bạch Kim Hổ ở tây, tứ phương vị không bị đảo loạn, nếu không thay đổi dòng chảy, thôn cũng không dựa vào núi lớn cạnh là nước non, địa thế thôn làng có cao cũng không phải là phong thổ của huyệt mộ, mà là trèo cao nhìn xa, nếu không thay đổi dòng chảy, hai hàng cây trẩu trơn sẽ không là đinh tử tôn, mà là con đường thênh thang, tiền đồ tươi sáng. Con mẹ nó, đó mới là phong thủy của nhà dương! Cậu ngẫm đi, người dương sống trong nhà âm, hậu quả sẽ thế nào?

Tôi kinh ngạc không thốt lên lời, lắp ba lắp bắp nói:

- Đều phải chết!?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.