Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi họ Trần

Phiên bản Dịch · 1780 chữ

Khi nhìn thấy căn nhà giấy, tôi cảm giác được trái tim mình khẽ run lên.

Căn nhà tre lúc trước đâu? Hay là nói, căn nhà giấy trước mắt này chính là căn nhà tre? vừa rồi tôi đã ngồi trong căn nhà giấy uống trà nói chuyện với Trương Mặc? nhưng, căn nhà giấy kia còn chưa cao đến thắt lưng tôi, tôi làm thế nào đi vào trong? Cái ghế làm bằng nan tre và giấy hồ, tôi ngồi lên cũng không bị gãy?

Quan trọng nhất chính là, vì sao trước lúc Trương Mặc vào nhà, còn phải dùng thủ thế ‘đánh rắn độn cỏ’ gõ cửa ba lần? chẳng lẽ, căn nhà này không phải đốt cho ông ta sao? tiến vào nhà của mình, vẫn còn cần dùng thủ thế như vậy?

Hơn nữa, vì sao bố của Trương mù lại chết rồi?

Cái chết lúc bốn tuổi của ông ta tôi biết, nhưng về sau không phải vẫn còn sống tốt đó sao? từ khi nào ông ta lại chết thêm lần nữa? mà còn hạ táng rồi ---- chuyện hạ táng vốn không có gì đáng trách, mất chốt là, Trương mù không phải từng nói rồi sao, trong thôn bọn họ không lập bia mộ, vì sao ở đây lại có một đống đất trông như mộ, lại còn đặt một tấm linh vị?

Những tin tức tôi đạt được trước và sau, thật sự quá mâu thuẫn với nhau, trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết nên phán đoán thế nào cho đúng, cho sai, tôi nghĩ cái này không có liên quan gì với chỉ số thông minh của tôi, nguyên nhân chủ yếu nhất định vẫn là bị dọa mất hồn, tôi thực sự không thể chấp nhận căn nhà tre tôi nhìn thấy lúc trước lại là một căn nhà giấy nhỏ.

Vì thế tôi hỏi ông bác chèo thuyền:

- Vừa rồi cháu thấy một căn nhà tre thật, không phải nhà giấy, hơn nữa, lúc cháu vừa mới tới, cũng không nhìn thấy mộ phần, ông có dẫn sai đường không ạ? Chúng ta đi tìm chỗ khác đi?

Ông bác chèo thuyền nói:

- cháu nhìn cho kỹ đi, bố cục trong nhà có phải rất giống cảnh tượng cháu từng thấy không?

Tôi lúc trước nhìn rất rõ, bố cục quả thật giống nhau, hơn nữa cạnh giường cũng đặt một tấm gương, nhưng cái gương này không thể soi được hình ảnh, bởi vì mặt gương làm bằng giấy, nhưng trên mặt gương, lại được dùng bút lông vẽ gương mặt người! không có mí mắt, chỉ có tròng mắt, không có mũi chỉ có miệng, hai gò má, không đỏ chói như má người giấy, mà là trắng bệch tái nhợt!

Lúc tôi nhìn cái gương giấy, tôi thấy gương mặt vẽ trên đó, đang liếc mắt nhìn tôi! tôi cứ có cảm giác đó không phải là gương giấy, mà là một tấm di ảnh!

Từ sau chuyện lần này, tôi không còn dám cong người nhìn vào bên trong nhà giấy nữa, bởi vì trong đó có thứ gì, có lẽ cả đời bạn cũng chưa gặp qua! Nhìn thấy nhà giấy, có thể tránh bao xa thì tránh bấy nhiêu xa, hơn nữa lúc đi qua nó trong lòng nhất định không được có ý nghĩ xấu, tùy tiện bái phật cầu thần, may thì không linh đen lại linh, trong lòng nhất định phải nghĩ đến ánh mặt trời, không được nghĩ đến những điều u ám, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Mặc khác, nhất định không được nhìn mãi vào trong nhà giấy, thử nghĩ một chút, nếu một mình bạn đang ở trong nhà, có người đứng ngoài cửa nhà cứ nhìn bạn chỉ trỏ, bạn sẽ nghĩ thế nào? Theo suy nghĩ của dân quê, là nhà cửa đã bị bọn trộm cắp để ý, đối phó với bọn trộm bạn làm thế nào? Cách của người dưới quê là gọi một đám người thân bạn tốt, cùng nhau đánh nó cho chết thì thôi! Tương tự, nếu bạn cứ nhìn vào trong nhà giấy, đến lúc bị chủ nhân ngôi nhà dẫn theo một đám bạn tốt tới tìm ‘đánh’ bạn, hé hé, trường hợp đó, không phải thầy cúng bình thường nào cũng có thể giải quyết được!

Cho nên, nhưng thứ như nhà giấy, bình thường đều không để quá lâu, cúng xong sẽ bị đốt ngay.

Tóm lại, sau khi nhìn thấy bức vẽ trên gương, tôi đã sợ tới mức lùi ra sau mấy bước, tôi vừa định chỉ tay vào nhà giấy nói với ông bác chèo thuyền, đã bị ông ấy đập mạnh vào tay, nói:

- Chỉ trời chỉ đất không chỉ âm, chẳng lẽ cái này cháu cũng không biết?

Tôi bị ông bác chèo thuyền đập vào tay, ngược lại còn trấn tĩnh hơn nhiều, bên cạnh có người và không có người, quả thật là khác nhau, còn về câu nói ‘chỉ trời chỉ đất không chỉ âm’ của ông ấy, tôi nghĩ có lẽ giống không được chỉ nhà âm Trương mù nói.

Tôi đáp:

- Trong nhà có một tấm gương, trên gương hình như có bức di ảnh, vừa rồi còn nhìn cháu.

Không ngờ ông bác chèo thuyền lại làm như không nghe thấy, nói:

- Cháu nhìn rõ chưa, đây có phải căn nhà tre cháu đến lúc nãy không?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Bố cục trong nhà mặc dù giống gian nhà cháu từng vào, nhưng cũng không phải là không thể giải thích, có người dựa theo bố cục căn nhà tre để làm ra căn nhà giấy này, dù sao người nhà họ Trương cũng là thợ vàng mã, muốn làm một căn nhà, cũng không phải chuyện khó.

Tôi vừa nói xong, lại đột nhiên ý thức được một vấn đề, vì thế tôi bất chấp gương mặt trên tấm gương có nhìn mình hay không, cúi người xuống nhìn vào trong nhà, tôi lập tức xác định, đây đúng là căn nhà tre tôi bước vào --- bởi vì ở bên cạnh bàn, tôi vẫn còn nhìn thấy mấy mảnh giấy vụn rơi bên cạnh.

Đây, không phải chính là chén trà bị đập vỡ trong tay Trương Mặc đó sao?!

Nếu như nhà giấy đã được làm từ trước, vậy thì có lẽ ông bác chèo thuyền sẽ đặt ở đây để lừa tôi, nhưng chén trà vỡ cạnh bàn, nên giải thích như thế nào?

Chén trà rõ ràng bị Trương Mặc đập vỡ trước lúc tôi rời khỏi căn nhà, tại hiện trường cũng chỉ có tôi và ông ta, người khác không thể biết dưới đất có một chén trà bị đập vỡ! cũng chính là nói, căn nhà giấy này, chính là căn nhà tre tôi từng ngồi bên trong!

Tôi nói:

- Đây đúng là ngôi nhà cháu thấy lúc trước, nhưng vì sao lúc trước là nhà tre, hiện tại lại biến thành nhà giấy?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Cháu bị ma bịt mắt rồi.

Tôi có thể lý giải, cũng tương đương như quỷ đả tường, đều là những gì mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.

Tôi gật đầu nói:

- Người có gương mặt xanh mét cháu nhìn thấy lúc trước, thật ra đã chết rồi?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Là một người nên chết từ sớm, hiện tại chết rồi thì có gì kỳ lạ chứ.

Tôi nói:

- Không phải ý đó, vấn đề là, vừa rồi cháu còn ngồi uống trà với ông ta! Còn trò chuyện, hỏi rất nhiều chuyện lúc trước.

Tưởng tượng đến cảnh vừa ngồi uống trà nói chuyện phiếm với người chết, còn tán gẫu nhập tâm như thế, da đầu của tôi liền run lên.

Ông bác chèo thuyền nói:

- Tên kia rót trà cho cháu? Vậy cháu có uống không?

Tôi nói, uống rồi!

Ông ấy hỏi:

- Hương vị thế nào?

Tôi nói:

- Ông bác chèo thuyền, hiện tại không phải lúc nói giỡn, cháu uống trà ma tặng, cháu còn sống được bao lâu ạ?

Trong tiềm thức của tôi, chỉ cần là thứ có dính tới người âm, đều cách cái chết không còn xa, dù sao, chuyện như vậy đã trải qua nhiều rồi, cho nên mới hỏi như thế.

Nhưng ông bác chèo thuyền lại nói:

- Người nào nói với cháu uống trà ma tặng sẽ chết? lần trước tôi đến, muốn hắn rót trà cho tôi uống hắn cũng không rót, xem ra, mặt mũi của cháu cũng lớn lắm.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Nghe ý tứ của ông, ông thường xuyên đến nơi này ạ?

Ông ấy nói:

- Cũng không phải thường xuyên, mỗi ngày phải đưa nhiều người như vậy qua sông, thời gian đâu mà đến suốt?

Tôi hỏi:

- Vừa rồi cháu đâu có thấy ai qua sông, vì sao ông lại bận rộn như vậy?

Ông ấy nói:

- Người thật ra không nhiều, nhưng có chút phiền phức.

Tôi không hiểu cái gọi là phiền phức rốt cuộc là gì, không phải chỉ chèo thuyền qua sông sao, có cái gì phiền toái?

Tôi lại hỏi:

- Thôn Trương gia các ông không phải không lập mộ sao? vì sao lại lập cho ông ta? Hơn nữa còn có linh vị?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Người nhà họ Trương không lập mộ không lập bia là bởi vì không có hồn phách, lập cũng bằng không, nhưng Trương Mặc thì khác, cậu ta vẫn còn linh hồn, nếu không vừa rồi chẳng lẽ cháu nhìn thấy không khí à?

Tôi nói:

- Không phải nói người nhà họ Trương đều không có linh hồn à? Vì sao linh hồn của ông ta vẫn còn?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Chuyện nhà họ Trương, tôi sao mà biết được?

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ ông không phải người nhà họ Trương?

Ông ấy nói:

- Trước giờ tôi đều không phải người nhà họ Trương, tôi họ Trần!

Trần? cầm tẩu thuốc?

Tôi hỏi:

- Ông có quen Trần Ân Nghĩa không ạ?

Ông ấy nói:

- Hừ, thằng khờ đó, cả đời cũng chưa có triển vọng gì, sao thế, cháu quen nó à?

Tôi nói:

- Cháu quen, ông nội cháu xảy ra chuyện, là nhờ có ông ấy giúp nên mới yên ổn.

Ông ấy nói:

- Nó nào có bản lĩnh giải quyết chuyện của Lạc Triều Đình, không gây thêm trở ngại còn may rồi đấy, chờ đã, cháu có nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ không?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.