Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo ảnh trong mơ

Phiên bản Dịch · 1822 chữ

Tôi chết rồi sao? Nhưng vì sao tôi vẫn còn cảm thấy đầu óc mình nặng nề choáng váng, cả người nhẹ bẫng, có cảm giác như đang bay? Chẳng lẽ cảm giác của người chết đều thế này sao?

Tôi cảm giác được hình như tôi không còn đang nằm mà đã đứng dậy, tôi thử mở mắt, muốn nhìn xem tất cả cảnh vật trước mắt, ánh sáng có chút chói mắt, khiến tôi phải đưa tay lên đầu che ánh nắng.

Ánh nắng?

Tôi không còn trong quan tài nữa sao? tôi cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, lập tức hít một hơi lạnh, tôi đang đứng trên đỉnh một ngọn núi, xung quanh chỉ có một chỗ nhô cao lên cho tôi đứng, đưa mắt nhìn, trước mặt là một tầng sương mù mỏng, khiến cảnh tượng dưới chân núi nhìn không quá chân thực, chỉ có thể nhìn chung chung.

Xuyên qua tầng sương mù, tôi thấy dưới chân núi, có một thôn trang không lớn không nhỏ, sở dĩ tôi biết đó là thôn trang, là bởi vì trên nóc mỗi ngôi nhà, đều có khói bếp lượn lờ, khói bếp cuốn theo chiều gió, cuối cùng hình như tụ tập lại giữa tầng mây bay lơ lửng trên không trung.

Trước mắt tôi không có đường xuống núi, tôi định xoay người tìm đường ra, nhưng lại phát hiện, không thể không chế cơ thể của chính mình, chỉ có thể ngơ ngác đứng trên đỉnh núi, ánh mắt --- ngắm nghìn thôn trang dưới chân núi.

Ngay từ đầu tôi cho rằng thôn trang dưới chân núi chính là quê hương tôi, dù sao đều nói, lá rụng về cội, có lẽ sau khi tôi chết, linh hồn tôi đã quay về thôn --- tôi vô cùng chắc chắn tôi đã chết, hiện tại đang trong trạng thái linh hồn, nếu không, tôi sao có thể thoát khỏi cỗ quan tài kia? tôi nghĩ, đây là quả mà ông nội để lại cho tôi, khiến tôi phải chết khá đau đớn, hơn nữa lưu hậu đinh cũng không đóng chặt, cho nên linh hồn tôi mới thoát ra được khỏi quan tài, bay về quê.

Nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được, nơi này tuyệt đối không phải quê hương mình, bởi vì ánh mặt trời rất lớn, nhưng tầng sương mù trên sườn núi vẫn không tản ra, điều này chứng mình ngọn núi hiện tại tôi đang đứng rất cao, nhưng ở quê tôi, tuy rằng có núi, nhưng không có ngọn núi nào cao như vậy.

Nếu không phải quê của tôi, vậy hiện tại nơi tôi đang đứng rốt cuộc là nơi nào? Vì sao linh hồn của tôi không về với quê hương, mà lại bay đến đây? Chẳng lẽ thôn làng dưới chân núi kia, mới đúng là quê hương tôi? nói cách khác, ông nội năm đó là chuyển ra ngoài từ trong thôn làng này?

Tôi đứng ở trên đỉnh núi, tiếp tục đưa mắt nhìn, thấy hướng đầu thôn, đột nhiên có một người đi vào trong thôn, bởi vì cách quá xa, tôi nhìn không rõ người nọ, cũng nghe không rõ tiếng chào hỏi của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên lưng hắn, hình như đang cõng thứ gì đó, giống như cái gùi thường thấy trong thôn chúng tôi, nhưng lại không quá giống, quần áo trên người hắn nhìn khá giống cách ăn mặc của người ở thôn làng này, đều là trang phục của dân tộc thiểu số.

Tôi thấy người kia đi từ đầu thôn vào, dọc đường đều hỏi han, cuối cùng tìm thấy một căn nhà rách nát, hắn vào nhà bỏ cái gùi trên lưng xuống, bắt đầu dọn dẹp, sở dĩ nói căn nhà này rách nát, là bởi vì đến nóc nhà cũng không có, nếu không, tôi không thể nhìn thấy hành động của hắn trong nhà.

Tôi thấy gã thanh niên dọn dẹp xong căn nhà, đi lên ngọn núi gần đó chặt một ít cành cây, sau đó xây lại nóc nhà, nhưng nhánh cây không nhiều, chỉ có một phần tư nóc nhà bị phủ kín, đứng từ góc độ của tôi, còn có thể thấy hắn đang ngồi trên một cái đệm cói, trong tay phe phẩy một cái quạt, tôi rất muốn nhìn rõ xem đó có phải quạt hương bồ hay không, đáng tiếc, thật sự quá xa, nhìn không rõ.

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi không biết đã đứng trên đỉnh núi bao lâu, chỉ biết mặt trời mọc rồi lại lặn, người trẻ tuổi kia bởi vì nhanh nhẹn chịu khó thích làm vui người khác, rất nhanh đã có tiếng tăm trong thôn, trong thôn người nào có việc lớn việc nhỏ gì đều thích đến nói với hắn, ví dụ đại loại những chuyện như gà đi mất rồi, những người trong thôn xảy ra cãi vã, nhưng cụ thể cãi vã cái gì, tôi cũng không nghe rõ.

Thời gian tiếp tục trôi qua, đột nhiên có một ngày, có một đám thổ phỉ vào thôn, bắt đầu đốt giết đánh cướp, nhóm thôn dân đều nhất trí đề cử người thanh niên đứng lên tổ chức mọi người phản kháng thổ phỉ.

Tôi từ đầu còn cho rằng, sẽ giống trong phim, gã thanh niên dẫn đầu mọi người, đuổi đánh thổ phỉ chạy đi, sau đó cả thôn lại trôi qua cuộc sống yên bình hạnh phúc, nhưng sự tình không phát triển như trong phim võ thuật, nhóm thôn dân chưa từng được huấn luyện tác chiến, đấu đá với đám thổ phỉ, quả thực là lấy trứng trọi đá, rất nhanh, trong thôn chỉ còn lại một vài người già, phụ nữ và trẻ em.

Mắt thấy thôn làng sắp bị đám thổ phỉ chà đạp đến diệt vong, nhóm thôn dân đều cầu xin gã thanh niên kia nghĩ biện pháp, tôi thấy hắn kêu mọi người trở về, sau đó một mình âm thầm đi tới những ngôi mộ sau núi, nơi này, chôn những thôn dân bị thổ phỉ giết chết.

Tầng mây thổi qua, che khuất ánh trăng trên đỉnh đầu, tôi không thấy rõ hắn làm gì với những ngôi mộ, ngày hôm sau lúc thổ phỉ đến càn quét, tôi nghĩ thôn làng này sắp bị diệt vong rồi, đột nhiên, có một đám thanh niên đàn ông sức dài vai rộng mặc áo liệm chạy ra từ trong những ngôi nhà, đánh chết hết toàn bộ đám thổ phỉ, đúng vậy, chỉ dùng tay không để đánh chết tươi bọn thổ phỉ.

Tôi thấy, lúc đánh nhau, người trẻ tuổi đứng ở nơi cao nhất trong thôn, một tay cầm quạt, tay kia hình như cầm một cái chuông, đứng nơi đó không ngừng rung lắc.

Thôn làng giành thắng lợi, cuộc thắng lợi như tổ ong võ vẽ bị chọc thủng, kéo tới một đám người mặc quân phục tiến đến bao vây càn quét, tôi chưa từng nghiên cứu về trang phục quân đội trong lịch sử, nhưng nhìn qua, trang phục của chi đội này chắc chắn phải có từ mấy trăm năm trước.

Mặc dù có quân đội chính quy đến vây quét thôn, nhưng lực chiến đấu của đám đàn ông không hề giảm bớt, ngược lại mỗi một lần giao chiến, người tác chiến lại nhiều hơn, những người này còn không sợ dao súng, chém lên người hình như cũng chẳng hề hấn gì.

Vì để bảo vệ thôn làng này, người thanh niên quyết định tổ chức một đội quân, xây dựng thành lũy bốn phía quanh thôn, những chiến sĩ trong đội quân lao động không ăn không uống, thật giống như vĩnh viễn cũng không biết mệt ---- lúc cần chiếu đấu sẽ chiến đấu, lúc không chiến đấu sẽ công sự phòng thủ.

Thời gian trôi đi, thôn phát triển càng ngày càng lớn mạnh, ngay cả quân đội chính quy cũng không dám mạo phạm, ngày tháng lại yên bình như trước kia, người thanh niên cũng đã kết hôn sinh con, còn những chiến sĩ từng tác chiến, lại biến mất không dấu vết.

Thời gian tiếp tục lưu chuyển, người trẻ tuổi năm đó già đi rồi khuất núi, con hắn tiếp tục lãnh đạo thôn, nhưng vị cầm đầu lần này không giống vị trước, hắn có dã tâm, hắn bắt đầu chinh chiến sang xung quanh, quân đội càng ngày càng lớn mạnh, vì thế hắn đánh hạ được một vùng ranh giới rất rộng rãi, thôn làng này dưới sự lãnh đạo của hắn, quy mô cũng càng lúc càng lớn, địa hình trong thôn biến thành bố cục bàn cờ ‘tam túng ngũ hoành’. (ba dọc năm ngang)

Chính quyền cứ truyền qua thế hệ này đến thế hệ khác, không biết đã bao nhiêu năm, mãi cho đến khi tôi thấy có quân đội đột kích, chi đội này tôi biết, bởi vì lá cờ của bọn họ, tổng cộng có tám viền, màu sắc của mỗi viền không giống nhau, đây chính là quân đội bát kỳ.

Đám thôn dân không sợ dao súng năm đó đã biến mất, cuối cùng thôn làng này cũng bị đánh hạ, ban đêm buông xuống, tôi thấy trong thôn có một đám người chạy về phía ngọn núi tôi đang đứng, sau đó biến mất trong bóng đêm.

Khi ánh nắng lại lần nữa xuất hiện trên không trung, tôi phát hiện, tôi không còn đứng trên ngọn núi kia nữa, mà là xuất hiện trên một ngọn núi rất quen thuộc, ngọn núi này nhìn giống một con voi!

Nhìn từ trên đỉnh núi xuống, dưới chân núi là hình ảnh rất ôn hòa, khói bếp lượn lờ, tất cả mọi thứ đều yên lặng, nhưng đúng lúc này, có một người lưng đeo cái gùi tiến vào trong thôn, giống với lúc trước, người này tìm một căn nhà hoang, ở lại.

Tôi cho rằng tất cả lại diễn lại từ đầu, thì đột nhiên bị người đẩy một cái, sau đó cả người rơi xuống vách núi đen sì, ngã xuống phía thôn làng bên dưới, tôi sợ tới mức vùng vằng giãy dụa tay chân, hình như đang trong lúc rối ren đầu óc, còn tự tát mình một cái, mặt đau rát.

Đau? Tôi còn có thể có cảm giác đau? Chẳng lẽ tôi chưa chết?

Tôi mở to mắt, tháy ánh trăng loang lổ xuyên qua phiến lá tre, chiếu xuống mặt đất, bầu trời lấm tấm sao đêm, sau đó tôi nghe thấy một âm thanh vang lên:

- Cái tông môn nhà nó, thằng chó này, cậu chạy ra ngoài làm gì hả?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.