Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuống giường liễu

Phiên bản Dịch · 1892 chữ

Tôi biết chủ nhân của âm thanh này không phải người dương, nếu không, nó không thể âm thầm không tiếng động đi theo sau tôi, vào mỗi lúc tôi không tìm thấy người, lại cất tiếng cười nhạo tôi, tôi khẳng định, nó đang cười nhạo tôi, cười nhạo tôi không tìm được người đến hỗ trợ, cũng người nhạo tôi không có cách nào đuổi nó đi.

Tôi sở dĩ dùng từ ‘nó’ vì tôi không chắc nó rốt cuộc là bé trai hay bé gái, chỉ nghe mỗi tiếng, tôi không phân biệt được, bởi vì trước lúc trẻ con cả trai lẫn gái vỡ giọng, là không thể dựa vào tiếng nói để phân biệt giới tính.

Nếu là trước kia, gặp phải chuyện thế này, tôi nhất định đã co giò bỏ chạy, bởi vì sợ hãi, nhưng hiện tại, tuy rằng vẫn sợ hãi, nhưng tôi biết, cho dù tôi có chạy, cũng không chạy thoát được khỏi nó, dù sao, dọc đường đi tôi đã vào mười căn nhà, đều chưa nhìn thấy một người nào, cũng chỉ nghe thấy tiếng cười của nó, tôi nghĩ, nếu mình đen đủi đến cực hạn, nhất định là do gã cười nhạo trong sân đang tác quái.

Tôi dám khẳng định trăm phần trăm, tuyệt đối là do gã cười nhạo tôi đang tác quái.

Tôi không biết mọi người đã từng gặp qua tình huống thế này chưa, lúc đi bộ trong đêm, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng cười của trẻ em, nếu có, tôi hy vọng bạn có thể nhỡ kĩ, nhất định đừng quay đầu lại, cũng đừng đi tìm nơi phát ra tiếng cười, tin tôi đi, nếu bạn quay đầu lại nhìn, hoặc là đi tìm, bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh cả đời này bạn không bao giờ quên. ( người có lá gan lớn thích cảm giác kích thích thì có thể xem nhẹ đoạn văn này của tôi.)

Tôi không quay đầu lại, tôi không co chân chạy, bởi vì tôi biết, tôi và nó không có hình thức di chuyển nhất định với nhau, cho dù nó luôn đi theo tôi, nhưng tôi vẫn có thể di chuyển theo ý của mình, không liên quan gì tới nó, hơn nữa, cho dù nó luôn cười nhạo tôi, tôi cũng không quay đầu lại, càng không mắng nó --- nên không có hình thức di chuyển nhất định với nhau, nó không thể tạo ra uy hiếp với tôi.

Vì thế tôi học theo thủ thế sinh hỏa của Trương mù, tự vỗ lên vai mình mỗi bên ba cái, sau đó cũng không chạy, mà đi sang một căn nhà khác, gió có thể thổi to lửa, cái này mọi người đều biết, nhưng lúc lửa rất nhỏ, thì không thể quạt gió, bởi làm vậy không những không giúp lửa to lên, ngược lại còn quạt tắt ngọn lửa yếu ớt.

Chạy và đi bộ cũng như vậy, nếu lửa rất nhỏ, vốn dĩ đã rất sợ hãi, kết quả bạn vẫn còn chạy, lúc chạy khiến gió không ngừng thổi qua người, ngọn lửa càng lúc càng nhỏ, cũng có nghĩa khi đi đường buổi tối cảm thấy rất sợ hãi, càng chạy lại càng sợ, ngược lại, nếu đi bộ, chỉ có gió nhẹ lướt qua, ngọn lửa sẽ càng lúc càng mạnh, tự nhiên cái gì cũng không sợ nữa.

Tôi vừa mới đi được vài bước, suy nghĩ lướt qua trong đầu, dứt khoát quay ngược lại hướng mình vừa đi qua, xoay người, lại lần nữa đi vào trong sân căn nhà vừa rồi, tôi hô to cứu mạng, quả nhiên sau tiếng gọi, bên trong có động tĩnh, trong nhà có một nam một nữ đi ra, có lẽ là một đôi vợ chồng trẻ, tôi dùng thủ thế sinh hỏa, hữu hiệu!

Tôi kể lại qua loa mọi chuyện, bọn họ lập tức chạy về phía nhà chú Trương, cửa cũng không kịp khóa, tôi muốn chạy, nhưng lo lắng lửa trên vai, đành phải chạy đằng sau, sau đó vừa đi vừa vào mấy ngôi nhà đã đi qua gọi người, đúng là có bốn nhà không có người, hoặc là trong nhà có một hai người không có nhà, tất cả đều chạy đến nhà chú Trương.

Đợi tới khi tôi đuổi đến nơi, ông Trương Uyên đã được người ta đặt lên ván cửa khiêng ra hướng đầu thôn, tôi thấy trên người ông ấy, dính đầy giấy, dọc đường cũng không chảy một giọt máu nào.

Tôi tiến vào sân, thấy Trương mù và ông Trương Tiệm đã cởi dây thừng, thi thể chú Trương được bốn gã đàn ông cao to bê lên ván cửa, cùng với ván cửa khiêng ông Trương Uyên vừa hay là một trái một phải, dưới ván cửa, còn có một vài cành cây, có cành có lá, có càng không, nhìn rất giống một nhánh cây liễu.

Thi thể chú Trương tuy rằng vẫn bị buộc trên ván cửa, nhưng vẫn không ngừng vùng vẫy, mang theo cả ván cửa nhảy lên, vẫn may dưới ván cửa đã được buộc chặt với một cái ghế, chứ không sau vài lần chú ấy nhảy lên ván cửa căn bản không thể chịu nổi, chắc chắn sẽ tuột khỏi ghế, mắt của chú Trương không ngừng đảo tròn tứ phía, hình như đang tìm ở đâu có người, tôi không dám tới gần, chỉ đứng ngoài cửa nhìn.

Phương pháp buộc chặt ván cửa lên ghế trước kia tôi từng thấy qua, tôi nghĩ lại, rất nhanh đã nhớ ra, là lúc Vương Nhị Cẩu bị thợ xây Trần nhập, trước lúc Trần tiên sinh dùng dẫn hồn qua sông, đã dùng cách này để trói Vương Nhị Cẩu lại, vì thế tôi đi đến bên cạnh Trương mù, thấp giọng hỏi anh ta:

- Lát nữa có phải dùng dẫn hồn qua sông không?

Trương mù liếc tôi một cái nói:

- Đó là cách giải quyết của thợ giày, thợ vàng mã chúng tôi không làm như thế.

Tôi lại hỏi, vậy các anh giải quyết bằng cách gì?

Trương mù nói:

- Xuống giường liễu.

Trương mù nói xong, bắt đầu hỗ trợ những người trong sân chuẩn bị đồ đạc, thủ pháp dùng miệt dao của bọn họ vô cùng thuần thục, nhìn từ góc độ của tôi, quả thật là một cảnh tượng đẹp, tôi nghĩ, nếu giao thông thôn Trương gia thuận lợi, hoàn toàn có thể trở thành một khu du lịch, có thể biểu diễn tiết mục, vài người cùng lúc múa máy miệt dao, chắc chắn sẽ nổi như cồn.

Trương mù đi tới nói:

- Hiện tại bọn họ đang chuẩn bị đồ đạc để xuống giường liễu, chủ yếu sẽ dùng đến gà trống, cây đào, cỏ lau, kiệu hoa giấy, người giấy, gà trống hiện tại tìm cả thôn cũng không có nổi một con, có lẽ đã chết hết sạch rồi, cho nên dùng gà giấy thay thế, cây đào và cỏ lau thì tìm đâu cũng thấy.

Tôi thấy sắc mặt Trương Mục rất khó coi, nhưng trên người lại không có vết thương, ngoài cánh tay kia ra, có điều anh ta là bác sĩ, cũng không cần tôi phải lo lắng, vì thế tôi hỏi anh ta:

- Khởi thi và khống thi khác nhau chỗ nào?

Trương Mục nói:

- Khởi thi bình thường đều là hồn phách người chết không muốn rời đi, nếu oán khí đủ, có thể lại lần nữa nhập vào thi thể của chính mình, quá trình này tên là khởi thi, khống thi chính là người âm khác, nhập vào thi thể người chết, sau đó khống chế thi thể đứng dậy, cái này khá giống ma nhập, nhưng đối tượng của ma nhập lại là thân thể người sống, còn khống thi, là người âm nhập vào xác chết mà thôi.

Tôi hỏi:

- Cái nào khó giải quyết hơn?

Tưởng Mục nghĩ ngợi nói:

- Khống thi khó hơn, hơn nữa khống thi rất khó bị phát hiện, giống như vừa rồi, chúng ta đều cho rằng lúc ‘tịnh diện minh mục’ chưa được tốt, cho nên ông Trương Uyên mới chuẩn bị ‘tịnh diện minh mục’ lại lần nữa, thì bị chú Trương đánh lén, cũng may ông Trương Uyên mình đầy bản lĩnh, có điều vẫn bị đâm thủng một lỗ trên bụng.

Lúc chúng tôi trò chuyện, Trương mù đã làm xong gà và người giấy, vẫn còn có vài người trẻ đang làm kiệu, tôi nhìn thấy hai ông cháu Trương Tiệm và Trương mù đi vào trong nhà, Trương mù ôm con gà trống giấy đứng ở góc đông nam, cao giọng kêu lớn một tiếng ‘cục tác’ với góc tây bắc, sau tiếng kêu, Trương Tiệm cầm cỏ lau đã được dùng tiền giấy đốt cháy, phất phất qua thi thể chú Trương từ đầu xuống chân một lượt, sau đó Trương mù lại ‘gáy’ một tiếng, Trương Tiệm tiếp tục phất, cứ như vậy ba lần.

Trương Mục đứng cạnh nói:

- Đây là ‘Tam cố mao lư*’, dùng cỏ lau với ngụ ý là nhà tranh, trước sau phất ba lần, là ba lần đến nhà tranh, đây là muốn mời thứ trong thi thể chú Trương ra ngoài, nhưng cậu xem, ván cửa vẫn còn đang nhảy lên, chứng minh không mời được ra, tiếp theo, phải đốt kiệu mở đường.

( chú thích: ‘tam cố mao lư’ *: là một thành ngữ có xuất xứ trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’, để chỉ giai thoại Lưu Bị ba lần không ngại khó khăn cất công tới nhà tranh của Gia Cát Lượng mời Gia Cát Lượng xuống núi hỗ trợ Lưu Bị dựng nghiệp đế vương, sau này thường được dùng để nói ‘ nếu muốn mời được người tài về trợ giúp mình, thì phải chân thành, nhiệt tình không quản ngại khó khăn.)

Trương Mục vừa nói xong, tôi thấy trong sân có bốn người xếp bốn người giấy đã làm xong từ trước quỳ xuống, dâng ba nén hương, quỳ xuống dập đầu, đập đầu xong cái thứ ba, bốn người giống như đã ngủ, đầu nghiêng sang một bên, quỳ dưới đất bất động.

Nhưng lúc này, bốn người giấy lại đột nhiên biết động đậy! chúng nó thong dong tiêu sái bước đến trước và sau kiệu, nâng kiệu, đi vào trong nhà.

Tôi đã bắt đầu sinh ra nỗi sợ hãi với người giấy, mỗi lần nhìn thấy người giấy biết cử động, tôi đều có cảm giác muốn bỏ chạy, nhất là còn đang giữa ban ngày ban mặt, hai cái má hồng của bọn họ nổi bật trên gương mặt trắng bệnh, nhìn trông vô cùng nổi trội.

Cùng lúc đó, Trương Tiệm và Trương mù chia nhau đứng ở hai đầu ván cửa, mỗi người nhấc một góc ván cửa, đồng thanh niệm:

- trần quy trần, thổ quy thổ, phách người chết tiêu tan không lưu, hồn về Cửu U đừng quay đầu!

Hai người niệm xong, đồng thời lật ngược ván cửa lại, tôi thấy ở một bên khác của ván cửa, cũng có một chú Trương đang nằm!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.