Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi tìm nguồn gốc

Phiên bản Dịch · 1962 chữ

Mặc kệ chuông trấn hồn có bao nhiêu tác dụng, nhưng đối với người dương mà nói, gần như không có uy hiếp, nhưng Phùng Vĩ Nghiệp vì sao phải e ngại chuông trấn hồn? lời giải thích chỉ có một ---- hắn không phải người dương!

Nói cách khác, Phùng Vĩ Nghiệp ngay từ đầu, đã không phải là một người sống!

Nhưng, sao có thể như vậy, tôi và Phùng Vĩ Nghiệp đã chung sống cùng với nhau gần bốn năm, nếu hắn không phải người sống, bốn năm nay, vì sao không bị lộ ra sơ hở, vì sao tôi không phát hiện? nhưng sự thật chính là, bốn năm nay, con mẹ nó tôi thế mà lại một chút sơ hở cũng không nhìn ra, nếu không phải bởi vì lần này hắn cố tình gây ra chuyện giả chết, tôi nghĩ có thể mãi cho đến khi tốt nghiệp, tôi cũng không biết, hắn không phải là người sống!

Nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tôi không quá chắc chắn, bởi vì tôi không chuyên nghiệp, cho nên tôi hỏi Trương mù:

- Tôi có một vấn đề hỏi anh, lúc trước không phải anh đã nói, thân thể và hồn phách nhất định phải nguyên bộ, nếu một người có thân thể và linh hồn không nguyên bộ, cứ cưỡng ép dung hợp lại với nhau, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì vài năm, không thể cam đoan thân thể không thối rữa và hồn phách tiêu tan hay sao?

Trương mù sau khi nghe xong, nói:

- Tông môn nhà cậu, hôm nay đầu óc thông suốt rồi phải không? vấn đề này tôi cũng vừa nghĩ ra, cậu cũng đã nghĩ đến rồi? có phải cậu muốn nói, nếu Phùng Vĩ Nghiệp không phải người sống, vậy thân thể của hắn sao có thể bảo quản, không hư thối những bốn năm?

Tôi nói:

- Đúng, chính là ý này, tôi và hắn đã sinh sống với nhau bốn năm, cho tới bây giờ đều chưa ngửi thấy trên người hắn có mùi thối, hơn nữa, cũng không ngửi thấy mùi nước hoa, cho nên không phải dùng mùi khác để che đậy, huống hồ, mùa đông hàng năm, tất cả mọi người đều cùng nhau đi tắm rửa, nếu trên người cậu ta có chỗ bị thối rữa, vậy chỉ cần liếc qua là thấy ngay.

Trương mù trầm mặc một lúc, tay bắt đầu chơi đùa với miệt dao mini, tôi biết, anh ta đang suy nghĩ.

Không bao lâu, động tác trong tay Trương mù dừng lại, nói:

- Cậu đã nghĩ ra cái gì chưa?

Tôi nói:

- Có vài điểm, nhưng không chắc chắn.

Anh ta gật đầu, nói một câu chuyện không liên quan gì đến câu chuyện này:

- Lúc tôi học trung học, có vài bài tập thật sự rất khó, tôi còn nhớ thầy giáo hồi đó của mình nói, em muốn suy nghĩ một vấn đề, đầu tiên phải biết em muốn chứng minh điều gì trong vấn đề này, cần những điều kiện gì để chứng minh, sau đó, phải biết trong đề bài đã cho em biết những điều kiện gì, tiếp nữa là so sánh với nhau, em sẽ phát hiện hiện tại em còn thiếu điều kiện gì, cuối cùng tìm được ra điều kiện còn thiếu ở ngay trong đề bài, không cần biết là câu hỏi khó thế nào, đề bài phức tạp thế nào, về cơ bản đều có thể giải quyết, cái này gọi là ‘thông qua hiện tượng để nhìn thấu bản chất’ đương nhiên, tôi nói thế này có thể cậu nghe không hiểu, dù sao chỉ số thông minh của cậu cũng dừng ở mức đó, tôi đổi cách nói khác vậy, thế thì, mục đích của Phùng Vĩ Nghiệp là gì?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Là muốn khiến tất cả mọi người cho rằng hắn đã chết.

Trương mù đáp:

- Cái tông môn nhà cậu, quả nhiên tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu rồi, cái thằng ngốc này, cậu không hiểu ‘thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất’ à? Cậu nghĩ đi, mục đích hắn muốn cho tất cả mọi người nghĩ hắn đã chết, là gì?

Tôi nghĩ ngợi, đột nhiên bừng tỉnh nói:

- Để dễ dàng nuôi nấng cá Quy Khư!

Trương mù gật đầu, lại hỏi:

- Mục đích hắn nuôi cá Quy Khư là gì?

Tôi nói:

- Nếu tôi biết mục đích hắn nuôi cá Quy Khư, tôi còn đến đây hỏi anh làm gì --- không đúng, ý của anh là, hắn sở dĩ nuôi cá Quy Khư, chính là vì bảo đảm thân thể và linh hồn hắn không bị hư thối?! nhưng không đúng, không phải ông chủ tiệm cá nướng Vạn Châu đã nói rồi sao, tác dụng của cá Quy Khư chính là mê hoặc người dương và tăng tuổi thọ người âm, vì sao còn có thể giúp thi thể không thối rữa?

Trương mù nói:

- Cậu đã từng đọc Sherlock Holmes chưa?

Tôi đáp, đọc rồi.

- Vậy cậu hẳn là biết câu nói tất cả mọi người đều biết, ‘khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.’ cho nên, cá Quy Khư có lẽ vẫn còn một tác dụng khác, đó là còn có thể bảo quản thi thể không bị thối rữa! nhưng tác dụng này đã bị thợ nhân thế hệ trước giấu đi, còn tiến hành tiêu diệt cá Quy Khư theo quy mô lớn, cho nên ông chủ Vạn ( ông chủ cửa hàng cá nướng) , mới nói cá Quy Khư đã tuyệt chủng từ vài thập niên trước.

Tôi không thể không lại lần nữa bội phục năng lực liên hệ các sự kiện của Trương mù, còn luôn khiến người khác trong lúc vô tình nói ra một câu có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại, từ đó tìm ra cách giải thích hợp lý nhất.

Nhưng, tôi lại ý thức được một vấn đề, lúc trước không phải chúng tôi đã phân tích, thi thể Phùng Vĩ Nghiệp biến mất, chính là vụ án trộm xác đầu tiên trong bệnh viện sao? nếu Phùng Vĩ Nghiệp nuôi cá Quy Khư nhiều năm như vậy, hắn lấy ‘thức ăn’ ở đâu?

Trương mù nói:

- Vậy chỉ có thể chứng minh, giả thiết lúc trước của cậu là đúng, hắn đúng là đã dùng cách ‘treo đầu dê bán thịt chó’ để trộm xác, hơn nữa còn thật sự rất may mắn, lần nào cũng trót lọt, không bị ai phát hiện.

Tôi nói:

- Sao lại có thể, nhiều lần như vậy, kiểu gì cũng phải bị phát hiện một hai lần chứ? Lại nói, dùng cá Quy Khư làm thi thể, có một ‘điểm yếu’ trí mạng, đó là thi thể sẽ không ngừng chảy nước.

Điểm này, tôi đã tận mắt nhìn thấy ở phòng để xác.

Trương mù khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái, nói:

- Hồi còn nhỏ cậu đã bao giờ ăn kem que chưa?

Tôi nói, ăn rồi, hiện giờ thỉnh thoảng vẫn ăn.

Anh ta đáp:

- Vậy chắc cậu biết, đồ đông lạnh, sau khi lấy ra khỏi tủ lạnh, sẽ tan chảy, chảy chút nước không phải rất bình thường à?

Anh ta vừa nói như vậy, tôi lập tức hiểu ra, bình thường thi thể đều đặt ở nhà xác, nói như vậy, thi thế nhất định đã bị đông lạnh qua, sau đó đợi tới khi thi thể được đem ra ngoài, cho dù có nước chảy, mọi người cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, đều cho rằng là hiện tượng bình thường, sẽ nhanh chóng đưa đi hỏa táng, mặc kệ thế nào, cũng không còn đi đụng vào thi thể nữa, cũng càng không truy cứu chuyện thi thể có nước chảy ra.

Hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, Phùng Vĩ Nghiệp vốn là một người chết, sau khi hắn chết, không đi luân hồi, mà ám trên thi thể của chính mình, dùng cá Quy Khư để bảo quản thi thể không hư thối, cũng không gây tổn hại đến hồn phách, cứ vậy dựa vào cá Quy Khư sống qua rất nhiều năm, vốn dĩ mọi chuyện đều trôi qua bình an vô sự, nhưng từ khi hắn phát hiện trên cổ tôi có chuông trấn hồn, hắn bắt đầu luống cuống, vì thế mới làm ra chuyện như vậy, dùng để thoát thân, tôi nghĩ, hắn nhất định cho rằng tôi đã nhìn thấu bí mật của hắn, cho nên mới động thủ thoát thân trước, nhưng kết quả là, thật ra đã phí công, ngược lại, còn tự bại lộ chính mình.

Trong phút chốc, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, tôi bị chính suy nghĩ của mình dọa, tôi nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên Trần tiên sinh giới thiệu về cá Quy Khư cho tôi nghe, ông ấy kể câu chuyện ‘Trịnh Hòa hạ Tây Dương’, năm đó, Hoàng Đế vì muốn tìm kiếm tiên dược trường sinh bất lão, mới phái Trịnh Hòa xuống Tây Dương, nhưng ngay cả Trịnh Hòa và đội tàu gần như đều chết hết, nhưng khi đó, Trịnh Hòa cũng không phải ‘tay không trở về’, ông ta truyền về được một tin tức, tin tức đó chỉ có ba chữ ‘cá Quy Khư’!

Lúc ấy Trần tiên sinh nói, tin tức Trịnh Hòa truyền về, là giải thích nguyên nhân toàn đội tàu bị tiêu diệt, nhưng thật ra không phải, ông ta là đang nói với Hoàng Đế bí mật của tiên dược trường sinh bất lão, chính là cá Quy Khư!

Vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Vậy chẳng lẽ chỉ cần có cá Quy Khư, hắn có thể sống mãi như một người bình thường? nếu là vậy, không lẽ hắn có thể trường sinh bất lão?

Hỏi xong, tôi liền kể cho Trương mù nghe chuyện Trịnh Hòa hạ Tây Dương Trần tiên sinh kể.

Trương mù gật đầu nói:

- Có phải cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không? tôi có thể chắc chắn nói cho cậu biết, trên thế giới này không có chuyện trường sinh bất lão, nếu không mấy trăm mấy ngàn năm trước, có nhiều Hoàng Đế như vậy, vì sao tất cả bọn họ đều chết hết rồi? cho dù cá Quy Khư có thể tạm thời bảo quản thi thể không thối rữa, nhưng nhất định vẫn có giới hạn, thật giống như cậu bị bệnh phải uống thuốc, lúc đầu một viên là khỏi, nhưng thời gian lâu dần, một viên không còn hiệu quả nữa, tôi nghĩ, cá Quy Khư hẳn cũng là như vậy.

Tôi có chút đăm chiêu gật đầu, không nói gì.

Trương mù dừng một chút, lại nói:

- Nhưng hiện tại vấn đề này không phải mấu chốt, hiện giờ vẫn còn một điểm tôi chưa hiểu, Phùng Vĩ Nghiệp cho đến giờ cũng mới 24 tuổi, hành động tiêu diệt cá Quy Khư diễn ra vài thập niên trước, đến ngay cả tôi cũng không biết, vì sao hắn lại biết? vả lại, cá trong hồ nước trường học, hắn lấy từ đâu?

Tôi nói:

- Liệu có phải là bố mẹ hắn nói cho hắn biết không? bởi vì tôi dám khẳng định, bố hắn chính là thợ nhân!

Chính lúc này, Trương mù nhận được một cuộc điện thoại, sau khi anh ta cúp điện thoại, liền nói với tôi:

- Trương Mục tỉnh rồi.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.