Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tượng người khắc bằng xương

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

“Á!”

Tên vu sư Nam Cương kia hét lên thảm thiết, cả người gã đổ ập ra sau, rơi xuống đất đánh thịch.

Bốn bề xung quanh lặng ngắt như tờ. Thầy Tống nheo mắt đi qua quan sát kỹ lưỡng một lúc, sau khi chắc chắn gã đã tắt thở rồi mới bảo chúng tôi: “Xong chuyện rồi!”

“Phù!”

Tuy trận này gần như là thầy Tống trên cơ nhưng chúng tôi đứng một bên nhìn mà kinh hãi tột độ, người run lẩy bẩy.

Không thể không nói thầy Tống đích thực là lão làng trong các thế gia phong thủy!

“Tim của vu sư Nam Cương đã bị hủy, bây giờ đã không thể gây ra nguy hiểm gì được nữa!”

Thầy Tống vốc ra một nắm bột gạo nếp, hất mạnh tay vung lên người tên vu sư Nam Cương kia, một ngọn lửa hung hãn bùng lên ngay tức khắc.

“Oành!”

Nhìn thi thể của tên vu sư Nam Cương đó bị thiêu đốt, bầu không khí xung quanh như cô đọng lại tức thì.

Mùi thối rữa do bị thiêu cháy tỏa ra khắp nơi. Tống Hạ không chịu nổi phải chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, rất nhiều người có mặt tại đó cũng không chịu nổi thứ mùi thối này, liên tiếp chạy ào ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn lại ba người, tôi, thầy Tống và Cao Hồng Phi đứng đó nhìn cái xác đang bị thiêu.

“Quản lý Cao, chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi nhỉ!” Thầy Tống mở lời chào hỏi trước.

Cao Hồng Phi lắc đầu: “Nào chỉ là một thời gian, cũng phải chín mùa xuân thu rồi ấy chứ!”

“Ha hả, anh vẫn không thay đổi chút nào cả!”

Xem ra thầy Tống quen biết với Cao Hồng Phi, vả lại nghe giọng điệu thì dường như đã quen nhau từ lâu lắm rồi.

“Không ngờ lần này vu sư Nam Cương lại ở chỗ của anh, cũng xem như là chúng ta có duyên phận.”

Thầy Tống nói một thôi một hồi, bỗng nhiên ánh mắt ông ta trở nên nhạy bén bức người, ông ta nhìn chằm chằm vào Cao Hồng Phi chất vấn: “Quản lý Cao, không khí ở nhà tang lễ này của anh không thay đổi gì nhưng sao ta lại cảm thấy luồng âm khí trên người anh trở nên nặng nề đi vậy?”

“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ngày nào tôi cũng ở gần người chết thế này thì đương nhiên âm khí trên người phải nặng thôi chứ sao.”

“Phải rồi!” Tôi bỗng nhớ ra bèn hỏi: “Những thi thể biến mất kia đâu? Chỗ này chỉ tìm thấy một bộ xương trắng à.”

Cao Hồng Phi cũng giật mình, anh ta lập tức sai bảo nhân viên đứng phía sau: “Mấy anh đi tìm mấy thi thể khác đi!”

Ngày nào còn chưa tìm được mấy cái xác kia thì anh ta vẫn thấy lo lắng tột độ ngày nấy.

“Vu sư Nam Cương, thuật khống thi (điều khiển xác chết), chắc anh nghe rồi nhỉ?” Thầy Tống hỏi.

“Nghe thì có nghe nhưng rất hiếm thấy.”

“Cái gọi là thuật khống thi thực ra bắt nguồn từ tộc người làm nghề cản thi ở Tương Tây, chỉ là nó vẫn luôn được truyền lại đến ngày nay nên mới biến tấu ra ở bên Nam Cương.”

Ngay lúc này bỗng dưng có người hô lên: “Quản lý Cao, tìm thấy mấy cái xác rồi!”

“Hả? Ở đâu thế?”

“Kho sau của khu phía Bắc!”

Sau đó, mọi người đến kho sau của khu Bắc nhưng lại phát hiện mấy cái xác kia được để ở những vị trí khác nhau, kỳ lạ hơn nữa là, toàn bộ mí mắt của xác chết đã bị cắt đi!

“Đều do kẻ kia làm hả?”

“Chuyện cắt bỏ mí mắt cũng có lưu truyền trong vu thuật Nam Cương, chỉ là trái lại ta chưa từng thấy cách cắt như thế này!” Thầy Tống lắc đầu.

Lúc này Cao Hồng Phi hơi khó xử, anh ta nhíu chặt mày: “Thế này… Tôi phải ăn nói làm sao với người nhà của mấy cái xác này đây?”

“Thôi vậy, dù sao cũng tìm lại được rồi, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì chúng ta có thể rút!”

“Đúng rồi, Lam Lâm, con đi xem xem cái xác kia đã thiêu xong chưa?”

Sau đó, Lam Lâm xác nhận cái xác kia đã bị thiêu rrụi hoàn toàn, chuyện tiếp theo để cho nhân viên bên nhà tang lễ xử lý là được.

Tôi cũng tính đi về cùng với mấy người thầy Tống, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy những chuyện này có gì đó khuất tất, vì vậy tôi ở lại tính đi hỏi Cao Hồng Phi mấy câu.

Sau khi mấy người thầy Tống đi về nhưng tôi vẫn ở còn ở lại, dường như Cao Hồng Phi cũng phát giác được tôi có chuyện muốn hỏi anh ta nên lên tiếng trước: “Cậu Ngô, chắc cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi đúng không?”

Tôi quay đầu lại, hít một hơi thật sâu: “Tôi nghe nói âm khí ở khu phía Bắc của nhà tang lễ rất nặng, thường xuyên không có ánh nắng chiếu rọi nên không biết có khi nào tạo thành ‘sát’ hay không?”

Cao Hồng Phi sững sờ, nheo mắt lại hỏi tôi: “Cậu Ngô, ý cậu là sao đây? Sợ chỗ của tôi âm khí nặng quá sẽ có ‘sát’ xuất hiện à?”

“Tôi ở đây hơn hai mươi năm rồi, lúc nào cũng mưa thuận gió hòa, tôi thấy cậu lo hão rồi đấy nhé!”

“Nói thì nói vậy nhưng nhà tang lễ này của anh ngày nào cũng có xác chết ra vào, âm khí quá mạnh, nếu không có mấy món đồ dùng để trấn sát thì rất khó bảo đảm à!”

Cao Hồng Phi bật cười: “Nói nãy giờ thì ra là cậu muốn xem đồ vật trấn ‘sát’ ở chỗ tôi chứ gì?”

Tôi gật đầu: “Tôi cũng học phong thủy nên muốn thảo luận kiến thức về phương diện này với anh một chút, hy vọng anh đừng để bụng.”

“Ha hả, được thôi!”

Nói xong, Cao Hồng Phi dẫn tôi vào một phòng làm việc, anh ta lấy một bức tượng nữ từ trên kệ xuống!

“Đây là?”

Tôi cầm bức tượng lên nhìn, thấy bức tượng này mặc áo quần thời Dân quốc, điêu khắc rất tinh xảo, nếu quan sát thật kỹ sẽ thấy được bức tượng này chỉ có một con mắt.

“Đây là tượng người khắc bằng xương, nữ tôn một mắt!”

Anh ta vừa dứt lời thì tôi nheo mắt lại ngay, theo phản xạ hít một hơi thật sâu: “Nữ tôn một mắt?”

“Đúng vậy, đây là vật trấn ‘sát’, điêu khắc từ xương người đấy!”

Lần đầu tiên tôi biết đến phương pháp này dùng để chấn nhiếp sát khí, nhưng cũng xem như là mở mang kiến thức.

“Thật ra thì tượng nự tôn này cũng là đồ cổ, tuổi từ thời Dân quốc đến nay, thợ điêu khắc năm đó chỉ làm bốn bức tượng nữ tôn mà thôi.”

“Mỗi một bức tượng được điêu khắc sống động như thật, nhưng tình chỉ đẹp khi còn dang dở, mỗi một bức tượng đều có khiếm khuyết không đạt đến độ hoàn mỹ. Bức tượng này của tôi thì thiếu một con mắt, những bức tượng khác thì khiếm khuyết những chi khác trên người.”

“Vậy không tìm được những bức tượng nữ tôn còn lại hả?”

Cao Hồng Phi lắc đầu: “Thời Dân quốc đã qua lâu lắm rồi, tôi cũng chỉ tình cờ phát hiện được bức tượng nữ tôn này mà thôi, những tượng khác thì tôi cũng không biết lưu lạc ở phương trời nào.”

“Có điều tương truyền, bốn bức tượng nữ tôn này đều được điêu khắc từ xương quai xanh của bốn phụ nữ thuần dương khác nhau, tập hợp đủ bốn bức tượng nữ tôn thì sẽ ngọn lửa thuần dương nhất sẽ xuất hiện!”

Cao Hồng Phi bồi thêm một câu: “Nếu chỗ tôi có đủ bốn tức tượng nữ tôn thì chắc cả cái nhà tang lễ của tôi phải đóng cửa luôn!”

Sau đó, hai chúng tôi tán gẫu thêm một lát trong phòng làm việc, Cao Hồng Phi cũng kể những chuyện hồi trẻ của anh ta cho tôi nghe, tuy nhiên tôi vẫn cảm giác được anh ta còn có ẩn ý khác sau những câu chuyện đó.

Anh ta giải thích vì sao trên người lại có âm khí, thứ nhất là do chỗ này là nhà tang lễ, hằng ngày anh ta tiếp xúc với xác chết nên trên người không thể nào không bị nhiễm âm khí.

Thứ hai là vì anh ta sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, là một người thuần âm, vì vậy âm khí trên người mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Còn về việc vì sao tay chân anh ta luôn lạnh toát đó là vì anh ta cực kỳ kén ăn nên bị suy dinh dưỡng.

Sau khi hiểu sơ về anh ta, tôi đưa mắt nhìn trời thì thấy đã hoàng hôn đứng bóng, không nên ở lại nơi này thêm nữa nên chào từ biệt anh ta rồi bắt xe về lại thành phố.

Bạn đang đọc Người Đưa Tang Cõi Trần của Quỷ Môn Quan Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QLCR29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.