Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

May mà không sao

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Tối mờ tối mịt, ba người chúng tôi cuốc bộ tầm hai tiếng đồng hồ, suốt quãng đường không gặp bất kỳ một chiếc xe nào, mệt phờ người thở hồng hộc.

“Tôi không đi nữa!”

Lúc này Tống Hạ ngồi bệt xuống đường, mặt mày chù ụ bảo: “Đúng là xui tận mạng, từ khi gặp anh là cứ gặp toàn chuyện xui xẻo nối tiếp nhau.”

Tôi cũng ngồi xuống đường nghỉ ngơi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Con người là như vậy, trên sinh thần bát tự đều có ghi, thuộc tính tương khắc, nếu thuộc tính của chúng ta thật sự khắc nhau thì sẽ vận rủi liên miên!”

“Anh cũng biết bốc quẻ à?”

“Hiểu chút chút thôi!”

Tôi vẫn khiêm tốn như trước. Thật ra tôi rất hiểu biết về bộ môn bốc quẻ. Lúc trước ông nội kể bản thân ông từng bốc mấy ngàn quẻ nhưng chưa từng hiểu sai quẻ nào, nhưng ông nội lại bốc sai một quẻ duy nhất.

Quẻ đó chính là thuộc tính trong sinh thần bát tự của tôi. Từ khi tôi hít phải luồng khói đen đó rồi được Lý Bội Bội chăm sóc đến nay, thật ra trong mệnh cách của tôi không hề phân làm đôi, trong tinh tú của Bắc Đẩu Thất Tinh thì thuộc tính của tôi cũng được xếp đầu tiên.

Cho nên tôi có thể bốc quẻ cho bản thân mà quẻ tượng của bản thân cũng chỉ có thể một mình tôi biết.

“Quẻ tượng của tôi và cô là tương phụ tương xung!” (giúp đỡ nhau, xung khắc nhau)

Tôi nói với Tống Hạ.

Lúc này Tống Hạ hơi không hiểu nên gãi đầu hỏi: “Anh nói gì vậy chứ? Quẻ tượng của chúng ta không thể nào tương phụ được!”

“Cô sai rồi, Âm Dương Thái Cực, có Âm tất có Dương, có Xung tất có Phụ, cô và tôi tương xung quá nhiều, tương phụ cũng có thể nhiều đấy!”

Trong khi hai chúng tôi đang nghiên cứu về quẻ tượng, bỗng dưng Lam Lâm lên tiếng: “Được rồi, hai người đừng ríu rít ồn ào giùm đi, chuyện quan trọng bây giờ là làm sao hóa giải vấn đề hiện tại nè!”

“Hóa giải kiểu gì? Đợi đi, lát nữa có xe đi ngang là được!”

Nhưng chúng tôi đợi cả buổi vẫn không thấy bất kỳ chiếc xe nào đi ngang. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài: “Bây giờ trời sắp sáng rồi, dù gì cũng không có xe nào đi ngang thôi cứ ngồi bên đường nghỉ ngơi tí vậy!”

Sau đó chúng tôi nhìn thấy một trạm xe nên ngồi dưới mái che nghỉ ngơi trong giây lát.

Do trải qua chuyện nữ quỷ áo đỏ kia nên bây giờ Lam Lâm và Tống Hạ cực kỳ cẩn thận, nhắm mắt mở mắt giống như đang đề phòng thứ gì sẽ đến.

“Yên tâm đi, ‘thứ’ kia đã bị phong ấn rồi, có lẽ bây giờ sẽ không ra nữa đâu!”

Tôi nói xong thì Tống Hạ và Lam Lâm cũng từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Đợi tầm hai tiếng đồng hồ sau thì trời đã sáng bửng, tôi chỉnh đốn lại một chút, vươn vai thư giãn gân cốt rồi bảo Tống Hạ: “Được rồi, bây giờ tình hình đỡ hơn nhiều rồi, sang bên đường xem thử có xe nào đi ngang qua không!”

Nhưng lúc này Lam Lâm lại nói: “Bây giờ tôi có thể về tìm chiếc xe cũ của tôi được chưa?”

“Anh còn nhớ nhung nó nữa hả?” Tống Hạ bật cười, lắc đầu: “Anh vứt chiếc xe đó đi thì hơn, vô ích thôi!”

“Sao lại vô ích được, đó là chiếc xe đầu tiên của tôi, có ra sao cũng phải giữ lại chút kỷ niệm chứ!”

Anh ta còn chưa nói xong thì có một chiếc xe buýt đi ngang qua. Lần này ba người chúng tôi được cứu rồi.

Mệt lử cả một ngày mà không có thu hoạch gì, sau khi quay lại nhà Phong Thủy, Lam Lâm và Tống Hạ bò lê ra bàn, còn tôi cũng mệt mỏi ngồi trên ghế.

Lúc này vừa vặn thầy Tống đi ra, nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi nên ông ta tò mò, hỏi: “Mấy đứa làm sao thế? Sao tự dưng lại thành ra thế này rồi? Nhũn ra thế?”

Tôi lắc đầu, kể lại chuyện tối qua cho ông ta nghe. Thầy Tống nghe xong cười ha hả.

“Ha ha ha, được đấy, để hai đứa tụi nó hốt hoảng lo sợ một lần cũng tốt, cũng để cho hai đứa hiểu rõ rằng rốt cuộc thế giới bên ngoài kia hung hiểm độc ác tới đâu!”

“Cháu biết rồi nội ơi, nhưng bên phía ông nội cũng đừng vui mừng gì quá. Lần này tụi cháu không tìm ra gì cả chứ đừng nói đến vu sư Nam Cương gì gì đó. Ngay cả một nữ quỷ áo đỏ cũng không đối phó nổi nữa là.”

“Nữ quỷ áo đỏ? Nếu tụi cháu đối phó được thì lên chức đại sư phong thủy luôn rồi!”

Thầy Tống đến bên cạnh tôi, rút thẻ trúc lần trước từ trong túi ra, à không, bây giờ phải gọi nó là, Thất Sát Tướng Quân Lệnh!

“Đây là?”

“Chế tạo xong rồi, ngâm trong máu gà ác đấy, giết bảy loại gia cầm khác nhau, trong đó còn pha trộn với bảy vật cõi dương mạnh nhất, có thể nói là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!”

“Đây chính là Thất Sát Tướng Quân Lệnh!”

Tôi chậm rãi cầm nó trong tay, nhíu chặt mày trong giây lát. Tôi thở hắt ra, bảo: “Đúng vậy, chính là cảm giác này, Thất Sát Tướng Quân Lệnh, khí phách lộ rõ, đích thị là đệ nhất thương trừ tà!” (cây/mũi thương trừ tà hạng nhất)

Nhưng, ngay lúc đó có một giọng nói gào lên trong người tôi: “Mau vứt nó đi!”

Đây là giọng của Lý Bội Bội. Tôi suýt nữa quên mất, cô ấy không thể bị thứ này ăn mòn được!

“Xin lỗi em!”

Tôi xin lỗi theo bản năng, sau đó đặt Thất Sát Tướng Quân Lệnh lên bàn.

Thầy Tống bèn lên tiếng: “Xem ra thể chất của cậu không thích hợp dùng Tướng Quân Lệnh, nhưng không sao, lão phu sẽ tự động ra tay!”

“Vậy thì làm phiền thầy Tống!”

“Được rồi, hôm nay mấy đứa vẫn đi tìm tiếp đi, nói không chừng tên đó đang trốn trong góc nào đó đấy!”

Lúc này Lam Lâm ngẩng đầu lên, than thở: “Con không đi nữa đâu, sư phụ, xe của con mất rồi, còn đi gì nữa?”

“Không sao, tôi đã xác định được phương hướng rồi!”

Tôi bỗng nhiên nói một câu.

Do con đường lộ chạy xe đêm qua kia có nữ quỷ áo đỏ trấn thủ, nên có lẽ tên kia sẽ không làm bậy ở đó được, vì vậy nơi còn lại có thể tìm chính là khu vực núi ở phía Bắc.

Mà vùng núi phía Bắc kia chỉ có duy nhất một tòa nhà!

Đúng vậy, tòa nhà đó chính là nhà tang lễ!

“Ồ? Ý cậu là nhà tang lễ ở núi Bắc hả?”

Thầy Tống nghi ngờ, hỏi: “Tuy chỗ đó không thường xuyên có ánh mặt Trời chiếu rọi nhưng cũng là nơi của người chết, chắc kẻ kia không hút dương ở đó đâu, nhỉ?”

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tôi nghĩ gã ẩn nấp trong nhà tang lễ đó. Thầy Tống, hôm nay chúng tôi đi dò la, ông đợi tin của chúng tôi bất kỳ lúc nào nhé!”

“Được, cứ vậy đi, Lam Lâm, con đi đi, Tống Hạ ở lại cho ông!”

“Không được, cháu cũng phải đi, chuyện này không thể bỏ cháu lại một mình được!”

Nghĩ đến đây, Lam Lâm thấy hơi khó xử, nếu được thì anh ta thật sự muốn đổi chỗ với Tống Hạ.

“Không được, cháu là con gái, âm khí trong người mạnh như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì ông nội phải ăn nói thế nào với ba mẹ cháu hả? Ông nói không được là không được!”

“Được rồi, hai người không cần phải đi đâu!”

Tôi bỗng lên tiếng: “Hai người họ cũng không muốn xảy ra chuyện ở chỗ đó, vì vậy tôi chỉ đành kể một vài tình huống ở đó cho mọi người nghe!”

“Tình huống gì cơ?”

“Đại khái là tôi không muốn liên lụy đến mọi người, chuyến này mà đi có lẽ sẽ gặp nguy hiểm thật sự bởi vì mục tiêu của kẻ đó là tôi. Nếu tôi bị phát hiện thì khẳng định kẻ đó sẽ tấn công tôi, đến lúc đó hai người sẽ bị liên lụy!”

“Vậy… Nếu như vậy, anh Ngô, không phải anh sẽ gặp nguy hiểm hay sao?”

“Chính xác là, ta không vào địa ngục thì ai vào!”

Bạn đang đọc Người Đưa Tang Cõi Trần của Quỷ Môn Quan Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QLCR29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.