Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giữa đường gặp vật âm

Phiên bản Dịch · 1488 chữ

Ở trên xe, tôi thình lình cảm nhận được âm khí trên xe này rất nặng, cũng không biết có phải là do tôi nhạy cảm quá hay không.

Trên đường đi, tôi thấy vẻ mặt của Lam Lâm lúc lái xe rất nghiêm trọng, dường như cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại không dám.

Còn Tống Hạ ngồi ghế bên thì nói câu nào cũng toàn là học thuật phong thủy, cơ bản lên trời xuống đất nói hết một lượt, tôi cũng chỉ đành ngồi bên cạnh phụ họa.

Nhưng từ những gì cô ta nói, trái lại tôi nghe ra được rất nhiều sự tích của ông nội cô ngày trước khi ông giúp người ta bốc quẻ xem bói, tới tận nhà trừ quỷ hàng ma, trên cơ bản thì chuyện phong thủy nào cũng làm tất.

Tôi cảm thấy thầy Tống cũng là một người có thực lực, nhưng tôi nhanh chóng bị bầu khí áp nặng nề tỏa ra từ Lam Lâm lấn át.

“Được rồi, sắp ra đường lộ rồi, anh Ngô, bây giờ phải đến chỗ nào?”

Tôi chỉ đường núi ở phía trước: “Đầu tiên đi đến chỗ cụm thôn ở ngoài ô đi, âm khí ở đó khá nặng đấy.”

“OK!”

Cứ như vậy, Lam Lâm lái xe, tôi và Tống Hạ ngồi ghế sau cũng hơi gà gật muốn ngủ.

Khi xe chuẩn bị vào đường núi, tôi định nhắm mắt thiếp một lúc thì bất thình lình chiếc xe xóc nảy dữ dội một hồi.

“Ối da!”

Tống Hạ và tôi bị hất về trước, gò má tôi trùng hợp đập thẳng vào ghế trước, sống mũi bị va đập muốn lệch vị trí, đau đến mức tôi nói không thành lời.

“Ấy da… Lam Lâm, anh làm cái gì thế?” Tống Hạ giận dữ to tiếng.

Nhưng lúc này gò má của Lam Lâm rịn ra mồ hôi lạnh. Cậu ta run rẩy quay đầu lại nói với chúng tôi: “Hình… hình như vừa rồi tôi tông trúng ai đó!”

Nghe cậu ta nói vậy, tôi và Tống Hạ trừng to mắt, theo phản xạ hỏi lại: “Không… không phải chứ?”

Sau đó cả ba người xuống xe. Lúc này tôi đưa mắt nhìn chân trời phía xa, bầu trời đỏ bầm đang dần sụp tối.

Bây giờ chúng tôi đang ở trên một con đường mòn giữa núi ở khu ngoại ô thành phố. Cảnh sắc mờ ảo dưới ánh chiều tà làm tôi cảm giác chung quanh giống như một khung cảnh chết chóc.

Chúng tôi tìm khắp nơi một lượt nhưng không tìm thấy gì. Tống Hạ thở phào, hỏi: “Lam Lâm, có khi nào anh nhìn nhầm không?”

“Không thể nào, vừa rồi rõ ràng anh đụng trúng gì đó, anh thấy rất rõ, đó là một cô gái. Anh cố sống cố chết đạp thắng nhưng vẫn tông trúng, nhưng không biết sao xuống xe thì không thấy đâu nữa.”

Lam Lâm nói trong ngờ vực.

Tôi tìm hết một vòng, xác nhận không tìm thấy được gì cả nhưng lại phát hiện được một sợi tóc dài dưới bánh xe. Có lẽ sợi tóc dài này là của một cô gái.

Nhưng tại sao dưới lốp xe lại có tóc của con gái?

Tôi thấy có gì đó sai sai bèn hỏi Lam Lâm: “Trước giờ anh có làm gì với chiếc xe này không?”

“Làm gì là làm gì? Đây là xe của tôi mà!”

“Thế thì lạ thật!”

Rõ ràng tôi cảm nhận được chiếc xe này thật sự có vấn đề. Khi chúng tôi quay lại xe thì bỗng dưng có tiếng gõ lên cửa sổ xe, tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện Tống Hạ đang lạnh ngắt như băng, đang nhìn tôi mỉm cười như có như không.

Lúc này, gương mặt cô ấy nhợt nhạt không có sức sống, cười hi hi chỉ vào chúng tôi.

“Tìm ra mi rồi!”

“Gì cơ? Hạ, em đang làm gì thế?”

Lam Lâm thấy hơi khó hiểu còn tôi bên này đã phát hiện ra cơ thể của Tống Hạ có gì đó không đúng lắm.

“Chuyện gì vậy nè? Cô ấy làm sao vậy?” Lam Lâm hơi hoảng.

Lúc tôi nhìn lại một lần nữa thì phát hiện mặt mày Tống Hạ đã trắng như tờ giấy, trên mặt có rất nhiều vết máu, tròng mắt không thấy, hốc mắt đầy máu đỏ lòm, miệng mỉm cười kéo ra thành một đường cong người thường không thể nào làm được.

“Đ#t m#!”

Tôi bị dọa giật nảy người, rùng mình liên tục, sống lưng lạnh ngắt đến tê dại.

“Đây là…”

Ngay lúc đó, giọng của Tống Hạ lại vang lên sau lưng tôi, tôi theo bản năng quay lại thì thấy Tống Hạ đang cực kỳ sợ hãi nhìn bản thân cô đang ở bên ngoài.

“Hai Tống Hạ?”

Tôi lập tức mở cửa xe nhưng Tống Hạ kinh khủng kia đã biến mất tăm.

“Vừa rồi là quỷ hả?” Tống Hạ phấn khích hỏi. Tôi không cảm nhận được một chút gì gọi là sợ hãi trên người cô.

“À thì…”

Thoáng chốc tôi thấy hơi cạn lời, khẽ thở dài, bảo: “Vừa rồi cô không sợ à?”

“Sợ á hả? Sao phải sợ? Trái lại tôi thấy kích động lắm luôn, cuối cùng cũng có thứ cho tôi luyện tập rồi!”

Tôi đảo mắt, không ngờ gan cô Tống Hạ này lại lớn như vậy, xem ra thì cô này sinh ra là để làm thầy phong thủy rồi, thầy Tống đã nhìn nhầm.

Lúc này sắc trời đã dần tối, đường trên núi lặng ngắt như tờ.

Tuy tôi có một vài suy nghĩ về chiếc xe này nhưng bây giờ nó là phương tiện giao thông duy nhất của chúng tôi nên chỉ đành tiếp tục ngồi vào xe.

“Nè nè, cái thứ hồi nãy kia là gì ấy? Rốt cuộc nó là quỷ gì thế?” Tống Hạ vẫn đang rất hăng hái hỏi.

Tôi lắc đầu, nhẹ giọng bảo cô: “Thứ vừa rồi là âm sát, chắc là ở trong xe này!”

“Trong xe hả?”

Tống Hạ tỏ vẻ phấn chấn cực kỳ, giơ tay lên, lớn tiếng: “Vậy thì vừa khéo, để tôi thu phục nó.”

“Thôi đi cô à, thứ đó là âm sát, chỉ ra ngoài dọa người thôi à, chắc nó không ra nữa đâu!”

“Xì, chán phèo!”

Tống Hạ lắc đầu, sau đó tiếp tục dựa vào ghế sau xe, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bây giờ xe đã bắt đầu ra khỏi đường núi, bon bon trên đường lộ. Tôi phát hiện mây trên bầu trời tối đen kia lởn vởn đục màu, hơn nữa gió Bắc đang rít gào gầm thét nhưng lại có bông tuyết li ti. Tháng bảy trời tuyết hay sao?

Không biết đèn đường nơi này bị trộm hay bị hỏng, Lam Lâm chỉ đành dựa vào đèn xe rọi xuống đường, cẩn thận lái xe.

Nhưng tôi phát hiện trên con đường lộ này chỉ có duy nhất một chiếc xe của chúng tôi đang chạy, không có bất kỳ một chiếc xe nào hai bên. Bầu không khí im lặng rùng rợn này làm người ta thấy cực kỳ bất an.

Tôi cầm điện thoại định xem thử mấy giờ nhưng lại nghe Lam Lâm nhấn còi xe. Tôi bèn nhìn ra hướng cửa sổ trước, nhìn chắc tầm một lúc sau tôi mới phát hiện thì ra có một cô gái mặc đầm đỏ đang đứng bên đường phía trước.

Lam Lâm tò mò hỏi: “Tại sao lại xuất hiện một cô gái trên đường lộ nhỉ?”

Anh ta dừng xe chỗ cô gái mặc đầm đỏ kia, hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra trêu chọc: “Người đẹp, quá giang không?”

Thấy ánh mắt mê mẩn của Lam Lâm, chắc là đã ưng bụng cô này rồi, nhưng cũng phải thừa nhận rằng dáng dấp cô gái này cực kỳ nuột. Cô ấy mặc đầm đỏ ôm chặt vòng eo con kiến, nước da trắng ngần mềm mại, chỉ là cô gái cứ cúi đầu mãi nên không biết mặt mũi thế nào.

Nhưng lúc tôi đang tận hưởng vẻ đẹp trước mắt thì bỗng nhíu chặt mày, theo bản năng nhìn hai chân của cô gái kia.

Vừa xem đã dọa cho tôi giật mình đánh thót, cô này không có chân, nửa thân trên của cô ta đang lơ lửng trong không khí.

Xem ra lại không gặp được người mà là một oan hồn bên đường.

Sao hôm nay lại xui xẻo dữ vậy? Gặp hai thứ hung dữ liên tục, xem ra quả thật chiếc xe này có vấn đề!

Nghĩ đến đây tôi lập tức nhìn Tống Hạ, hỏi: “Cô nhìn thấy gì?”

Bạn đang đọc Người Đưa Tang Cõi Trần của Quỷ Môn Quan Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QLCR29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.