Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

một nhà vui vẻ ăn cơm

Tiểu thuyết gốc · 2919 chữ

Gia Trì sau trận ói thập tử nhất sinh, trở về trúc lâm liền hôn mê ba ngày. Cao Thượng Thiên kiên nhẫn truyền pháp lực gột rửa linh căn, huyết mạch của y. Gia Trì mơ hồ cảm thấy mỗi ngày đều đặn mấy lần đều có người nắm lấy tay mình truyền một dòng pháp lực mát lạnh nhu hoà vào người. Lại thỉnh thoảng được đút cho vài muỗng cháo hương vị quen thuộc.

Thầy y suốt mấy chục năm nhận y làm học trò, mỗi khi Gia Trì bị bệnh đều nấu cháo măng non và linh chi trăm tuổi cho y ăn. Thầy y nấu ăn rất ngon nhưng chẳng mấy khi nấu. Chỉ cứ mỗi hai mươi lăm năm vào ngày kỉ niệm đại chiến Thần Ma, thầy mới nấu một mâm cỗ thịnh soạn. Mấy vị sư huynh còn sống thường tề tựu lại, cùng nhau tế bái linh hồn ba vị đồng môn hy sinh năm đó. Vào mỗi dịp này, Cao Thượng Thiên thường rất trầm mặc.

Sau khi tin tức về Cao Thượng Thiên thu phục yêu quái lan khắp Cõi Thiên, mấy vị sư huynh trở về Trúc Lâm hỏi thăm, đem cho Gia Trì cùng Bảo Hộ thật nhiều tiên đan, pháp bảo. Thằng nhóc Bảo Hộ lần đầu được cho nhiều quà như thế cười miệng kéo đến mang tai suốt mấy ngày. Vì còn nhỏ tuổi nên được các sư huynh địu trên lưng, thích thú vô cùng. Nó quan sát tỷ mỷ từng vị sư huynh đáng kính vô cùng kia.

Người lớn nhất là nhị sư huynh, tên rất kêu: Lê Hiển Vinh, khuôn mặt phúc hậu không góc cạnh lắm, nom rất đẹp trai. Y làm một chức quan gì đó liên quan đến tiền bạc, cả người toát ra vẻ sang trọng giàu có. Bộ đồ đỏ đỏ vàng vàng làm từ chất liệu gì mà mềm ơi là mềm, rờ vào mát mẻ, thêu nhiều hình đồng xu, bên hông dắt một cây gãi lưng hình ngọc như ý nhỏ nhỏ bằng ngọc trong suốt được bọc vàng khảm ngọc. Thầy thường lấy cây như này để gãi chân rồi cười thích thú…. Trên người nhị sư huynh vàng bạc đá quý đeo khắp nơi, đến đôi giày cũng được đính ngọc lưu ly hổ phách mã nào, nhìn còn sang trọng giàu có hơn cả vị điện hạ Thiên Cung kia nữa.

Điều doạ người là người này xài tiền như nước, đến chơi còn có một phái đoàn khiêng thùng này rương nọ, chất ngập sân. Biết thầy mình có học trò mới, y đem đến cho Bảo Hộ gần mười thùng áo quần, đủ kích cỡ màu sắc kiểu dáng mặc từ bây giờ cho đến khi ba mươi tuổi luôn. Nhưng điều dọa người nhất chính là tuổi của nhị sư huynh. Y đã gần một ngàn ba trăm tuổi!?

Người thứ hai là một thanh niên mặc bộ chiến bào màu vàng lấp lánh, dập nổi hoạ tiết ngọn gió vô cùng oai phong lẫm liệt. Y đội nón trụ hình rồng, hông đeo kiếm dài, cả vỏ và chuôi nạm nhiều châu ngọc. Lưỡi kiếm cũng có màu vàng, khắc hình hoạ tiết gió mây. Người này thần sắc uy nghi lẫm liệt như bậc đại tướng, lại trẻ trung khôi ngô, Bảo Hộ cả đời chưa thấy ai đẹp trai như y, và y tên là Mạc Cung Hoàng. Người này thì Bảo Hộ có biết tại vì nó vẫn thường hay ngủ trong miếu thờ của vị này. Đây chính là Đông Phương Tứ Trấn Thần Quân đại danh đỉnh đỉnh, võ thần hàng thứ ba của Thiên Cung.

Bảo Hộ nghe sư huynh giới thiệu tên thì liền phải hỏi lại mấy câu xác nhận thân phận, sau đó gần như là muốn khóc ngất đi vì xúc động. Trời ơi sư huynh của mình chính là Đông Phương Tứ Trấn Thần Quân Mạc Cung Hoàng ư?!!! Ối trời ơi tôi tu được cái phước báu gì thế này. Thằng nhóc mười ba tuổi Bảo Hộ ôm cứng ‘thanh niên’ cả ngàn tuổi Cung Hoàng mà đu mà bám. Mạc Cung Hoàng cũng vô cùng vui vẻ cứ địu nó trên lưng mà cười đùa. Thằng nhóc Bảo Hộ này sắp chết vì hạnh phúc rồi…

Người thứ ba thì trầm lắng hơn nhiều, mặt mũi cũng hiền lành tròn trịa tên là Nguyễn Bá Thạch. Y vị thần cai quản việc khai khoáng, địa bảo. Y cũng là học trò tốt nghiệp gần nhất so với lúc Gia Trì bái sư. Vị này thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, ra dáng một thợ đào mỏ, hai tay đầy vết xước vết chai. Lúc y vừa mới đến Trúc Lâm đã làm Bảo Hộ sợ run bần bật bởi vì thân hình to lớn. Thân mình y cũng chỉ khoác một bộ áo quần, tuy có vẻ cao cấp nhưng trông khá giản dị, có thêu hoạ tiết mấy cái rìu cái cuốc, cây búa, cái đe… Lưng quần y còn dắt theo một cái rìu 2 đầu bằng vàng toả sáng lấp lánh.

Người này đặc biệt thân với nhị sư huynh Hiển Vinh, thường hay tụm đầu xem xét mấy viên quặng xanh xanh đen đen. Cao Thượng Thiên lúc thấy y đến cúi chào cũng không chào lại mà bước tới kéo lấy hai tay đầy vết xước mà la mắng cả buổi. Đại khái là chê y không biết chăm sóc bản thân, cứ để tay trần làm việc, bị thương cũng không bôi thuốc đàng hoàng… Mà vị sư huynh thân hình to lớn, cao hơn Cao Thượng Thiên cả hai cái đầu đứng trước thầy mình thì cứ như con mèo con. Mặt y còn có chút vui vẻ vì được thầy mình quan tâm nữa.

Ba vị thần quân này địa vị rất cao trên Thiên Cung, nhưng ai cũng tuyệt đối cung kính với Cao Thượng Thiên. Bị trách mắng cũng chỉ cúi đầu gãi tai cười trừ, không nói lại một câu. Không giống như anh Gia Trì, suốt ngày móc mỉa cau có với thầy.

Độ năm ngày sau khi trở về từ Nam Định, Trần Bình, Long Tường, Ma La Thiên Quân cùng gửi tới rất nhiều tiên đan tiên dược cao cấp cùng nhiều thứ xa xỉ khác. Ngay cả bọn Hồ An cũng góp chút đỉnh mua cho Cao Thượng Thiên một viên linh châu để đầu giường có thể chữa nội thương và một bịch hạt bí rang nước dừa. Thiên Quân cũng giữ lời hứa, tặng hai ngàn dặm hương hoả gần Trúc Lâm cho Cao Thượng Thiên.

Cao Thượng Thiên chỉ thu lấy đồ của bọn Hồ An, còn tất cả đều trả lại hết, lại viết một lá thư kêu không đức không công không dám nhận, đem toàn bộ quà cáp, kể cả hai ngàn dặm hương hoả tặng cho đám Hồ An.

Thư viết bằng mực đỏ, chỉ có mấy chữ nhưng tờ giấy to như cái bình phong, đại khái ý là đừng thấy hắn trả lại, đem cho binh sĩ cấp thấp mà ăn chặn ăn xén. Thiên Quân và Long Tường nhìn tờ giấy to năm người cầm mới hết viết chưa tới một trăm chữ thì vô cùng ba chấm, nhưng cũng cẩn thận làm theo.

Hành động này, vô hình chung khiến cho bọn Hồ An cảm kích cùng mang ơn to lớn, chi hai mươi mà nhận được một vạn. Hạnh phúc lắm lắm. Hồ An cuối cùng cũng có hộ vực riêng. Không lâu sau cũng lục tục cho người xây dựng miếu thờ gần với Trúc Lâm để tiện qua lại chào hỏi, chăm sóc.

Lại kể lục sư huynh Bá Thạch thần quân, tặng cho Gia Trì một thanh tiên kiếm, bảo là chuẩn bị cho Gia Trì khi hắn đột phá lên cấp Tiên. Thanh kiếm tên Hắc Ô, làm từ ngao thiết, thứ kim loại tốt nhất có thể làm vũ khí, đen tuyền. Biết Gia Trì thích hoa văn mặt trời, liền cho chạm khắc khắp trên lưỡi kiếm.

Kiếm này nếu dẫn pháp lực vào sẽ phát ra ánh sáng vàng hồng rực rỡ như ánh bình minh buổi sớm. Gia Trì thực sự thích lắm. Bái phải ông thầy tuy lười biếng, nhưng mấy sư huynh ai nấy cũng là thần quân có tiếng tăm, cưng chiều Gia Trì Bảo Hộ như con trẻ. Gia Trì năm nay cũng đã năm mươi tám tuổi nhưng so với mấy sư huynh thì còn không bằng số lẻ tuổi của mấy người đó.

Cao Thượng Thiên thì vẫn thế, không biểu tình gì, mặc cho đám học trò muốn làm gì làm, nhưng nếu đã là học trò của Trúc Lâm Đạo Sỹ, có là cảnh giới gì, chức tước ra sao thì đều phải cầm chổi quét sân và đặc biệt là phải biết rang hạt bí. Hắn an nhàn ngồi cắn hạt bí trên chiếc trường kỷ dưới cạnh bờ suối nhưng cứ chê ỏng chê ẹo mấy vị học trò đang làm thần quân trên tầng trời mười một, mười hai rang hạt bí quá tệ, không bằng một góc của Gia Trì. Thế là Gia Trì từ võ trường đang hăng hái học kiếm với đệ tam võ thần thiên cung, Đông Phương Tứ Trấn Thần Quân Mạc Cung Hoàng ngũ sư huynh chạy về nhà bếp… rang hạt bí trong một tâm trạng hết sức bực bội.

Mấy ngày trôi qua vui vẻ, Gia Trì Bảo Hộ học được nhiều thuật pháp, kiếm thuật võ đạo từ mấy vị sư huynh. Đặc biệt là thuật pháp của mấy người họ, cái nào cái nấy cũng đơn giản hàm súc, nhưng uy lực mạnh mẽ, không hoa hoè ánh sáng âm thanh như Cao Thượng Thiên. Có lúc vui vẻ, mấy sư huynh đệ bỏ thêm cả mớ hiệu ứng kim tuyến hoa rơi màu mè vào mấy chiêu thức kia rồi nắm vai nhau cười bò ra đất. Một tiếng chuông trời uy nghiêm vang lên, dội một trường lực khủng bố xuống người mấy tên học trò đang cười ngất dưới đất kia khiến ai nấy cũng lún sâu ba thước.

Buổi cơm tối hôm ấy, Cao Thượng Thiên cùng Bảo Hộ ngồi ung dung trên bàn, tuy Bảo Hộ sợ run lẩy bẩy nhưng không dám không ngồi cùng thầy mình. Còn bốn vị học trò kia, mặt mũi sưng húp, thân thể bầm dập quỳ dưới đất cùng thầy ăn cơm.

Sau một lúc cơm vào trà ra (vì Cao Thượng Thiên cấm rượu), ba vị sư huynh đáng kính muôn vàn kia vì bất bình thay cho Gia Trì mà trách móc Cao Thượng Thiên không chịu dạy dỗ tiên thuật tử tế, có bốn năm ngày học cùng ba vị sư huynh mà tiên pháp tiến bộ không ít. Đây là kỳ tài tiên thuật, vậy mà mãi chưa lên được Tiên Chánh. Cao Thượng Thiên cảm thấy rất ngượng ngùng, chống chế vài câu rồi đứng lên chuồn thẳng.

Sau bữa cơm, ai nấy cũng lục tục kéo về cõi Thiên, Trúc Lâm huyên náo vui vẻ, phút chốc quay trở về vẻ thanh nhã im ắng thường ngày.

Buổi đêm Trúc Lâm rất đẹp. Cao Thượng Thiên thích ánh đèn nên trong rừng tre có rất nhiều đèn, từ đèn hai bên đường sỏi, đèn quanh nhà, bên hai bờ suối, mấy cây đèn đế cao bên trường kỷ, rồi thêm vài chiếc treo trên mấy ngọn tre tạo nên vẻ đẹp lung linh thơ mộng mà cũng thanh tịnh, an lạc.

Gia Trì Bảo Hộ đứng ở lâm môn tiễn mấy vị sự huynh về trời, chầm chậm đi bộ trên con đường lát sỏi trắng, ánh đèn ấm áp thắp sáng đường đi, hắn nhận ra các sư huynh khác, kể cả nhị sư huynh, học trò còn sống biết Cao Thượng Thiên lâu nhất cũng không biết thầy mình rốt cuộc đang ở cảnh giới tu vi nào. Chỉ là vô tình biết gần một ngàn ba trăm năm trước khi được nhận làm học trò, tu vi thầy hắn đã vượt xa Ma La Thiên Quân bây giờ. Nhưng Cao Thượng Thiên đã cảnh cáo bọn họ tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho cõi Thiên, nói là vì chính trị phức tạp.

Hai anh em bất giác đã về tới nhà sàn, thấy thầy mình đang ngồi phe phẩy quạt uống trà bên bờ suối, xung quanh ánh đèn sáng mờ ảo, càng tôn lên vẻ đẹp cao quý của Cao Thượng Thiên. Gia Trì nhìn thấy nét đẹp như tranh như tượng kia bỗng nuốt một ngụm nước bọt. Một sự xấu hổ, ngượng ngùng kì lạ dâng lên trong lòng.

Sau khi đưa Bảo Hộ đang buồn ngủ sau một ngày dài cười đùa làm việc vui vẻ về phòng, Gia Trì đi đến ngồi bên cạnh Cao Thượng Thiên trên chiếc trường kỷ. Gia Trì luôn bất giác ngồi cùng một giường một ghế với Cao Thượng Thiên khi không có người, mà Cao Thượng Thiên cũng chưa bao giờ phản đối.

Cao Thượng Thiên ậm ờ: “thầy suốt một ngàn năm nay, từ sau chiến tranh Thần Ma, tâm trạng suy sút, thầy có bóng ma tâm lý không muốn dạy tiên pháp, võ thuật quá cao siêu cho những học trò sau. Ngoài trừ Cung Hoàng vốn là con nhà võ, tự tìm tòi học hỏi, lại được thầy dạy từ trước Đại Chiến nên sau này mới trở thành Võ Thần. Còn như Bá Thạch và con, thầy đều không muốn bọn con trở nên quá xuất chúng mà rước hoạ vào người. May sao Thạch lại không có hứng thú về võ, cũng tiện. Còn con thì lại giống mấy người trước, yêu thích tiên đạo, võ thuật, thầy có chút do dự.”

Y im lặng một chút rồi nói tiếp, gương mặt có chút buồn:

“Bọn con có thể trách thầy, thầy cũng không có ý chối bỏ trách nhiệm. Sau lần thu phục yêu quái vừa rồi, thầy nhận ra con thật có khiếu võ thuật, cứ tiếp tục dạy con những tiên pháp thông thường thì cũng thật có lỗi với con, từ nay con cùng với Bảo Hộ cứ chuyên tâm tu luyện những việc khác không cần lo lắng.”

Nói rồi y lấy ra một viên đan dược màu vàng kim hương thơm ngào ngạt: “Con ăn cái này vào đi, có lợi cho thể chất dùng kiếm của con.”

Gia Trì ăn vào liền thấy cơ thể ngứa ngáy, cứ như vết thương đang mọc da non vậy. Lát sau Gia Trì liền cảm thấy cơ thể săn chắc, cơ bắp cứng cáp hơn nhiều.

Cao Thượng Thiên lại lấy ra một viên ngọc trong suốt như pha lê đang quát quang lập loè, nhìn kĩ thì bên trong còn có một chấm đen đang xoay tròn như một hố đen vậy.

Sau khi trải qua tinh luyện, viên ngọc của con yêu quái kia đã trở thành pháp bảo cực kì hữu dụng cho người tu tiên. Cao Thượng Thiên thực sự đã cải tiến được viên ngọc như ý muốn. Y cảm thấy bản thân thật giỏi, tự thưởng cho mình vài trận vỗ tay trong lòng. Mà kể ra cũng thật lạ, viên châu này hình như ngay từ đầu đã có những khả năng này, chẳng qua do thời gian bào mòn, mất dần mất đi những pháp lực vốn có. Cứ như một viên ngọc đẹp bị chôn vùi, bùn đất dơ bẩn dính lên nên dần trở nên mờ đục.

Cao Thượng Thiên vốn định cho Gia Trì viên ngọc này, xem như thưởng cho công lao vất vả chăm sóc Trúc Lâm nề nếp bao năm qua và cũng là thay lời áy náy lâu nay bỏ bê việc tu luyện của Gia Trì. Nhưng Gia Trì sau trận ói thập tử nhất sinh như du lịch ở quỷ môn quan trở về liền lắc đầu nguầy nguậy từ chối món quà của Cao Thượng Thiên. Cao Thượng Thiên đành phải đem cho Bảo Hộ, Bảo Hộ tu vi quá thấp, không dùng hết được khả năng của pháp bảo, mà viên châu cũng không chịu nhận Bảo Hộ làm chủ.

Vì Gia Trì không chịu nhận viên châu, Cao Thượng Thiên đành phải bế quan ba ngày luyện cho học trò mấy viên tiên đan có thể giúp y nhanh chóng thăng cảnh giới. Mấy viên đan này ở Cõi Thiên bán đắt thật đắt, Gia Trì đã tính sơ qua, với số lượng nhang đèn của thầy mình, phải tốn ba mươi lăm năm mới mua nổi một viên hạ phẩm. Vậy mà thầy y trong ba ngày luyện ra gần…. ba mươi viên thượng phẩm mùi thơm ngào ngạt cho hắn và Bảo Hộ…. ăn chơi. Gia Trì vừa vui vừa giận, giận cho người thầy bản lĩnh kinh thiên của mình đã bỏ bê sự tu luyện của học trò suốt mấy chục năm. Thôi coi như mấy viên đan này làm quà an ủi thì cũng được.

----------------

Fanpage đây nha mọi người <3

https://www.facebook.com/profile.php?id=61555961890891

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.