Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

‘tu học’ tại cõi Ma

Tiểu thuyết gốc · 2539 chữ

“Thực ra hôm nay đến đây còn một việc nữa.” Thiên Quân phá vỡ bầu không khí thâm trầm.

“Những năm qua ma giới yên ắng bất thường, dạo gần đây lại xuất hiện hiện tượng lạ, thiên kiếp dao động. Nhưng bọn chúng hình như dùng cách gì đó che mắt chúng ta, nhìn qua thì cứ như sấm chớp bất thường. Nhưng Thiên Vương đã xác nhận đó chính là thiên kiếp. E là có kẻ tu đến cảnh giới Quỷ Quân, Ma Chánh trở lên.”

Thiên Quân đổi giọng, trở nên suy tư và nghiêm túc:

“Nếu chỉ có thế thì không có gì, nhưng thiên kiếp diễn ra dồn dập mới làm ta lo lắng, lại đáng nghi ở chỗ, bọn chúng làm đủ cách để che dấu thiên kiếp. Nếu có nhiều ma quỷ thăng kiếp thì là nỗi lo lớn, nhưng nếu là một kẻ liên tiếp thăng cấp thì lại càng là một nỗi lo lớn hơn. Như thế, e là bốn cõi sắp tới sẽ khó mà giữ được bình yên.” Thiên Quân mặt đanh lại.

Mạc Cung Hoàng thân là một trong Tứ Trấn, lúc này cũng lên tiếng: “thế lực của Thiên Cung mạnh hơn, chúng ta lại có Thiên Vương bảo hộ, có điều gì mà khiến bệ hạ lo đến như thế.”

Thiên Quân giải thích, mắt nhìn chăm chăm con cò đang bắt cả bên bờ suối:

“Người của chúng ta ở bên kia tìm hiểu kiểu gì cũng không ra bí mật ở đằng sau. Nhưng Thiên Vương lo lắng là bọn chúng có kẻ thăng lên Ma Vương, hoặc có khi hơn nữa cũng nên. Suy cho cùng, vì có hoà ước giữa Thiên Cung và Vạn Ma Cung trói buộc, người của chúng ta ở bên kia cũng không tự do đi lại được.”

Thiên Cung tuy có tiếng là đứng đầu bốn cõi, nhưng thực ra phía bên kia thì gần như là tự trị. Thiên Cung chỉ gửi mấy người đến làm đại diện, coi sóc sổ sách hữu danh vô thực mà thôi. Người dân bình thường bên kia cũng không thờ cúng thần quân mà thờ quỷ quân, ma quân của họ.

Cao Thượng Thiên nghe xong thì vẫn thế, mặt không chút biểu tình, lặng yên nghe Ma La nói, ánh mắt bờ môi không vui không buồn. Chờ Ma La giải thích xong, y lại làm như không có điều gì đáng lo lắng hay bất ngờ, cứ như không phải chuyện của mình mà lên tiếng:

“Vậy theo ý Thiên Quân, chắc là muốn gửi một đám người đến cõi Ma dò la tình hình rồi? Chẳng lẽ Thiên Cung thiếu người tới mức muốn đến đây bắt một nhà ba người bọn ta đi?”

Nghe tới gửi người đến ma giới, Gia Trì liền cảm thấy có chút phấn khích, lại nghe đến “một nhà ba người” thì mắt lộ rõ ý cười. Cao Thượng Thiên âm thầm dùng thần thức quan sát tất nhiên thấy rõ biểu cảm của hắn.

“À không dám không dám phiền cả đại sư đi cùng, chẳng qua là ta nghĩ Gia Trì Tiên Sứ dù liên tục thăng cấp nhưng suy cho cùng vẫn chưa từng ra ngoài trải nghiệm. Nếu có thể đi lần này, có thể va chạm, rèn dũa một chút, tuy không có ích đối với tu vi nhưng chắc chắn, tiên pháp và võ thuật sẽ thăng tiến. Nhưng nếu đạo sư không đồng ý ta cũng không dám cưỡng ép.” Ma La vội vàng giải thích.

Cao Thượng Thiên không khách khí gì mà cười mỉa, phang một câu làm cho Long Tường mà đám người còn lại sợ muốn nín thở, xả cục tức trong bụng:

“Còn tưởng Thiên Quân đến đây là thực sự muốn hoà giải cơ, e là mấy câu như ‘tuyệt không nhắc tới’ khi nãy cũng chẳng có mấy phần thật lòng. Trước sau đều muốn người của Trúc Lâm mài sức bán mạng cho Thiên Cung thôi. Cói nói cái chi mà đi trải nghiệm rèn dũa? Lỡ hắn có chuyện chi, Thiên Quân lấy cái chi mà đền? Không lẽ lại đến đây mà dâng tượng người bằng ngọc quý không dám dùng cho ta chắc?”

Không nghĩ bị phản ứng mạnh như thế, Thiên Quân có chút bối rối:

“Làm gì có chuyện đó, ta chỉ nghĩ Long Tường và Gia Trì, hai đứa đều tu vi ngang ngang nhau, nếu đi cùng thì có thể giúp đỡ. Mà con trai ta nghe đến chuyện này cũng háo hức lắm, nên ta trộm nghĩ, Tiên Sứ chắc cũng thế đi. Hôm nay ta đến đây, cùng lắm là muốn xin lời khuyên, xem đại sư nghĩ thế nào về dị tượng, chứ không hề có chút ép buộc gì đâu! Mong đại sư chớ có nặng lời…”

“Rồi răng? Không lẽ ngài nghĩ là ngài cho Long Tường đi thì có nghĩa là Gia Trì cũng phải đi? Long Tường hay ai có chuyện thì có nghĩa là Gia Trì có chuyện cũng không phải chuyện chi, đều là hy sinh không tránh khỏi? Hay răng?” Cao Thượng Thiên cảm thấy hơi bực dọc, giọng điệu tuy có vẻ tức giận, nhưng ngữ khí thì đều đều.

Ma La Thiên Quân hơi chột dạ đích thực là y có nghĩ thoáng qua như thế, ai dè Cao Thượng Thiên lại không nể nang gì mà nói toạc móng heo ra. Y lên tiếng giải thích mấy câu.

Trong lúc hai bậc bề trên lời qua tiếng lại, Gia Trì đứng ở phía sau lại không có biểu tình hoảng hốt lo sợ như những người khác. Y đang ngập tràn ý xuân, vui vẻ không thôi, không nghĩ vì mình mà thầy, ở trước mặt bao nhiêu người vạch trần Thiên Quân, không ngại va chạm mà công khai bảo vệ hắn.

Cao Thượng Thiên thì trầm ngâm suy nghĩ, bỏ hết ngoài tai mấy câu giải thích giả giả thật thật của Ma La. Y có chút cân nhắc. Y biết Gia Trì rất giỏi kiếm thuật, được chính bản thân y và Mạc Cung Hoàng ‘cầm tay’ chỉ dạy thì sao tệ được, nhưng vẫn chưa có dịp rèn dũa thực tế.

Trước đây Thượng Thiên cũng muốn đẩy Gia Trì ra ngoài trải nghiệm nhưng thấy có chút gì đó… không nỡ nên đành năm lần bảy lượt gác lại. Dùng thần thức quan sát, thấy Gia Trì không dấu được vẻ gấp gáp thì Cao Thượng Thiên thở dài nói:

“Nếu thế thì còn phải xem học trò ta nghĩ sao đã, nếu nó muốn đi, ta cũng thấy đây là dịp tốt rèn luyện một chút.”

Ma La đang thao thao bất tuyệt giải thích cho bản thân mình thì bỗng dưng im bặt. Y không hiểu vì sao vị đại tiên này lại thay đổi thái độ đột ngột như thế. Thái độ khi lên bờ khi xuống ruộng mấy bận trong chưa đầy hai chén trà làm cho y mệt mỏi không thôi.

Gia Trì còn chưa lên tiếng, Long Tường ngồi bên cạnh Thiên Quân đã cười vui vẻ, nói: “còn gì nữa đâu mà do dự? Gia Trì, ta với cậu tu vi cách có chút xíu, lần này ta cũng đi. Nếu đi chung có thể giúp đỡ lẫn nhau. Lần đi này chắc cũng vài ba năm, ta và cậu phải kết thân một chút haha.”

Gia Trì cũng mỉm cười đáp lại rồi bước lên quỳ gối trước thầy mình mà nói:

“Thưa thầy, con cũng nghĩ đây là dịp tốt để rèn luyện nhưng thời gian lâu như thế, học trò sẽ nhớ thầy lắm, lại sợ không ai chăm sóc cho thầy tử tế, con thật không nỡ.”

Nói xong mắt hắn đỏ lên tựa như sắp khóc, lại gục mặt vào đùi Cao Thượng Thiên dụi dụi. Cao Thượng Thiên trong khoé mắt, bờ môi có một sự vui vẻ mỏng nhẹ phủ lên, lấy tay vuốt vuốt đầu, tay kia thì vỗ vỗ lưng cứ như đang an ủi một đứa trẻ thơ, nói không sao con cứ đi, thầy không việc gì.

Một màn tình cảm sướt mướt này bị cả đám người Thiên Quân thu hết vào mắt, biểu tình quái dị. Ngay cả Thiên Quân tính tình trầm ổn như dãy Trường Sơn mà cũng phải nhướn một bên chân mày. Bọn Vinh, Thạch vốn đã quen với chuyện này cũng phải bóp trán một phen, chỉ riêng tên Hoàng là nheo mắt, cười thầm một trận gian xảo. Bảo Hộ chưa trải sự đời, hùng hồn tuyên bố đã có em chăm sóc thầy, anh cứ yên tâm lên đường bị Cung Hoàng kéo ra sau lưng bịt miệng giấu đi.

Thiên Quân sau khi đem nguyên cuốn đạo đức kinh niệm thầm trong đầu xong, khôi phục vẻ điềm tĩnh nghiêm trang mà nói: “nếu vậy thì thật là tốt, có khi đây là dịp để hai bên kết tình thân. Lần này đi, ta cũng không phái người của Âu Cổ theo, tránh gây thêm thị phi, mong đại sư chớ có lo lắng.”

Lo lắng cái gì, thử đụng tới học trò của ta, ngươi xem ta có dám bẻ cổ ngươi không oắt con láo toét Âu Cổ - Cao Thượng Thiên mắng thầm. Ngoài mặt y chỉ mỉm cười như có như không, gật đầu ra vẻ đã biết, còn không thèm nhìn Thiên Quân một cái.

Chuyện trò uống thêm hai chén trà nữa Thiên Quân cũng đứng lên, tặng mấy món bảo vật phòng thân cho Gia Trì rồi rời đi. Long Tường ở lại cùng Gia Trì bàn bạc về chuyến đi, cả buổi lâu sau cũng cáo từ. Hai bên hẹn nhau đúng một tháng nữa sẽ lên đường xuất phát vào cõi Ma.

Cao Thượng Thiên nhìn đống pháp bảo mà bĩu môi, nói với Gia Trì là đồ của thầy xịn hơn, ngươi cứ giữ mấy thứ này lại để dùng cho Long Tường, coi như của thiên trả địa. Sau đó bế quan đem thanh Hắc Ô luyện hoá một phen, nâng cao khả năng tấn công của nó. Rồi dành suốt hai ngày ở trong không gian quạt trúc mà tìm kiếm một phen, lựa ra gần ba trăm món pháp bảo, tiên dược, tiên đan chữa thương cho học trò cưng, sẵn kiếm vài món cho Bảo Hộ, tránh mang tiếng thiên vị, thê nô khó nghe gì đó.

Đêm trước lúc đi, hai thầy trò ngồi cùng nhau trên chiếc trường kỷ, ánh đèn lung linh, gió thổi rào rạt, suối chảy róc rách, không gian êm đềm trữ tình vô cùng. Gia Trì ngồi bên thầy mình nói chuyện to chuyện nhỏ, Cao Thượng Thiên cuối cùng e dè móc viên ngọc yêu thú ở Nam Định ra đưa cho Gia Trì.

Thời gian qua lâu, y cũng không cảm thấy buồn nôn khi nghĩ về chuyện năm đó nữa nên cũng vui vẻ nhận lấy. Viên ngọc này kể ra cũng lạ, Bảo Hộ dùng tạm nó cũng nhiều năm nhưng nó nhất quyết không nhận chủ. Hôm nay Gia Trì vừa cầm vào, viên ngọc lại như nhận ra chủ nhân lập tức phát ánh sáng đen, chấm tròn ở giữa lớn dần, xoay vòng như một cái hố đen, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra nó đang hấp thụ linh khí xung quanh. Không những thế nó còn nhanh chóng nhập vào người Gia Trì, như hòa làm một với đan điền.

Cả hai thầy trò đều thấy ngạc nhiên nhưng viên ngọc này hoàn toàn tương thích và hỗ trợ y. Cao Thượng Thiên sau khi xem xét một hồi thì cầm mấy món đồ hắn lựa từ trong đống đồ của bản thân ra dặn dò ba bốn lượt nữa mới yên tâm. Gia Trì trong lúc đó thì cứ nhìn chằm chằm Cao Thượng Thiên không rời mắt, như thể muốn tạc sâu gương mặt của Cao Thượng Thiên vào lòng.

Lúc sau, trong lúc Cao Thượng Thiên nghỉ mệt uống trà sau một màn thuyết minh hướng dẫn sử dụng đống pháp bảo không ngơi nghỉ, Gia Trì ngồi khều khều ngón út của Cao Thượng Thiên đang đặt trên trường kỷ, lúc sau như không kiềm được mà đưa hai tay nắm lấy ôm vào ngực. Cao Thượng Thiên quay qua nhìn hắn, hai đầu chân mày khẽ nhấc, thấy hắn mắt rưng rưng mà nói:

“Lần này đi, con sẽ nhớ thầy lắm, con không ở bên thầy, trong lòng khó yên, thầy sao không cho con món gì đó, để mỗi lần ngắm nó, con đều như nhìn được thầy?”

Cao Thượng Thiên phì cười: “tên ngốc ni, cũng đã bảy mươi tuổi đến nơi, còn đào chỗ mô ra lắm tâm tư thiếu nữ như ri, con nhìn ba trăm món đồ ni, có món nào không phải của thầy cho mi??”

“Không phải thế, con muốn thứ gì mà thầy thường mang theo trên mình kia.” Gia Trì lắc đầu nguầy nguậy.

Cao Thượng Thiên có chút bối rối, không phải vì tình cảnh này mà là vì y mặc đồ thực sự quá giản dị, trên người không có trang sức gì. Bỗng y nhìn xuống tay, trên tay đang đeo một chiếc nhẫn ngọc trắng mảnh mai. Y tháo chiếc nhẫn xuống đưa cho Gia Trì:

“Thầy đeo chiếc nhẫn này rất rất lâu rồi, trong một lần vân du mua được bên vệ đường, chất liệu không phải cao cấp nhưng đơn giản tinh tế. Cũng đã mấy ngàn năm thầy hiếm khi tháo ra, nhưng nếu nói cho con được thì cũng chỉ có món ni thôi.”

Gia Trì cũng không khách sáo gì, mừng như nhặt được của giữa đường, cầm lấy đeo luôn vào ngón áp úp bên trái. Cao Thượng Thiên thấy thế bỗng nhiên thấy xấu hổ, một cảm giác đã lâu không thấy. Từng tuổi này mà còn xấu hổ gì nữa không biết! Nhưng đồng thời cũng vô thức mà bên mép trái khẽ cong lên một chút. Gia Trì vùi vào lòng Cao Thượng Thiên, gối đầu lên đùi hắn ngập ngừng:

“Sớm mai con đã phải lên đường với Long Tường, lần này đi chắc cũng phải ba năm. Tối nay thầy… dỗ con ngủ được không?”

Cao Thượng Thiên bỗng nhiên lại thấy xấu hổ, thằng nhóc này hôm nay sao thế nhỉ, tự nhiên thấy thật bối rối. Nghĩ vậy Thượng Thiên vẫn vuốt đầu vỗ lưng cho Gia Trì, thở dài:

“Đi mau về chóng, thầy ở nhà chờ ngươi về rang hột bí. Xem ra sắp tới phải cắn tiết kiệm chút rồi.”

Sáng hôm sau, lại một màn nước mắt hoen mi, Bảo Hộ, Hồ An và Long Tường gỡ mãi mới bứt được Gia Trì ra khỏi người Cao Thượng Thiên trong sự ngơ ngác ngỡ ngàng của người còn lại - Vũ Anh Tiên Sứ.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.