Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa từ trên trời rơi xuống

Phiên bản Dịch · 2359 chữ

Chương 2: Chuyển biến

Trần Thác nhìn qua nhìn lại trên người Thúy Cúc và quản sự Trần Hải, trong lòng dần lạnh.

Hai người này, một người chưởng quản tỷ nữ, một người chưởng quản nô bộc. Chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do hai người xử lý và sắp xếp, làm việc rất ngay ngắn rõ ràng. Chính mình cũng cảm thấy thư thái, nghĩ thời kỳ địa chủ phong kiến quả nhiên tiêu dao.

Bây giờ bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hắn chợt ý thức được, trong lòng lão phu nhân kia chỉ sợ giữa nhi tử cũng có sự khác biệt. Một đứa con thứ như hắn nói không chừng bị coi là kẻ phụ thuộc, công cụ hình người.

“Quân hầu. Ngài mau chóng lên đường thôi.”

Thấy Trần Thác không nói gì, Trần Hải lại thúc giục một câu.

Thúy Cúc cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, để tránh chậm trễ, xin ngài nhanh chóng khởi hành.”

Không riêng gì bọn họ, mà bất cứ tỳ nữ, nô bộc nào đang ở trong phòng cũng nhìn chằm chằm Trần Thác, dáng vẻ thúc giục hắn hãy mau đứng lên.

Bỗng chốc Trần Thác cảm thấy áp lực dồn vào, tay chân lạnh toát.

Một tháng qua, kho khăn lắm hắn mới sinh ra chút cảm mến trong lòng. Giờ đây đã triệt để biến mất, hắn cảm thấy mình không phù hợp với nơi này, thời đại này.

Xung quanh tuy nhiều người qua lại, nhưng Trần Thác thấy mình như kẻ cô độc chốn băng tuyết.

Hắn cuộn chặt nắm đấm, ghi nhớ thật kĩ một màn này vào đáy lòng, sau đó hít sâu một hơi đứng dậy với vẻ mặt đờ đẫn.

Trần Hải lập tức xoay người phân phó.

“Chuẩn bị xe.”

-----------------------------------

Kinh đô Nam triều được đặt ở Khang thành, hiện còn đang xây dựng. Nó không dựa theo bố cục Nam-Bắc mà tựa núi sông, thuận theo tự nhiên mà làm. Tuy quan tâm đến thiên nhiên, thiên đạo(.) nhưng cốt lõi vẫn là hoàng cung.

*Câu gốc Thiên Đạo Tự Nhiên: là một mệnh đề triết học, có nghĩa là sự vận động, xuất hiện và phát triển của tự nhiên là tự nhiên và không có sự cai trị nào khác.

Hoàng thành Nam Trần ở phía Bắc thành Kiến Khang, có nước bao quanh. Bắc là dòng sông Tần Hoài vang danh thiên hạ, Đông là Thanh Khê, Bắc là Triều Câu, tây là Vận Khinh. Mà hai bên bờ Thanh Khê và Triều Câu là nơi của phủ đệ quý tộc, đại thần trọng yếu.

Phủ của Lâm Nhữ huyện hầu Trần Thác cũng ở đó, bên bờ Đông Thanh Khê, gần cửa Đông Ly, sát rìa thành Kiến Khang. Hắn ngồi xe bò, dọc theo đường đi liên tục quan sát. Nhà cửa xung quanh đa số đều thấp bé, tường thành phía Đông cũng không phải làm bằng đá mà dùng đất đắp lên. Nhìn thế nào cũng nồng đậm khí tức lịch sử, thế là Trần Thác cảm thấy an tâm hơn một chút.

“Đây là kinh đô Nam triều, tường thành chẳng phải xây bằng đá, cũng chẳng cao đến mười mấy trượng, không thể nào là thế giới võ thuật được.” Trần Thác cố gắng kìm chế tâm tình, không thèm nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa. Hắn đổi lực chú ý sang chuyện khác, nghĩ tới chuyện quỷ thần Chu Du Tử nói.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn động đến cục diện trước mặt.

“Vốn còn lo lắng sẽ lộ sơ hở với người thân cận, giờ mới biết Trần Phương Khánh không được coi trọng, phụ thuộc vào huynh trưởng. Cái này có được tính là trong họa có phúc không?” Trần Thác cười tự giễu một tiếng, lấy khổ làm vui.

Xe bò nhanh chóng rẽ vào cửa ngõ, xa xa nhìn thấy vương phủ Nam Khang.

Trần Thác lục trong ký ức ít ỏi, biết vương gia phủ Nam Khang tiền nhiệm cũng chính là Trần Đàm Lãng, phụ thân Trần Phương Khánh, rất được cao tổ Trần Bá Thiên yêu thích. Trần Thác khá nghi ngờ điều này, bởi Trần Đàm Lãng bị đưa lên phía Bắc làm con tin. Nhưng ít ra ngoài mặt thì hai vị Hoàng đế đối với dòng chính của vương phủ Nam Khang có đủ ý tứ.

Nhìn vị trí vương phủ Nam Khang là có thể thấy được một chút.

Vương phủ ở bờ Tây Thanh Khê, phía Tây gần như sát với hoàng thành, phía Đông có thể thấy được phủ thành Đông-chỗ ở của Tể tướng.

Xung quanh vương phủ phồn hoa sạch sẽ, so với hầu phủ của Trần Thác tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Tiếc thay, hắn không có bất kì sự yêu thích nào, chỉ thấy đè nén, dự cảm bất thường âm thầm nảy sinh.

Quả nhiên, hắn vừa tới phủ đã nghe một câu:

“Quân hầu, ngài gây tai họa rồi.”

Người nói chuyện là quản sự vương phủ, bộ dạng khá giống với Trần Hải.

Người này tên là Trần hạ, là huynh trưởng Trần Hải, hai người đều là người hầu.

“Có ý gì?” Trần Thác lạnh lùng hỏi, “Điểm tâm ta còn chưa kịp ăn đã vội vàng chạy tới đây, lại phủ đầu ta một câu tai họa?”

Trần Hà nói: “Quân hầu chớ nóng giận, chúng ta phụng mệnh làm việc, nên phải…”

“Được rồi. Nói rõ ra xem nào.” Trần Thác khoát tay, lười nghe giải thích.

Trần Hà sững sờ, nhưng thần sắc không thay đổi, nói thẳng: “Chu tiên sinh đã tới, mà Quân hầu chưa đến nên chủ mẫu chỉ đành xin lỗi. Nói thân thể ngài có bệnh nên không thể nghênh đón.” Hắn thấp giọng, “Tình tình chủ mẫu ngài cũng biết, đã tức giận đương nhiên là muốn trách phạt ngài.”

Trần Thác hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống.

Này chính là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rớt xuống.

“Nếu thì thì ta không vào là được.” Hắn phất ống tay áo một cái, quay người định rời đi. Hảo cảm của hắn đối với trên dưới phủ quận vương Nam Khang này, và cả mẫu thân chỉ có trong trí nhớ của vị Trần Phương Khánh kia mất sạch.

“Quân hầu đừng đùa vậy.” sắc mặt Trần Hà lập tức thay đổi, “Xin ngài đừng làm khó chúng ta. Huống hồ, giờ ngài về, truyền ra ngoài sẽ bị người ta nói là bất hiếu, cho dù có hoài bão cũng khó mà được tiến cử.”

Trần Thác nhìn chằm chằm hắn một lúc, hồi xức lộn xộn xuất hiện nhiều tin tức hơn.

Vị Trần Phương Khánh rõ ràng trong nhà không hề có quyền nói chuyện. Nam Trần không có khoa cử, hắn không muốn chịu nhục chỉ có thể hăng hái, tìm đủ loại đường tắt. Còn trong vương phủ, hắn chưa chuẩn bị tốt thì đúng là không nên trở mặt.

Chi là lòng càng thêm chán ghét, nhưng trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn lại, nói: “Vậy theo ngươi thì nên làm thế nào?”

Trần Hà lên tiếng: “Chủ mẫu đã nói là ngài bị bệnh, thế nên ngài phải chờ một lát. Còn nữa, xin ngài dời bước đến hậu viện, chờ lão phu nhân cho gọi.”

Trần Thác hít sâu một hơi, liếc nhìn Trần Hà thật sâu, cất bước vào phủ.

“Phải bò lên trên thật nhanh. Tôi tớ ngoài mặt thì khách khí, nhưng ai nấy đều không để ta vào trong mắt. Cứ nén giận mãi thế này chắc ta giảm thọ mất.”

Mang theo tâm sự nặng nề, Trần Thác đi tới hậu viện. Nhìn người hầu kẻ hạ như gần như xa vây quanh, hắn không nhịn được mà thở dài.

“Sao nhị ca lại thở dài?”

Một âm thanh non nớt truyền đến.

Trần Thác tìm nơi phát ra tiếng, thấy một tiểu nha đầu mặc váy buộc cao (váy kiểu dáng như trong phim Võ Tắc Thiên ấy ạ), trên dưới mười tuổi, bộ dạng thanh tú, đang cầm một quyển sách.

Trong trí nhớ rời rạc, Trần Thác nhận ra đây là tam muội Trần Kiều, là nhi nữ Trần Đàm Lãng lưu lại trước khi đi làm con tin.

Theo như ký ức còn lưu lại thì quan hệ của Trần Phương Khánh và vị muội muội này cũng coi như hòa hợp. Bây giờ gặp, hắn chỉ chào hỏi hai tiếng, không dám bắt chuyện quá nhiều, tránh cho bất cẩn lộ chân tướng.

Hắn không ngờ, bộ dạng này của mình lại khiến cho Trần Kiều hiểu lầm.

“Muội biết vì sao huynh ưu sầu.” tiểu Trần Kiều nhảy chân sáo, đưa sách trong tay tới, “Huynh xem qua sách này một chút sẽ an tâm hơn.”

“Đây là gì?” Trần Thác bước tới nhìn qua, trên bìa viết bốn chữ [Thanh Trai Bút Lục].

“[Thanh Trai Bút Lục] của đại tài tử Lục Ưu. Chẳng lẽ huynh không biết? Vị này ẩn cư ở Đông Sơn, tu đạo dưỡng tầm nhìn, thường xuyên viết thơ. Những bài tâm đắc được tôi tớ sửa sang lại, rất nhanh sẽ truyền khắp Kiến Khang.” Đôi mắt Trần Kiều trắng đen rõ ràng, lấp lánh như một ngôi sao sáng, “Muội nghe nói Lục tài tử phong thần tuấn lãng. Không chỉ học và nghiên cứu về trời đất, con người, mà còn có một thân đầy bản lĩnh, thần thông.”

Nhìn dáng vẻ hâm mộ của muội muội nhà mình, Trần Thác lắc đầu, mở sách đọc lướt qua. Đa số đều là thơ ca, cũng có vài lời huyền đàm(.), những cái này đều không khơi nổi hứng thú của hắn.

*Huyền đàm: có nghĩa là đàm luận về đạo của Lão Trang và Chu Dịch. Cũng có nghĩa phiếm chỉ bàn luận hão, xa lìa thực tế.

Trần Kiều thấy thế thì có chút không phục, nói: “Nhị ca đang lo lắng bị mẫu thân trách cứ nên đọc không vô. Chứ chỉ cần nhìn kỹ một chút là có thể cảm nhận được bản lĩnh của Lục tài tử. Ghi chép của ngài ấy là trào lưu thành Kiến Khang, vô số thế gia công tử bắt chước theo. Nhưng người được tán thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Vừa nói vừa kiêu ngạo ưỡn ngực, nhưng thân thể gầy yếu nên chẳng có tí khí thế nào.

Trần Thác gật đầu phụ họa, thuận miệng hỏi: “Nghe ý tứ của muội, vị Lục Ưu này là một đạo sĩ?”

Trần Kiều thấy hắn hỏi, lập tức trả lời: “Lục tài tử được Thiên Sư coi trọng, thu làm đệ tử quan môn(.). Nhưng thứ mà huynh muốn hỏi là tình huống của vị tu đạo ở chính đường đúng không?” Tiểu nha đầu đảo mắt một vòng, “Thôi được rồi, bản cô nương ta cứu huynh một lần. Huynh phải nhớ kỹ phần nợ ân tình lần này, mua son phấn ở Đông Thủ các trả cho muội.”

*Đệ tử quan môn: để tử cuối cùng được nhận, là đệ tử yêu thích của sư phụ và có vị trí đặc biệt trong tất cả đệ tử. (Baike)

Trần Thác lúc này mới tỉnh táo tinh thần, nghĩ thầm tiểu nha đầu này nhỏ vậy đã biết trang điểm, miệng thì hỏi: “Muội giúp thế nào?”

Trần Kiều cười hì hì một tiếng, lấy con hạc giấy từ trong tay áo ra, chụm hai tay nâng lên trước mặt, thổi nhẹ một cái, sau đó hô: “Tật!”

“Muội….” Trần Thác đang tính hỏi, nhưng hai mắt trừng to, im bặt không nói nữa.

Con hạc giấy kia sau khi nghe lệnh thì khẽ run lên, hai cánh rung rung, nhảy qua nhảy lại trên tay Trần Kiều hai lần. Cuối cùng nó bay lên, xoay quanh một vòng trên đỉnh đầu hai người, phát ra tiếng vang lớn “cặn bã”. Nó linh hoạt hệt như vật sống.

Sau đó hạc giấy dừng lại trên đầu ngón tay Trần Kiều, còn nàng thì nói nhỏ hai tiếng.

Trần Thác nhìn chằm chằm con hạc giấy kia, mắt mở lớn muốn rớt ra. Cứ thế nhìn nó rời khỏi ngón tay Trần Kiều, bay lên như một con chim, xuyên qua tường viện không thấy bóng dáng.

“Đây….đây là chuyện gì?”

Tam quan của hắn bị chấn động.

Trần Thác khẳng định lúc Trần Kiều ném hạc giấy không hề có sợi dây nào điều khiển. Thật sự chỉ ở trong lòng bàn tay, thổi một chút khí, nói một chữ, hạc giấy kia có thể tự mình bay lên như sinh vật sống.

Hắc khoa kỹ* của cổ đại?

Cơ quan thuật của Mặc gia*?

Từng câu hỏi xẹt qua trong lòng hắn, cuối cùng lại nghĩ lại.

Người ở ngay trước mặt mà còn nghĩ vẩn vơ, trực tiếp hỏi là được.

*Hắc khoa kỹ chỉ công nghệ vượt xa tầm hiểu biết, không tuân theo định lý hay nguyên lý nào.

*Mặc gia (Thật sự cái này là một phạm trù cực kì sâu rộng, mà mình không biết tiếng trung nên trình độ không tới nơi tới chốn, mong mọi người thông cảm.)

*Thứ nhất: Mặc gia là một trường phái triết học Trung Quốc cổ đại do Mặc Tử sáng lập. Nó phát triển cùng thời với Nho gia, Đạo gia, Pháp gì và là một trong bốn trường phái triết học chính trong thời Xuân Thu và Chiến Quốc.

*Thứ hai: Cơ quan thuật Mặc gia là những sáng chế của Mặc tử, người ta nói rằng ông có thể biến một khúc gỗ 3 thước thành một cái gánh có thể vận chuyển được 300kg trong tích tắc. Ông sử dụng nguyên tắc đòn bẩy, dùng một quả cam để nâng nước. Ông cũng làm ra bánh xe gốm, ròng rọc…để phục vụ sản xuất và quân sự.

Dịch: GramK

Bạn đang đọc Một Người Đắc Đạo (Dịch) của Chiến Bào Nhiễm Huyết

Truyện Một Người Đắc Đạo (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GramK
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.