Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1086 chữ

Chương 4:

Mọi người có lẽ cảm thấy nguyên chủ là người không được thông minh nhưng cô ta lại biết cách tạo thanh danh tốt cho chính mình.

Tuổi còn trẻ mà đã bị nhà họ Khương lừa vào cửa, chưa đẻ con mà đã phải nuôi ba đứa con không cùng máu mũ với mình, cả của hồi môn cũng bị nhà họ Khương lừa nốt.

Những gì đã trải qua với cô ta khiến mọi người cảm thấy quá thảm, nhờ đó mà cô ta nhận được rất nhiều sự đồng cảm đến từ mọi người ở trong thôn.

Thêm vào nữa là bình thường cô ta nói chuyện rất ôn nhu nhẹ nhàng, có lúc còn đối đáp được vài câu thơ ca với những người tri thức trong thôn.

Cho nên lúc bình thường cô ta đánh ba đứa đến thương tích đầy mình thì mọi người trong thôn cũng cảm thấy đây là do mấy đứa nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện nên cô ta mới dạy dỗ chúng nó.

Trong tiểu thuyết Mạnh Phúc nhớ là tuyến nhân vật nữ chính phải tầm hơn mười năm sau mới xuất hiện, còn cuộc sống lúc nhỏ đầy bi thảm của ba nhân vật phản diện đều không được nhắc nhiều đến.

Nhưng trong sách cũng nhấn mạnh mấy nhân vật phản diện này đều do một tay người mẹ kế thúc đẩy mới thành ra như vậy.

Vì thế mà Mạnh Phục không hề biết trong thôn mời thầy tiên sinh về dạy vội vã hỏi: “ thật sự là mời người về dạy chữ cho mấy đứa nhỏ sao?”.

“ Tất nhiên là sự thật, nhà chị liền không có vận khí như vậy, muốn học chắc phải tốn phì là vài quả trứng gà”. Người trả lời chính là một chị gái tên Thu Thúy năm nay đã hai mươi đứa con trai của chị ta hơn Đại Tráng một tuổi.

Chị ta nói xong liền đưa mắt về túi đồ trên tay Mạnh Phục: “ đang còn mùa hè em mua bông làm gì đấy?”.

“ Giờ giá bông đang giảm”: Mạnh Phục nói xong chỉ tay về phía mấy đứa nhỏ: “ em mua trước rồi đến thu mới làm, mấy đứa nhỏ lớn từng này rồi vẫn chưa mặc qua áo bông bao giờ”.

Mọi người nghe cô nói xong liền tấm tắc khen ngợi, sau đó nói với mấy đứa nhỏ: “ các ngươi đúng là mệnh tốt, lúc mẹ ruột còn sống cũng không có đồ mới mà mặc, vậy mà mới mùa hè thôi mà mẹ kế của các ngươi đã lo mua bông về chuẩn bị làm áo bông mùa đông cho các ngươi rồi, vậy mà các ngươi còn nghịch ngợm quậy phá”.

Có người nói tiếp: “ không phải ai cũng tốt như mẹ kế này của các ngươi đâu, ở thôn Ngô gia sát vách có người mẹ kế vào cửa chưa được một tháng đã đem hai đứa con gái của chống đi bán rồi đấy”.

Ý tự của mọi người ở đây là muốn cho mấy đứa trẻ biết rằng Mạnh Phục là người mẹ kế hiền lành.

Ba đứa bé cũng ngạc nhiên chúng tưởng Mạnh Phục mua bông về là làm chăn mới, không nghĩ tới mua bông về để làm áo cho bọn họ, mấy đứa nhóc thấy cảm động không thôi.

Hơn nữa cô còn không đem Tam Muội đi bán, Mạnh Phục bị nói đến có chút lúng túng, vết thương trên đầu Đại Tráng do nguyên chủ gây ra vẫn còn rỉ máu kia kìa.

Sau khi tạm biệt mọi người cô dẫn mấy đứa về nhà, đem bông về phòng dẹp lúc đi ra thì thấy mấy đứa nhỏ đang làm việc.

Đại Tráng gọi là Tráng nhưng cô thấy thằng bé không có chút khỏe mạnh nào, quanh năm thiếu ăn thiếu mặc, làm cho thân thể thằng bé bị thiếu dinh dưỡng, nhìn gầy yếu đến không tưởng, vậy mà giờ khắc này thằng bé với thân hình gầy yếu đó đang cầm rìu bổ củi.

Mạnh Phục nhìn mà đau lòng, ở hiện đại những đứa bé tầm tuổi này đang còn làm nũng đòi bố mẹ nuông chiều, vậy mà đứa bé này....

Cô liền đi đến đoạt lấy cây rìu trong tay thằng bé: “ để Dì làm cho, những việc này sao con có thể làm được?”.

“ Tất nhiên là làm được rồi những việc này trước giờ do con làm mà”: Đại Tráng không chịu buông tay.

Lúc này giống như nhắc nhở Mạnh Phục vậy, nếu cô thay đổi quá nhanh mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ nghi ngờ, vậy nên cô buông tay ra.

Ba đứa bé tuy sức lực không lớn, làm việc cũng rất chậm nhưng ba đứa bé lại làm rất sạch xẽ và gọn gàng.

Cha mẹ chồng lừa nguyên chủ lấy mất đồ cưới, để lão nhị mua nhà sau khi mua nhà xong bèn đòi phân gia, nguyên chủ kéo theo ba đứa bé được chia một ngôi nhà đất.

Vài miếng đất được gần nhà đất cằn cõi không thể canh tác, vài miếng đất ở trên núi.

Còn lại ruộng nước đều ở chỗ cha mẹ chồng họ bắt nguyên chủ phải đi làm việc.

Cô ta đi làm về mệt bao nhiêu thì trở về liền phát tiết hết lên người mấy đứa bé bấy nhiêu.

Mạnh Phục không sợ hãi cha mẹ chồng như nguyên chủ cô cảm thấy nếu đã ra ở riêng vậy thì chuyện ai kẻ đó làm.

Cô đi vào trong chỗ bếp vạch lu gạo ra phát hiện gạo bên trong chỉ còn đủ cho ăn hai bữa mà thôi, với lại thịt mua cũng không nhiều thôi thì nấu cháo thịt cũng được, với lại giờ cũng đã tối đến chợ cũng không kịp, cô bắt tay vào nấu.

 Tới giờ ăn khi ngồi vào bàn ba đứa bé cứ tưởng chỉ được húp một chút nước thịt thôi là đã quá hạnh phúc nhưng không nghĩ lại được ăn cháo thịt, ba đứa bé quay qua nhìn Mạnh Phục bằng đôi mắt lấp lánh.

 

Mạnh Phục: “ ăn đi”, vừa nghe được đến đó ba đứa bé liền đưa cháo lên miệng húp, ăn xong chúng còn xoa bụng nở nụ cười mãn nguyện Mạnh Phục nhìn cảnh đó mà mĩm cười.

Bạn đang đọc Mẹ Kế Nuôi Dạy Nhân Vật Phản Diện ( Dịch) của Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ulyana
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật tiger_2308
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.