Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa do người tạo ra.

Phiên bản Dịch · 1025 chữ

“Chia tay cũng được, có điều 38 vạn tiền lễ hỏi này cô phải trả lại cho tôi!”

Lý Đông Húc cầm điện thoại di động, mặt mày nhăn nhó, giọng nói khàn khàn đè nén lửa giận cuồng loạn.

Hắn sắp phát điên rồi!

Hai tháng trước hắn vô tình quen biết một cô gái tên là Hồ Điệp Hoa. Người đã đẹp, chân đã dài lại còn ngây thơ thuần khiết. Lý Đông Húc bị tiếng sét ái tình bổ trúng, vừa gặp đã yêu nên vội vàng chủ động theo đuổi người ta.

Không ngờ, Hồ Điệp Hoa cũng có ý với hắn.

Sau vài lần hẹn hò, hai người xác định quan hệ yêu đương nhanh như điện xẹt. Chưa đến một tháng đã bắt đầu nói chuyện cưới hỏi, mọi chuyện đều vô cùng xuôi chèo mát mái.

Lý Đông Húc cho rằng chẳng mấy chốc mình sẽ có thể lấy vợ lập gia đình, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Có điều Hồ Điệp Hoa lời nghiêm nghĩa chính, nói muốn cưới cô ta thì phải chuẩn bị 50 vạn tiền lễ hỏi!

Lý Đông Húc chỉ là dân làm công ăn lương, đào đâu ra nhiều tiền vậy chứ? Thế nên hắn đành năn nỉ chèo kéo, mãi mới có thể ép giá xuống còn 38 vạn.

Hắn lấy hết số tiền vất vả làm lụng, chi tiêu chắt bóp trong suốt bảy năm ra. Sau lại đi vay mượn cô dì chú bác, khó khăn lắm mới góp đủ tiền lễ hỏi rồi tràn ngập vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.

Nhưng ngay đêm hôm qua, hắn đi làm về sớm, mua một bó hoa tươi rồi hớn hở cầm đến nhà Hồ Điệp Hoa, định bụng sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ.

Có điều ngay lúc đến cổng tiểu khu, Lý Đông Húc lại nhìn thấy vợ sắp cưới của mình ôm ôm ấp ấp một thằng đàn ông khác! Lại còn như chim non nép vào người gã, cùng nhau về nhà.

Đánh chết Lý Đông Húc cũng không dám tin, nổi giận đùng đùng hỏi Hồ Điệp Hoa xem gã đàn ông kia là ai?

Nào ngờ chưa kịp mở lời thì gã đàn ông kia đã đảo khách thành chủ, giễu cợt nhìn Lý Đông Húc, nói mình và Hồ Điệp Hoa mới là yêu đương chân chính. Còn hắn chỉ là một cái lốp xe dự phòng.

Hồ Điệp Hoa không nói năng gì, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lý Đông Húc lần nào, rõ ràng là đã ngầm đồng ý với những lời nói kia.

Lý Đông Húc thẹn quá hóa giận, nhào về phía gã đàn ông kia nhưng lại bị đối phương dùng một đấm hạ gục. Hai mắt nổ đom đóm, trăng sao quay mòng mòng, mũi miệng nhễu nhão máu.

“Thứ chó má ở đâu ra, đàn bà của bố mày mà cũng dám theo đuổi à?”

“Ha ha ha, mày hẹn hò với cô ta tận hai tháng, rồi đã nắm tay được mấy lần? Chắc hôn cũng chưa được cái nào đâu nhỉ?”

“Thằng ngu, ngày nào tao cũng ngủ với cô ấy đây này!”

Gã đàn ông kia lạnh lùng châm chọc, sau đó ôm Hồ Điệp Hoa nghênh ngang rời đi.

Lý Đông Húc ngơ ngơ ngác ngác quay về nhà, không hiểu sao lại trôi qua đêm này. Sang hôm sau, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, vội vàng gọi điện cho Hồ Điệp Hoa, không yêu cầu gì khác mà chỉ muốn lấy lại 38 vạn tiền lễ hỏi.

“Tiền lễ nào chứ, anh đưa tôi lúc nào?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Hồ Điệp Hoa: “Tôi với anh chỉ là gặp dịp thì chơi, chẳng nợ nần gì nhau. Từ giờ đừng gọi điện, liên lạc với tôi nữa.”

Cô cúp máy.

“Con đàn bà đê tiện này, tại sao lại lừa tao?” Lý Đông Húc cuống lên, vội vàng gọi lại nhưng đối phương đã khóa máy.

Lý Đông Húc không kìm được cơn giận, hoàn toàn bùng nổ. Hắn vào bếp vớ đại một con dao thái, tông cửa chạy ra ngoài.

Bóng tối ghẹo người. Quán đồ nướng cực kỳ náo nhiệt.

Bốn anh em tốt đang ngồi quanh một cái bàn, uống bia ừng ực, ăn uống thoải mái, thi nhau chém gió.

Bọn họ không những là bạn nối khố mà còn từng kết bái huynh đệ, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ tụ tập ăn uống vui chơi.

Lưu Đại Năng rít một hơi thuốc, gãi gãi cái đầu tóc lưa thưa, nghiêm túc kể chuyện cười.

Hắn nói: “Lúc tao còn nhỏ, mẹ tao tìm một ông thầy bói tiếng tăm rất lớn để xin một quẻ. Kết quả thằng cha kia nói số tao sau này chắc chắn sẽ đi móc phân! Hừ, con mẹ nó, ông đếch tin nên học hành khắc khổ, cố gắng phấn đấu. Kết quả là giờ trở thành bác sĩ khoa hậu môn!”

"Ha ha ha ha!"

Nhóm người cùng cười vang.

Lưu Đại Năng nhìn về phía Phương Tri Hành, hỏi: “Nghe nói mày mới làm phẫu thuật, sao lại thế?”

“Ầy, có chuyện gì to tát đâu.”

Phương Tri Hành làm một hớp bia lớn, thản nhiên nói: “Trên mông tao lòi ra một cục thịt, sờ sờ nắn nắn cũng thấy rất thoải mái nên mới bóp thử xem sao. Ai ngờ nó lại vỡ luôn! Sau tao đến bệnh viện khám, bác sĩ bảo: từ lúc ổng hành nghề đến nay, tao là người đầu tiên tự tay bóp nát búi trĩ!”

Ba người còn lại lập tức nổi lòng tôn kính, mở miệng là ‘á đù’, ‘trâu bò’.

Phương Tri Hành lại nhìn Trương Trường Kích người đầy hình xăm y như dân giang hồ, cười nói: “Còn mày thì sao? Nghe đồn lại có bạn gái, đúng không?”

“Hớ hớ hớ, ‘lại’ cái khỉ gì chứ. Tao là loại người như thế à?”

Bạn đang đọc Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch) của Phật Bất Độ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.