Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp Trước Kiếp Này

Phiên bản Dịch · 1828 chữ

Chương 21: Kiếp Trước, Kiếp Này

Dịch: Cẩu Thảo

Diệp Tinh đối với tiệm thú cưng của mình rất có lòng tin, tuyệt đối không có bao nhiêu người có thể ngăn cản cám dỗ.

Những người mua thú cưng trong tiệm của hắn vô hình trung cũng đang giúp hắn tuyên truyền.

Mà ở ngày thứ năm, tổng mức buôn bán đạt tới hơn 4 triệu!

Diệp Tinh lại ở một chợ chim thú cỡ lớn mua một cái cửa tiệm, đặc biệt mua tất cả các loại chim, sau này khi cần hắn có thể trực tiếp đi đến tiệm đem các loài chim chở đến tiệm thú cưng là được rồi, rất thuận lợi.

Mà tiệm thú cưng của Diệp Tinh làm ăn bốc lửa tự nhiên hấp dẫn ánh mắt một số người, bất quá những người hơi có chuý đường dây tin tức đều biết cửa tiệm của Diệp Tinh là thuộc về Triệu Sơn Nham.

Bọn họ cũng không phải không có đầu óc, tự nhiên không dám tới nơi này tìm phiền toái.

Thậm chí có người ở ngày đầu tiên khai trương gặp được Triệu Sơn Nham tự mình đi tới tiệm thú cưng Diệp Tinh, chấn nhiếp rất nhiều người.

Ở thời điểm ngày thứ sáu, Diệp Tinh không có tới tiệm thú cưng, mà là đến đại học THượng Hải.

Đại học THượng Hải năm thứ nhất tân sinh quân huấn kết thúc.

. . .

Đại học THượng Hải, phong cảnh như cũ, thiếu nam, thiếu nữ đi lại nhộn nhịp, tản ra khí tức thanh xuân, đây là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong đời bọn họ.

Phía ngoài cửa trường, Diệp Tinh sãi bước đi tới.

"Oa, người nam sinh kia thật là đẹp trai à."

"Đúng vậy, vóc dáng lại cao, nhất định chính là bạn trai trong mơ của ta."

. . .

Xa xa, có hai cô gái đang tướng mạo bình thường đang đứng ở trên bậc thang của trường học, thấy được Diệp Tinh, sau đó không nhịn được nghị luận.

Khoảng thời gian hiện tại, chính là thời điểm các nàng mơ ước cùng chờ đời nhất đối với tình yêu.

Ở trong tầm mắt bọn họ, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới một nơi, nơi này có một vị nữ sinh đang lộ tiếu dung đứng.

"Ài, tại sao soái ca đều là của người khác." Hai nữ sinh thấy vậy, thở dài một cái.

"Này, Diệp Tinh, hai vị nữ sinh đang len lén nhìn ngươi đấy." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, dùng ngón tay lặng lẽ chỉ xa xa.

Diệp Tinh cười nói: "Ai bảo bạn trai ngươi đẹp trai như vậy chứ?"

"Ba hoa." Lâm Tiểu Ngư lườm một cái.

Diệp Tinh kéo tay nàng, hỏi: "Quân huấn khổ cực không?"

"Dĩ nhiên cực khổ, để cho ngươi phơi ở phía dưới mặt trời lâu một chút xem." Lâm Tiểu Ngư nói xong sờ một cái lên làn da, có chút khổ não nói: "Ta thật giống như bị nắng ăn đen rất nhiều, gần đây cũng không dám gặp mặt trời."

Lâm Tiểu Ngư giống như một nữ sinh nhỏ, vì mình phơi đen da mà khổ não.

Ngày hôm nay Lâm Tiểu Ngư người mặc đồ màu xanh da trời, tóc tùy ý buộc một cái đuôi ngựa, gió nhẹ thổi tới, nơi trán tóc hơi về phía sau phe phẩy, mát mẻ động lòng người.

Nhìn cô gái trước mắt đang khổ não, Diệp Tinh cười nói: "Ta một lát mua cho ngươi một cây dù che nắng."

"Ta có kiểu cách như vậy sao?" Lâm Tiểu Ngư không lời nói: "Thật làm như vậy bạn học khác nhất định sẽ cười nhạo ta."

"Không có sao, ta không chê cười ngươi là được." Diệp Tinh cưng chìu nói.

"À! ! !"

Xa xa, bỗng nhiên một hồi tiếng hoan hô truyền tới.

"Ồ? Nơi đó giống như xảy ra cái gì!" Lâm Tiểu Ngư ánh mắt sáng lên, kéo Diệp Tinh nhanh chóng hướng bên đó chạy đi.

Rất nhanh bọn họ đi tới một nơi, nơi này đã vây quanh rất nhiều người, mà ở trong đám người, một vị nam sinh cao lớn, đẹp trai trong tay ôm một bó hoa hồng, đang thâm tình nhìn cô gái trước mắt.

Cô gái người mặc trang phục màu tím, tóc tùy ý xõa, nhìn qua vô cùng là thanh thuần.

"Oa, nữ sinh này là nữ thần Trần Đình học ngành tài chính chuyên nghiệp năm thứ nhất đại học THượng Hải."

"Nam sinh là sinh viên năm thứ ba là phó hội trưởng Đổng Thành Đỉnh, nhân vật quan trọng của trường ta."

"Nam thần cùng nữ thần kết hợp à!"

. . .

Mọi người vây xem nghị luận ầm ỉ.

"Tiểu Đình, làm bạn gái ta đi, ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt." Đổng thành đỉnh thâm tình thành thực nói .

"Đáp ứng hắn!" "Đáp ứng hắn!"

Nhất thời, chung quanh từng đạo ồn ào vang lên.

"Là Trần Đình, nàng thật là đẹp a." Lâm Tiểu Ngư nhìn Trần Đình, có chút hâm mộ nói.

Trần Đình thân cao có chừng 1m7, vóc người lại trong nháy mắt miểu sát bạn cùng lứa tuổi, Lâm Tiểu Ngư nhìn qua so nàng kém một chút.

"Nàng ta không đẹp bằng nàng." Diệp Tinh cười nói.

Lâm Tiểu Ngư nhìn qua không tính là quá tươi đẹp, nhưng là nhưng thuộc về dễ nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

"Diệp Tinh, ta lại không ngại cùng người khác so sánh vẻ đẹp." Lâm Tiểu Ngư lườm một cái, nói: "Ta vẫn tự biết rõ."

"Ta là nói thật." Diệp Tinh nghiêm túc nói.

"Một đoạn thời gian không gặp, ngươi so với thời điểm ở trường THPT miệng lưỡi trơn tru hơn." Lâm Tiểu Ngư trách cứ, bất quá xem nụ cười trên mặt nàng, rõ ràng rất hài lòng với lời nói của Diệp Tinh.

Ai không muốn bạn trai khen mình.

Hai người ở bên trong sân trường từ từ đi, trường học hai bên đường có từng hàng cây cây, gió nhẹ thổi tới, kéo theo từng tia hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.

Ở dưới những cái cây kia, còn có một ít ghế đá, một số người liền ngồi ở trên ghế đá yên lặng xem sách.

Lúc này Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, cảm thụ xúc cảm chân thật, giống như là đôi tình nhân bình thường đang đi dạo, nhưng trong lòng hắn lại tràn ra cảm giác cảm động cùng thỏa mãn không nói được thành lời.

Kiếp trước, Diệp Tinh buông tha đại học THượng Hải, đồng thời gạch bỏ số điện thoại, đoạn tuyệt hết thảy liên lạc với Lâm Tiểu Ngư.

Hắn bắt đầu vì nhà mình mà bôn ba, vì kiếm tiền, chuyện gì hắn cũng làm. Mẫu thân bệnh nặng, phụ thân chân lại bị thương, toàn bộ gia đình phải do hắn chống lên.

Nhưng là mỗi lần hơi chút buông lỏng, hắn trong đầu liền sẽ nhớ tới cô gái đó, nhớ tới thời điểm bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, nhớ tới khoảng thời gian bọn họ học trung học cơ sở, trường THPT.

Nhớ nhung giống như vỡ đê, phía trước không ngừng lăn lộn, khó mà ngăn trở.

Có lúc hắn sẽ không nhịn được, len lén chạy đi đại học THượng Hải.

Hắn núp trong bóng tối thấy được Lâm Tiểu Ngư.

Cô gái vẫn là cô gái trong trí nhớ của hắn, hơn nữa càng trổ mã động lòng người.

Nàng sẽ thân một mình ở bên trong sân trường đi, cự tuyệt những người khác bắt chuyện, nàng sẽ ôm một quyển sách, sau đó ngồi ở trên băng đá yên lặng nhìn.

Có lúc xem mệt mỏi, nàng sẽ mộ mình yên lặng ngẩn người.

Nàng nụ cười trên mặt tựa hồ ít một chút, nhưng là nàng ở đại học THượng Hải càng ngày càng ưu tú, mỗi một học kỳ cũng có thể bắt được thứ hạng cao cùng học bổng.

Nàng tiến vào hội học sinh đại học THượng Hải, thậm chí lấy thân phận học sinh năm thứ nhất trở thành phó hội trưởng.

Thấy cô gái trong lòng càng ngày càng ưu tú, Diệp Tinh sẽ trốn một bên cười, vì nàng mà cao hứng, nhưng lmỗi lần thời điểm hắn cười, nước mắt trên mặt lại không ngừng chảy xuống.

Hắn từng tấm ảnh trên bảng thông báo của Lâm Tiểu Ngư tất cả đều lấy xuống tới, để dành ở bên trong điện thoại.

"Lâm Tiểu Ngư." Mỗi lần hắn nhìn tấm ảnh luôn là nhẹ giọng nói, tựa hồ lúc này Lâm Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở bên người hắn vậy.

Hắn không tới hai mươi tuổi, nhưng trên mặt đã có một chút dấu vết tang thương.

Phụ mẫu qua đời sau đó, nhà thiếu nợ khổng lồ, hắn như trước vì vậy liều mạng làm việc. Hắn cũng không có dư thời gian làm việc khác.

Mấy tháng sau, mặt trời biến mất, hắc ám ngày tận thế hạ xuống, rất nhiều động vật nổi điên công kích loài người. Hắn giống như người điên vậy chạy tới đại học THượng Hải.

Lúc này đại học THượng Hải đã không có mấy người, hắn từ trong miệng những người khác biết học sinh đại học THượng Hải cũng theo đại quân rời đi.

Hắc ám thời đại, trật tự tan vỡ, vì phòng ngừa nguy hiểm, mọi người rời đi thành phố thời điểm cũng sẽ rất nhiều người tụ tập chung một chỗ đi cùng nhau.

Mà hắn đợi ở trong đám người, Hướng gia hương Tô thành tiến lên.

Đến Tô thành sau đó, tòa thành thị này cũng bị phá hư rất nhiều, người ở đây đều hướng những thành thị khác dời đi.

Một năm. . . 2 năm. . .

Thời gian kế tiếp hắn không có bất kỳ tin tức gì của Lâm Tiểu Ngư, mà mãi cho đến năm thứ ba, hắn lần nữa trở lại Tô thành, bọn họ mới lần nữa gặp mặt.

. . .

"Lâm Tiểu Ngư, ta rất nhớ ngươi." Diệp Tinh nhìn cô gái trước mắt, đem tay nàng kéo đến trước ngực trịnh trọng nói.

Cô gái thanh thuần động lòng người bị Diệp Tinh nói những lời này làm mặt đỏ tới mang tai, nói: "Diệp Tinh, ngươi thật biến thành xấu."

Diệp Tinh cười, cô gái ấy bây giờ đang ở trước mắt, hắn có thể chân chân thực thực chạm được.

Hắn có thể ở trước mặt nàng không chút kiêng kỵ nói lời tỏ tình.

Sống lại, hư không mờ mịt. Nhưng vô luận bây giờ là mộng hay là cái gì, hắn đều nguyện ý tiếp tục đắm chìm vào trong đó.

Bạn đang đọc Mạt Thế Trọng Sinh Tinh Đế của Cực Địa Phong Nhận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thangdaigia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.