Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện cũ

Tiểu thuyết gốc · 2526 chữ

Hôm nay là một ngày đặc biệt với tôi, vì sao ư? Vì hôm nay chính là ngày công bố điểm chuẩn vào Đại học, đối với một học sinh vừa mới thi xong như tôi thì cực kì nghiêm trọng. Sau hôm nay tôi sẽ biết mình đỗ hay trượt, sẽ biết cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu, sẽ có thể chấm dứt những ngày tháng lo lắng về điểm thi, về tương lai, sẽ biết sau mười hai năm đèn sách thì kết quả sẽ ra sao. Mới có 3h sáng thôi, mà trong lòng tôi đã tràn ngập sự hồi hộp, thấp thỏm, căng thẳng không thôi. Điểm thi của tôi không quá cao, mặc dù tôi đã học hành rất cẩn thận trong năm lớp 12, vậy mà khi có điểm tôi không dám tin là nó còn thấp hơn so với điểm mấy kì thi thử nữa. Điều này đã làm cho tôi và cả bố mẹ tôi thấy khá thất vọng. Thế nên ngày hôm nay với tôi càng nghiêm trọng hơn bao giờ hết, nếu không thể đỗ được nguyện vọng như mong muốn, chắc tôi không dám nhìn mặt bố mẹ nữa, họ đã tốn một khoản kha khá chi phí cho việc học cuối cấp của tôi, hơn nữa tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với những người đã hi vọng vào tôi.

Ting...ting...

Tiếng thông báo tin nhắn làm tôi giật mình, đưa tôi thoát ra khỏi những nỗi sợ vô hình đang dần lớn lên trong thâm tâm. Tôi mở điện thoại xem, là tin nhắn từ cái Trang bạn tôi:

" Ê tao bảo''

'' Nói đi bạn ơi'' - Tôi nhắn lại,trong lòng nghĩ chắc nó định nói về chuyện ngày mai biết điểm chuẩn.

''Cho xem cái này''. Sau đó nó gửi cho tôi cái ảnh cap màn hình tin nhắn của nó với Đăng-người yêu cũ cũng chính là mối tình đầu của tôi.

'' Bọn tao trêu trong nhóm chat là mày chia tay người yêu lâu rồi, còn yêu thì quay lại đi, thế nó nhắn riêng với tao như thế này. Haha'' - Trang nhắn thêm.

Tôi nhấn vào xem ảnh Trang gửi, trong ảnh Đăng bảo với Trang rằng liệu còn cơ hội nữa không mà quay lại, tôi làm gì còn tình cảm nữa mà quay lại. Trang trả lời lại rằng thế thì tán lại từ đầu, chỉ cần Đăng còn yêu tôi là được, Đăng chỉ gửi lại đúng icon mặt cười.

Đọc xong đoạn tin nhắn ấy, tôi trầm ngâm. Không cần đoạn tin nhắn kia thì tôi cũng vẫn biết rằng Đăng vẫn còn tình cảm với tôi, thậm chí là rất nhiều. Chúng tôi yêu nhau từ năm lớp 9, thứ tình yêu mà người ta gọi rằng tình yêu bọ xít, tình yêu trẻ trâu, nhưng mà cả tôi và Đăng đều đã rất thật lòng trong chuyện tình đấy, chúng tôi đã từng hi vọng rằng sẽ có đi cùng nhau đến cuối cùng. Nghĩ thì thật buồn cười phải không, chỉ mới có 15 16 tuổi mà đã mong yêu nhau suốt đời rồi, đúng là tuổi trẻ mà. Cho đến khi lên cấp 3, vì tôi học được nên đã thi vào một trường chuyên, còn Đăng thì học trường đại trà. Môi trường khác nhau, thời gian cũng lệch nhau, không thể thường xuyên gặp nhau, rồi có thêm những mối quan hệ mới, và vô vàn những lí do khác đã khiến cho mối tình ngây ngô này của chúng tôi kết thúc. Tôi là người chủ động nói chia tay dù trong lòng tôi lúc đó cũng rất buồn, vì tôi không thể nào cân bằng được mối quan hệ này nữa và sự trẻ con của Đăng khiến tôi chán nản. Ngày ấy, Đăng cũng đã nhất quyết giữ tôi lại, nhưng do quá mệt mỏi rồi nên tôi dứt khoát từ chối. Sau này khi nghĩ lại tôi cảm thấy bản thân mình khi đó đã quá tàn nhẫn rồi, và thấy vô cùng có lỗi với Đăng. Tôi nghe những đứa bạn học cùng với Đăng kể rằng Đăng đã rất suy sụp, đau khổ khi tôi nói chia tay, thậm chí còn bỏ học, hút thuốc, những điều đó khiến tôi càng day dứt,áy náy hơn vì quyết định đó của mình. Đã có lúc tôi muốn quay lại để an ủi Đăng, nhưng tôi lại nghĩ rằng nếu sự quay lại đó chỉ là thương hại thì có lẽ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp, và càng khiến Đăng thêm đau khổ hơn thôi. Vì thế tôi quyết định mặc kệ tất cả, chủ động block Đăng trên mạng xã hội.

Đến giữa năm học lớp 11, tôi có quen thêm một anh lớp trên, cũng chính là người yêu cũ thứ hai của tôi, tên là Thành. Tình yêu đó lúc đầu cũng khá ngọt ngào, nhưng càng về sau Thành càng thể hiện ra là một người ích kỷ khi cấm đoán tôi mọi thứ, ghen tuông linh tinh, rồi thậm chí là nói những câu tổn thương đến tôi. Cho đến lúc tôi lên lớp 12, Thành ra đại học, thì giữa chúng tôi càng xuất hiện nhiều những bất đồng, nhiều cuộc cãi vã hơn vì đủ các lí do. Rồi tôi còn phát hiện ra Thành lập thêm một nick facebook khác, block tôi và cả bạn thân tôi, để nhắn tin với những người con gái khác. Sau những chuyện như thế, tôi đã từ bỏ cuộc tình đầy thất vọng và đau lòng này. Thành cũng nhiều lần nhắn tin muốn quay lại với tôi, nhưng tôi đã quá chán nản với tính cách của Thành nên tôi cũng chẳng buồn quan tâm. Sau khi chia tay Thành tôi đã xóa nick facebook và intagram đang dùng lúc đấy, lập tài khoản khác, để bắt đầu những ngày tháng mới tốt đẹp hơn.

Kể từ lúc tôi lập nick khác thì cũng không còn block Đăng nữa, bỗng một hôm khi đang rảnh rỗi lướt facebook thì tôi thấy Đăng kết bạn. Tôi chần chừ mất mấy phút suy nghĩ rồi mới nhấn chấp nhận. Sau đó sao, làm gì có sau đó nữa, giữa tôi với Đăng không có thêm một sự tương tác nào nữa, thậm chí là lướt qua story của nhau hay like bài viết của nhau, cũng không có. Tôi cũng không quá bận tâm, vì khi đó đang là những giai đoạn gấp rút của cuộc chiến tốt nghiệp và thi đại học, nên không mấy để ý đến, mà chính xác hơn là không có thời gian khi suốt ngày phải cắm mặt vào sách vở, vào tài liệu, vào làm đề, vào học hành. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được những chuyện về Đăng và trong lòng tôi vẫn luôn cảm nhận được rằng, bằng một cách nào đó, Đăng vẫn đang dõi theo tôi và quan tâm đến tôi. Nghe rất vô lí khi mà tôi với Đăng đã chia tay lâu rồi, Đăng cũng có lúc yêu thêm người khác, tôi cũng từng có người yêu mới. Vậy mà điều đó là không phải là ngộ nhận.

Nhận được tin nhắn của Trang tôi cũng không bị bất ngờ, trong lòng tôi hiểu rõ nhất tình cảm của Đăng dành cho tôi từng lớn như thế nào. Tôi mới chính là kẻ tồi tệ khi lạnh lùng bỏ mặc Đăng để rời đi, mặc cho Đăng đã níu kéo như thế nào. Bây giờ hỏi tôi còn yêu Đăng không ư? Câu trả lời là không. Tôi trân trọng Đăng vì Đăng luôn đối xử với tôi rất tốt, Đăng chưa từng trách móc gì tôi dù tôi đã làm cậu ấy đau khổ. Tôi rất cảm ơn Đăng vì tình cảm cậu ấy dành cho tôi. Tôi cũng cảm thấy có lỗi khi là nguyên nhân khiến Đăng khổ sở suốt một thời gian dài. Tuy nhiên hiện tại tôi chỉ coi Đăng giống như một người bạn, hoặc hơn thế một chút, là một người đặc biệt trong cuộc đời tôi, còn tình yêu thì sao có thể còn được.

Tôi nhắn lại cho Trang:

'' Chẳng biết nói gì cả :v ''

Trang trả lời lại rất nhanh như thể đang chờ đợi câu trả lời của tôi vậy:

'' Nó còn yêu mày đấy. Đợt nó yêu con bé lớp dưới có một thời gian xong con bé ý bảo chia tay trước, bọn tao hỏi nó có buồn không nó bảo là buồn gì, nó yêu cho có chứ có tình cảm gì mấy đâu, thôi chia tay cho con bé kia đỡ khổ vì nó. Bọn tao trêu là Đăng chỉ yêu Lâm thôi, nó cười cười không nói gì.''

'' Tao cũng biết Đăng còn quan tâm tao nhưng tao cũng chỉ trân trọng thôi, chứ tao không còn gì khác cả."

'' Haha, nói chuyện lại nhỡ đâu lại có thì sao''

''Thôi hâm. Có gì mà nói với nhau. Với Đăng nó kết bạn với tao từ bao giờ rồi, bọn tao còn chẳng tương tác gì với nhau. Với chuyện qua lâu rồi, để Đăng tìm người khác tốt hơn đi."

'' Tình đầu là dở dang à, hahaaa.''

'' Chắc thế hahaa. Mà sắp có điểm chuẩn rồi, lo thật đấy'' - Tôi trả lời sang chuyện khác.

Trang cũng biết ý nên không nói gì đến chuyện kia nữa: '' Ừ lo thật, hi vọng đỗ, không chắc chết''

'' Mong đỗ nguyện vọng 1 hoặc cùng lắm nguyện vọng 2, chứ không chán lắm'' - Tôi kêu than.

'' Thôi đi ngủ đi, muộn lắm rồi. Kiểu gì mai chả có mà."

''Ừ thôi ngủ vậy, tao cũng buồn ngủ rồi. Chúc ngủ ngon nha''

'' Ok, chúc ngủ ngon''

Tôi thả tim tin nhắn của Trang rồi tắt điện thoại, để sang một bên. Tôi không ngủ được. Chuyện thi cử, điểm chuẩn, rồi cả chuyện tình cảm nữa, cứ đan xen trong đầu tôi. Tôi lo nhỡ không đỗ trường mình muốn thì thế nào, lo không biết sau này mình sẽ ra sao. Rồi tôi lại nghĩ đến chuyện về Đăng. Tôi bỗng nhớ đến hình dáng của người con trai ấy. Đăng không cao lắm, chỉ tầm hơn mét bảy một chút. Vai Đăng rất rộng, ngày còn học cùng lớp cấp 2, tôi thường ngồi bàn dưới, núp sau cậu ấy để làm việc riêng hoặc tranh thủ ngủ gật trong giờ. Đăng thường bảo bàn tay tôi giống bàn tay em bé, vì nó bé chỉ bằng nửa bàn tay cậu ấy. Những lúc không có ai để ý, Đăng sẽ lấy tay tôi đặt vào trong lòng bàn tay cậu ấy, rồi nói với tôi rằng chỉ nắm một cái là hết cả bàn tay rồi. Đăng còn có nụ cười rất đẹp, mỗi lần cậu ấy cười sẽ để lộ ra một bên răng khểnh và còn híp hết mắt lại nữa. Tôi rất thích lúc Đăng cười, khi ấy cậu ấy thật sự rất đẹp trai. Tôi cũng thích xoa đầu Đăng, tóc cậu ấy rất mượt, sờ vào vừa mềm vừa thích nữa. Đăng luôn để kiểu đầu nấm, khi tôi hỏi rằng để mãi một kiểu tóc không chán sao thì Đăng bảo là để thế cho tôi dễ xoa đầu còn gì nữa. Trong giờ học, khi nhìn thấy tôi buồn ngủ, cậu ấy sẽ chủ động dựa người vào bàn tôi, một bên khuỷu tay để lên bàn chỗ tôi ngồi, che cho tôi nằm ngủ. Khi có bất cứ người con gái nào tới nói chuyện với cậu ấy, dù là con gái trong lớp đi nữa, Đăng cũng sẽ giữ khoảng cách và rất để ý tới thái độ của tôi như thế nào.Mỗi lần tôi đến tháng, cậu ấy sẽ cả buổi học hôm ấy chỉ quay lên quay xuống bàn tôi hỏi tôi xem có đau bụng, đau lưng không. Biết tôi hay ngủ dậy muộn, bỏ bữa sáng, nên sáng nào cậu ấy cũng mua sữa và bánh mì để sẵn vào trong ngăn bàn tôi. Chúng tôi yêu nhau lộ liễu như vậy đấy, nhưng kì lạ là chẳng ai biết chúng tôi yêu nhau cả. Bởi vì Đăng bảo với cả lớp chúng tôi là chị em họ, trên lớp Đăng còn gọi tôi là chị, Đăng diễn thật đến nỗi cả thầy cô giáo dậy ở lớp tôi cũng tin rằng chúng tôi là chị em họ. Lại được cả mẹ tôi và mẹ Đăng đều là giáo viên tiểu học, lại còn hay nói chuyện với nhau, nên thành ra chẳng ai nghi ngờ gì về mối quan hệ thật sự của chúng tôi cả. Chúng tôi đã yêu nhau suốt những năm tháng cuối cấp 2 như thế, thứ tình yêu vừa ngây dại, vừa trong sáng, mà vô cùng chân thành.

Tôi trằn trọc xoay người, lại cầm điện thoại lên xem. Đã gần 4h sáng rồi nhưng tôi chẳng có chút buồn ngủ nào. Vào facebook tôi tìm kiếm nick của Đăng. Đã lâu lắm rồi tôi mới vào xem nick cậu ấy. Thỉnh thoảng cũng có lúc tôi vào xem nick cậu ấy nhưng hầu như cậu ấy chẳng đăng gì cả, trên trang cá nhân toàn là các bài viết từ rất lâu rồi, hoặc được bạn bè tag vào. Tôi ấn vào mục ảnh, lướt xuống xem phần ảnh đại diện thì tự nhiên thấy ảnh của tôi mà Đăng để làm ảnh đại diện từ hai năm trước. Đăng chưa xóa ảnh tôi. Một cảm giác gì đó đang nổi lên từ sâu bên trong tôi, không phải cảm giác ngạc nhiên, tôi cũng không biết diễn tả như thế nào nữa, nhưng trái tim tôi dường như đang có ai bóp nghẹn. Là quên không xóa hay cố tình không xóa. Tôi vội vàng thoát ra khỏi mục ảnh, thì lại thấy Đăng vừa đăng story. Như có điều gì thúc giục, tôi nhấn xem ngay lập tức.

'' Người đừng lặng im đến thế

Vì lặng im sẽ giết chết con tim

Dù yêu thương chẳng còn, anh vẫn xin em nói một lời

Ngoài kia bao la thế giới

Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi

Mình xa nhau thật rồi, nhưng anh vẫn chờ đợi"

Tôi thở hắt ra một tiếng, trong lòng nghèn nghẹn. Lời bài hát từng câu từng chữ như thấm sâu vào tâm trí tôi, gợi ra từng dòng kí ức đã từ rất lâu rồi, từ nụ cười, giọng nói, đến ánh mắt đầy yêu thương mà Đăng đã dành cho tôi. Tôi úp điện thoại xuống giường, nằm nhìn lên trần nhà, miên man với dòng suy nghĩ ở bên kia màn hình điện thoại, người con trai ấy đang chờ đợi điều gì ở tôi.

Bạn đang đọc Lời Tỏ Tình Dài Nhất sáng tác bởi milk25

Truyện Lời Tỏ Tình Dài Nhất tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milk25
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.