Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Mới

Tiểu thuyết gốc · 1167 chữ

“Căn phòng thế nào?”

Người chủ trọ cất lời, có vẻ trở nên mất kiên nhẫn trước cái sự quan sát cần mẫn của cậu – vị khách đến xem trọ sau cuộc gọi bất ngờ vào hai mươi phút trước. Một người đàn bà đã ngoài năm mươi, chỉ cao đến độ mét năm tư, mái tóc hơi xoăn lờ mờ che đi những nếp nhăn trên gương mặt.

“Giá như thế có phần hơi cao. Bác có thể giảm bớt một chút được không? Cháu cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp nên có phần vẫn khó khăn…”

“Rất tiếc cho tôi chỉ có thể miễn phí tiền giữ xe cho cậu. Tiền nhà thì không thể. Giá như thế là khá thấp so với mặt bằng chung của nơi này rồi.”

Khôi Vĩ đưa mắt đảo quay căn phòng một lượt nữa, căn phòng khá ưng ý, lại gần chổ làm, chỉ một tuyến xe buýt là có thể đến được nơi làm việc – công việc kỹ sư phần mềm mà cậu đã gắn bó suốt gần hai năm rưỡi kể từ hồi thực tập sinh. Cậu cũng vừa kết thúc việc học của mình cách đây sáu tháng và vẫn chưa nhận được bằng tốt nghiệp loại ‘trung bình’ của hắn.

“Bác còn căn phòng nào khác không?”

Khôi Vĩ nhìn về phía người đàn bà và hỏi.

“Đây là phòng duy nhất rồi.”

Người chủ trọ ngập ngừng đáp, ánh mắt đảo quanh khắp người hắn.

“Giá này thật sự hơi cao so với khả năng chi trả của cháu. Nên có gì cháu liên lạc với bác sau vậy.”

Khôi Vĩ đáp, chỉnh lại chiếc cặp đeo chéo vai trên người rồi mang giày rời khỏi căn hộ.

“Thật ra vẫn còn một phòng, nhưng nó ở lầu bảy, nếu cậu không phiền đi bộ bảy từng lầu.”

“Cháu xem phòng được chứ?”

Khôi Vĩ đề nghị.

“Ồ, dĩ nhiên.”

Người đàn bà tỏ ra mừng rỡ.

Bọn họ đi qua thêm hai tầng lầu, qua ánh mắt của vài người hàng xóm đang ngồi tụ tập với nhau, trải chiếu ngay hành lang và đánh bài.

“Người mới à, bà chủ?”

Giọng một người đàn bà – với bộ đồ chấm bi và mái tóc quăn với những cuộn uống tóc còn mắc trên đầu – cất lên.

“Cậu đây vẫn đang xem phòng.”

Người chủ trọ đáp.

“Xem phòng?”

Người đàn bà với những lọn uốn tóc thốt lên đầy ngạc nhiên.

“Làm gì có phòng nào trống ở tầng sáu?”

Giọng một người đàn bà khác, chua ngoa hơn.

“Cậu đây muốn xem phòng ở tầng bảy.”

Lời bà chủ nói có chút ngập ngừng, khiến đám đông chìm vào yên lặng, xong lại vội hùa nhau quay trở lại với ván bài.

“Có vấn đề gì với phòng ở tầng bảy sao?”

Khôi Vĩ bất giác hỏi.

“Không, dĩ nhiên là không rồi. Chỉ là lâu nay không có ai ở phòng đó nên họ mới phản ứng như thế. Cậu đừng để ý làm gì.”

Khôi Vĩ cứ tưởng rằng căn phòng này tệ hại lắm, cậu là một nơi bỏ đi nên người ta mới không màn đến nhưng nó trông lại tốt hơn mong đợi của hắn.

“Còn những phòng khác thì sao?”

Khôi Vĩ hỏi.

“Những phòng khác ở tầng này đều gặp vấn đề về ẩm mốc nên không thể ở được, duy chỉ có phòng này là không sao cả. Buổi sáng có thể đón nhận hơi ấm mặt trời, ban đêm lại có thể ngắm quang cảnh của thành phố. Không nơi một nơi rất tốt sao?”

“Nếu nó tốt như thế thì tại sao đến giờ vẫn không có ai ở?”

“Cậu biết mà. Không phải ai cũng chấp nhận leo lên leo xuống bảy tầng lầu. Ngay cả tôi đây cũng hiếm khi leo lên đến tận đây. Nói thật với cậu thì ở tuổi này rồi cũng chẳng còn mấy sức lực để mà làm điều đó thường xuyên. Căn phòng này cũng để trống quá lâu rồi nên giờ cái giá đó xem như lời chào mừng của tôi với cậu. Thế nào? Hợp ý cậu chứ? Không phải căn phòng này khá tốt đấy sao?”

Khá? Căn phòng như thế này nhưng người chủ lại dùng từ ‘khá’ thì hẳn có vấn đề gì đó. Khôi Vĩ tự nhủ, vì trong số những căn phòng mà cậu đã xem thì rõ ràng căn phòng này lại vượt quá mong đợi. Đối với Khôi Vĩ thì việc leo bảy tầng lầu cũng không phải vấn đề lớn gì khi mà cậu không có nhiều đồ đạc ngoài một va-li áo quần, nơi này lại gần chổ làm, giá lại có phần rẻ hơn nhiều so với nhưng chổ khác nhưng chất lượng phòng lại khá tốt. Khôi Vĩ tự hỏi một căn phòng tốt như thế này tại sao lại bị bỏ trống như thế.

“Cháu đang cân nhắc, vì không có thang máy lại phải leo tận bảy tầng, mà tầng này lại chỉ có mỗi phòng này có thể ở nên cũng hơi lo lắng. Lỡ mà có chuyện gì…”

“Ôi trời.” Người đàn bà bỗng thốt lên, cắt ngang lời nói của cậu. “Thanh niên trai tráng như cậu thì làm gì có chuyện gì có thể xảy ra được cơ chứ? Hơn nữa, đây lại là một cơ hội tốt, cậu tiết kiệm được một khoản tiền, lại có một phòng tốt, như thế không phải hai bên đều có lợi sao?”

“Cháu sẽ suy nghĩ và sẽ báo cô sau được chứ?”

Khôi Vĩ nói trong khi rời khỏi căn hộ. Ngay khi cậu bước qua cửa, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu rùng mình.

“Có phải có một cơn gió lạnh mới thổi qua không?”

Khôi Vĩ chợt hỏi.

“Một nửa. Tôi sẽ lấy cậu nửa giá.”

Người đàn bà đột ngột nói.

“Bác nói thật à? Nửa giá? Tức là chỉ một triệu tám?”

“Đúng vậy. Nhưng không miễn phí tiền giữ xe. Giá tốt chỉ có thế.”

“Cháu sẽ suy nghĩ. Có gì cháu sẽ gọi bác sau vậy.”

Khôi Vĩ theo chân người đàn bà đi xuống những bậc thang. Đám đông đánh bài ở tầng năm đã giải tán. Khi tiếp tục đi xuống cầu thang đi xuống tầng bốn, cậu bỗng ngước nhìn lên và thấy một người con gái di chuyển ở tầng sáu, thoáng dừng lại và nhìn xuống hắn.

“Thật tiết vì không thể giúp cậu.”

“Vâng. Gặp bác sau vậy.”

Khôi Vĩ nói trong khi gạc chân chống xe và đẩy ra khỏi vị trí đậu. Thế nhưng mới đi được vài bước thì cậu bỗng dừng lại, đưa mắt nhìn lên căn phòng ở tầng bảy và cả bóng đêm bao phủ lấy tòa chung cư cũ.

“Bác à, có chắc là nửa giá không vậy?”

Bạn đang đọc Lời Thì Thầm sáng tác bởi sr.dragonfang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sr.dragonfang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.