Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệt Trư Yêu

Tiểu thuyết gốc · 1242 chữ

“ Giết! Giết!”

Tiếng kinh hô vang vọng núi rừng, đoàn chiến sĩ Lục Bì Nhân kia đã bắt kịp con dã trư.

Vút!

Một đầu trường thương bay tới. Chỉ nghe “ Phập” một tiếng, dã trư đã nằm ra đất. Chân nó bị mũi thương cắm vào, mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Thoáng chốc đằng sau, đoàn người da xanh đã tiến đến. Đám Lục Bì Nhân này thân cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, người khoác bì giáp, đồng giáp lẫn lộn. Duy chỉ có tên chỉ huy là nhỏ con, hắn vóc dáng như là con người, cao 1m9, đầu trọc, thân hình cũng rất rắn chắc nhưng không hề to lớn như những người còn lại.

“ Tên này là con lai sao? Nhìn như con người vậy!”

Bạch Vũ lấy làm ngạc nhiên, cái đám gọi là Lục Bì Nhân này so với hắn tưởng tượng thì trông rất giống với loài Goblin trong thần thoại.

Lại nhìn về phía con dã trư kia. Đám Lục Bì Nhân đã tiến đến trước mặt nó, tên thủ lĩnh ngồi chễm chệ trên lưng sói và nói:

“ Hay cho một con Trư yêu, ngày này năm sau là ngày dỗ của ngươi!”

“ Nếu ngươi dám giết ta! Đại Vương sẽ đồ sát cả bộ lạc ngươi!”

Trư yêu cũng không chịu lép vế, mặc dù nó đã rơi vào thế hạ phong.

Nói tới đây, tại sao lão tác ta lại thấy lời thoại có chút quen thuộc vậy nhỉ?

Nghe những lời ngông cuồng của con Trư yêu kia, tên thủ lĩnh mặt mày xám lại, hắn quát:

“ Ngông cuồng! Các huynh đệ, giết nó!”

“ Giết!”

Cả đám Lục Bì Nhân hô vang, ba tên to cao nhất trong đó tức tốc lao về phía trước. Tay chúng cầm rìu lớn, điên cuồng bổ về phía Trư yêu.

Rầm!

Khói bụi mù mịt nổi lên, chỉ thấy ba tên kia lui lại vài bước, khóe miệng rớm máu. Con Trư yêu khi này cũng không phải đèn đã cạn dầu, lúc này toàn thân nó là lớp đất cứng, tạo thành một bộ thổ giáp.

“ Xem ra là ngươi vẫn còn sức lực, vậy thì để ta đến bồi tiếp ngươi!”

Thủ lĩnh của đám da xanh hung hăng nhảy lên phía trước. Chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn như phủ lên lớp giáp hoàng kim lấp lánh, thanh đao trong tay vốn ban đầu là cốt đao nay đã hóa thành một thanh kim sắc trường đao.

Phía xa, Bạch Vũ ngồi trên cây quan chiến, không khỏi tấm tắc:

“ Chậc chậc, tên tiểu quỷ này mới là Hóa Linh trung giai mà đã đánh với Linh Sơ hạ giai rồi.”

“ Đúng là cho chúng ta mở mang tầm mắt!”

Ngay cả Bạch Nhân cũng tỏ ra thích thú với tên thủ lĩnh này.

Xa xa, Đám Lục Bì Nhân đứng bên ngoài cổ vũ:

“ Lục Lọi ca ca cố lên!”

“ Lục Lọi ca ca vô địch!”

Ấy!

Hóa ra tên thủ lĩnh này gọi là Lục Lọi sao?! Cái tên thú vị!

Vù vù vù…

Hoàng kim trường đao bổ xuống, linh lực bạo phát đập vào lớp giáp của Trư yêu. Khói bụi cứ thế mà nổ ra, mù mịt cả một vùng. Nhưng Trư yêu này cũng không phải quả hồng mềm. Nó hất mình, đẩy Lục Lọi ra xa rồi vận lực mà húc tới.

Trư yêu chạy đến đâu, bùn đất xung quanh theo dòng linh lực của nó hội tụ vào cặp răng nanh phía trước. Chớp mắt, cặp nanh đã trở thành song đao to lớn.

Keng!

Song đao chạm vào trường đao. Hai tên này rõ ràng là đang so nhục thân với nhau. Lục Lọi tuy thua Trư yêu về cảnh giới nhưng chưa chắc đã thua về độ cường tráng của nhục thân. Hắn hiên ngang ngạnh kháng lại con tiểu yêu này.

Một màn này, Kim hệ đấu với Thổ hệ, “người” đọ sức cùng yêu.

Tuy sơ sài nhưng thập phần đặc sắc!

Thế nhưng Lục Bì Nhân cũng không phải là quang minh chính đại lấy một chọi một. Đám huynh đệ đứng bên ngoài quan chiến của Lục Lọi cũng tham gia vào. Lấy đông đánh ít.

Vù!

Phập! Phập! Phập!

Từng thanh trường thương được phóng ra, điên cuồng mà lao tới. Chỉ nghe những tiếng “phập” vang lên, chớp mắt đã thấy cả chục cây thương găm vào những điểm yếu hại của Trư yêu.

Không thể không nói, sức mạnh nhục thân của Lục Bì Nhân thực sự là quá lớn, không có chút tu vi nào cũng đã có thể phóng thương đâm thủng giáp của một con tiểu yêu Linh Sơ hạ giai cảnh!

Trư yêu rú lên từng hồi đau đớn. Nó điên cuồng rung lắc cơ thể to lớn, húc loạn xạ về phía Lục Lọi.

Choang! Choang!

Từng đợt song đao đâm chém mãnh liệt, Lục Lọi lúc này vung tay, hắn dùng hết sức bình sinh, bạo phát linh lực chém tới. Thanh trường đao trên tay hắn rực nóng ánh kim. Trường đao điên cuồng chém tới, cuồng phong ba động.

Xoẹt!

Thanh đao của Lục Lọi chém đứt cặp song đao của Trư yêu.

Mất cho mình vũ khí, giáp cũng bị đâm thủng, Trư yêu lúc này như cá nằm trên thớt. Chẳng mấy chốc, Lục Lọi cùng huynh đệ của hắn lao vào chém giết. Trư yêu hết sức dãy dụa nhưng đã quá muộn. Trước lúc nó tắt thở, nó chỉ kịp thều thào một câu:

“ Đại Vương… cứu ta…”

Máu tươi tràn ra đất, từng thớ thịt của Trư yêu bị xẻ ra. Phải nói cái đoàn Lục Bì Nhân này làm việc rất linh hoạt. Chỉ thoáng chốc, xương, da, thịt của Trư yêu đã được tách ra.

Lục Lọi lẳng lặng đứng cạnh bên nhìn. Thân hình hắn vẫn sừng sững như vậy, tuy lấm lem bùn đất nhưng không hề bị thương. Điều này không khỏi làm Bạch Vũ ngạc nhiên

“ Tên da xanh này vậy mà có thể vượt cấp giết địch. Mặc dù hơi bỉ ổi nhưng cũng được coi là tài giỏi đi…”

Bất giác, có một tên Lục Bì Nhân chạy lại, vẻ mặt hớn hở:

“ Lục Lọi ca ca, tìm thấy Linh Hồn Thạch của nó rồi!”

Tiếng gọi như làm sực tỉnh Lục Lọi, hắn tiến lại cầm lấy viên Linh Hồn Thạch của Trư yêu kia. Viên đá hình thù như khối hộp nhỏ, bên trong ẩn hiện một tòa núi… Cầm trên tay viên đá, Lục Lọi vui mừng:

“ Được lắm! Mọi người nhanh chóng thu dọn, cùng nhau trở về!”

Đoàn Lục Bì Nhân vui mừng trở về cùng với chiến lợi phẩm.

Nhìn hàng chục chiến sĩ cưỡi sói dần đi xa, ánh mắt Bạch Vũ tương đối phức tạp. Hắn hiện tại còn đang suy nghĩ làm sao mà tá túc trong bộ lạc của mấy tên hung tàng này đây. Giả bộ nhỏ yếu tới xin ở nhờ hay cường hoành ăn cướp?

“ Thôi, nghĩ nhiều làm gì. Bọn nó mà láo nháo, ta đánh!”

Thế là Bạch Vũ liền âm thầm theo sau đoàn Lục Bì Nhân kia trở về bộ lạc…

Bạn đang đọc Linh Hồn Thạch sáng tác bởi ThiênVũMaLong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênVũMaLong
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.