Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Ép Phải Vào

Tiểu thuyết gốc · 1490 chữ

Rời khỏi Bạch gia, Bạch Phong sẽ đi tìm thế lực nào để dựa hơi?

Zời ơi, dĩ nhiên là thế lực lớn mạnh nhất cái thành này, Phủ Thành Chủ rồi!

Chỉ cần trở thành người của Phủ Thành Chủ, thách tám tỷ đời tổ tông nhà thằng họ Lâm dám đến đây để chèn ép em gái hắn, bắt em gái hắn phải làm dâu Lâm gia.

“Nghe nói lão Thành chủ tuyển lính cực khó, tiêu chí là không cần kẻ có thiên phú cao, chỉ cần thằng dám chịu chết là ổng hốt hết, vãi nhựa vô cùng”.

“Được rồi, vậy thì bố xem thật hư thế lào, có cần phải khoa trương đến vậy hông”.

Bạch Phong cấp tốc chen trút giữa dòng người đông đúc trên đường, chạy thẳng một mạch đến trung tâm thành, nơi tọa lạc của Phủ Thành Chủ uy nghiêm.

Không lâu sau, hắn đứng trước cánh cổng cực kì to lớn của Phủ Thành Chủ và rồi nhìn thấy một cảnh tượng quá ư hãi hùng, lạnh lẽo đến teo hết cả trứng trong quần.

Cộc crộc cộc crộc…

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Năm!

Má ơi, năm cái xe chở xác, mỗi cái đều chứa hơn 10 xác người đàn ông trai tráng, trẻ, khỏe, chim to!

Nhìn kìa, máu còn rất nóng, xác còn rất mềm, khẳng định là vừa mới chết thôi nha!

Ý, người kia còn sống kìa, rõ ràng bờ môi vừa mấp máy.

Bạch Phong vội hô lên với hai vị binh lính có độ tuổi trung niên đang đẩy xe.

-Chú ơi, người kia còn sống kìa!

Hai vị binh lính lập tức bất ngờ, hỏi.

-Đâu đâu, thằng nào?

-Dạ, là cái anh áo trắng ở giữa giữa đó.

Bất tình lình, anh áo trắng hắn vừa chỉ liền nhìn hắn bằng ánh mắt dữ tợn, oán độc như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, miệng cố gắng thì thào.

-Ngươi… ngươi…

Soẹt!

Một ánh kiếm lóe lên.

Hự!

Anh áo trắng đã bị một vị binh lính dùng kiếm đâm chết, mắt trợn trắng, cái lưỡi lè ra trông rất ghê người.

Hai vị binh lính hừ lạnh.

-Láo, dám giả chết à! Xưa nay kẻ đến đây dự tuyển chỉ có chết hoặc trở thành một thành viên của Phủ Thành Chủ mà thôi, hiểu khổng?

-Hừ, đúng là bọn phế vật. 70 thằng đến dự thi thì chết mẹ nó hết 61 thằng rồi. Cái gì mà thiên phú màu đồng, thiên phú yêu nghiệt màu xanh, rồi còn là con cha cháu ông của đại tộc? Không phải tất cả đều về chung một mái nhà, nằm gọn gàng trong năm cái xe này sao.

-Mà bọn trẻ này cũng ngu thiệt chớ. Cố gắng để trở thành lính của Thành chủ làm cái gì, có cái gì tốt đâu. Nhìn hai huynh đệ chúng ta xem, năm 20 tuổi cũng bừng hừng khí thế chạy vào thi tuyển và may mắn vượt ải, được gia nhập Phủ Thành Chủ. Nhưng tính đến bây giờ đã 27 năm trôi qua, chúng ta cày cuốc như một con trâu đực mà vẫn chỉ là hai tên lính đẩy xe xác, cuộc sống ngoài việc được bảo toàn tính mạng, không bị ai ức hiếp thì chả còn có cái vẹo gì nữa. Haiizzzz.

-Aizzzs.

Hai vị binh lính than ngắn, thở dài xong thì quay đầu, cảm tạ Bạch Phong đã giúp đỡ họ phát hiện ra kẻ giả chết.

-Cảm ơn ngươi nha nhóc. Không có ngươi, chắc chúng ta bị mất việc rồi.

-Mà… nếu ngươi đang có ý định vào đó thì chúc ngươi may mắn nhé. Những lời chúng ta tâm sự vừa rồi chỉ là đùa, là đùa th…ôi…, ngươi đừng sợ, cứ vào đi nhoa.

Để lại gương mặt dụ dỗ, đầy ám ảnh cứ như thần chết đang mời gọi “đến đây, đến đi cưng” cho Bạch Phong, hai vị binh lính tiếp tục đẩy xe xác của mình đi ra ngoài thành, phi tang.

Bạch Phong đứng lặng trước cổng lớn, hắn nhìn hai vị trung niên, nhìn cái xác lè lưỡi rất tức tưởi của anh áo trắng mà thầm cảm thấy bản thân vừa làm một điều gì đó rất mắc dạy.

Hắn đưa tay móc cớt mũi chét vô quần, tự an ủi chính mình.

“Thôi tôi ơi đừng buồn. Chỉ là giúp người ta chết sớm một chút thôi, nếu hổng làm vậy, anh áo trắng sẽ bị chôn sống, hỏa thiêu hoặc làm thức ăn cho yêu thú bên ngoài thành đó, cái chết còn đau đớn hơn gấp ngàn lần bị người dùng kiếm đâm chết”.

“Rõ ràng là mình đang làm việc tốt mà, nên có gì đâu phải buồn, cảm thấy tội lỗi chớ. Hừm, hừm, quá đúng!”.

Hắn đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Bất quá hắn lại không biết rằng, cái đậu xanh nhà nó, anh áo trắng đã tính toán hết rồi, anh ấy đã sắp xếp người bên ngoài thành với một mẻ tiền lớn, chỉ cần đợi xác anh được đưa ra thành thì đồng bọn của anh sẽ cống tiền, bịt miệng, mua lại anh, anh sẽ được sống tiếp. Thế mà…

Con chó mắc dạy nhá! Tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu!

Bạch Phong lần nữa nhìn cổng lớn của Phủ Thành Chủ, trong đầu bất giác xuất hiện vài tia không ổn, về đi mày, kẻo chết bây giờ khi nhớ lại cuộc tâm sự của hai vị binh lính trung niên.

“Đù mạ, 70 thằng tham gia mà đã chết 61 thằng rồi á? Cái này là tuyển lính hay lò sản xuất xác chết vậy cha, đùa nhau à?”

“Mấy cái xác kia chỉ toàn thằng trên 18+, thiên phú đồng, xanh của thiên tài ngút trời có thể đạt đến Chiến cảnh trong tương lai nên khẳng định tu vi trung bình vào khoảng Binh cảnh 8 tinh, 9 tinh trở lên, thế mà cũng tử ẹo cho được?”.

“Chậc, chả lẽ đã cất công đên đây mà còn không zô?”

Hắn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề sống còn này. Vài giây sau, hắn lập tức… quay lưng, bỏ chạy.

“Cc, thì chính là không dám zô đó, làm gì được nhau không?!”

“Bố sống đến nay đã gần 16 năm gồi, mùi gái ở thế giới này còn chưa được nếm, thiên phú vô địch còn chưa được thể hiện nhiều, bố đâu có ngu mà chạy zô đó để oẳng chó!”

“Kiếm thế lực khác cho chắc”.

Thế nhưng hắn vừa chạy được vài ba bước chân thì bỗng dưng cơ thể như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, không cho di chuyển thêm. Tiếp đó, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói cứ như đang trêu ngươi hắn vậy.

-Chàng trai trẻ, sao ngươi lại vội, lại vàng mà vấp phải đá, mà quàng phải khăn. Ta thấy ngươi có thân thể rắn chắc, cốt cách hùng mãnh, sở hữu thiên tư tuyệt luân, khẳng định sẽ là một tướng tài nam chinh – bắc chiến. Vừa hay, đội trưởng tiểu đội thứ 13 của ta vừa chết, ta thấy ngươi có thể thay thế vị trí của hắn nên là cứ vào đây đi, đừng chạy, bài kiểm tra rất dễ, không khó như ngươi tưởng đâu.

Bạch Phong lau mồ hôi chảy dài trên trán vì…

“Cách không giam cầm, là cường giả Sư cảnh! Ôi thôi, chết tôi rồi!”

Hắn e dè nói.

-Tiền bối, không phải việc tham gia dự tuyển là tự nguyện hay sao, người làm thế này hình như không được tốt cho lắm thì phải?

-Hây da, rõ ràng là ngươi tự nguyện tham gia mà, ta có làm gì ngươi đâu.

Cơ thể Bạch Phong tự động dịch chuyển lùi về sau, từ từ bay vào Phủ Thành Chủ trong khi chân hắn không hề cử động.

-Đấy, này là ngươi tự vào đấy, ta không có làm gì hết nhá.

Bạch Phong trợn trắng mắt, miệng cũng á lên một bãi mà éo thể nói gì.

“Đù, ổng dùng sức mạnh đưa mình vô đây mà ổng bảo là éo làm gì mình luôn?”

“Được, thằng già này được. Mày nhớ mặt bố nhé con trai”.

Thằng già núp trong tối có sức mạnh quá ghê gớm, Bạch Phong không thể nào chống lại nên đành phải ngậm đắng nuốt cay, im hơi lặng tiếng mà liều cái mạng nhỏ gần 16 năm vào cuộc thi tuyển gia nhập Phủ Thành Chủ.

Nếu dễ thì không nói, còn khó nhằn, khiến hắn bị khuyết tật tay, chân thì thằng già này chắc chắn sẽ không xong với hắn trong tương lai.

Bạch Phong nói là làm!

Bạn đang đọc Anh Là Vô Địch sáng tác bởi meobachan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meobachan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.