Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt Xác

Tiểu thuyết gốc · 1507 chữ

Ở trên cao, lão già nhìn thấy trận pháp liên hoa của Huyền Trân thì không khỏi kinh hãi, nhìn đóa hoa sen từ từ tiến lên hướng mình, ông ta rung rấy, miệng lắp bắp nói:

- Rốt, rốt ngươi là cái thứ gì vậy?

Khi hoa sen chỉ còn cách lão già tám thước, Huyền Trân hiện ra ở giữa nhụy hoa, nàng phi một phát từ dưới lên đến ngay trước mặt ông ta và lạnh giọng:

- Ta, là Mộc Diệp Tiên Tử!

Vừa nói Huyền Trân vừa vận khí tung ra một con mộc long bay tới xuyên thủng người lão già trong sự kinh hãi của lão.

Lúc này, khi bị nguyên con rồng gỗ đâm qua người, ông già tóc trắng học máu mồm, nhe cái răng nanh dài thòn ra lắp bắp:

- Được lắm! Nhưng con ta sắp được hồi sinh rồi!

Nói rồi ông ra mỉm cười thanh thản trúc hơi thở cuối cùng. Ở phía trên, trận pháp màu đỏ nâng đỡ tầng hai từ từ bị giải trừ.

Cả cái tầng nhà lơ lững chuẩn bị rơi xuống, thấy vậy thì Huyền Trân vội vã phi xuống dung hợp vào hoa sen và vận khí mộc ra những cành cây vươn lên đón lấy cái tầng lầu kia.

Sau một hồi thì tầng hai của ngôi nhà cũng từ từ rơi xuống và nằm trọn trong những cành cây của Huyền Trân giữa trời cao.

Lúc nãy trước khi chết, lão ta có nói về con của lão, suy đoán của Huyền Trân về quá trình đoạt xác đang diễn ra ở trên này quả không sai, nàng nhanh chóng hiện thân và tiến lên dãy hành lang của lầu hai.

Ở trên đây cũng có một căn phòng như lầu một, Huyền Trân vội vã tiến đến và mở cửa phòng ra.

Vừa mở cửa ra thì đập ngay vào mắt nàng là một cái bàn thờ gỗ lớn nằm sát vách tường đối diện phía trong.

Trên bàn thờ lại là một cái di ảnh, thế nhưng lần này chỉ có hình của một đứa trẻ, và hình đó hoàn toàn giống với một trong hai đứa trẻ song sinh ở phía dưới tầng trệt.

Thế nhưng đó chưa phải là tất cả khi ở kế bên di ảnh còn có một hũ tro cốt nhỏ màu đen tuyền đang tỏa ra âm khí màu xanh đen vô cùng nồng nặc.

Và điều Huyền Trân lo lắng nhất quả nhiên đang diễn ra, ở bên dưới bàn thờ âm cốt kia, Thiên An đang nằm ngất xỉu và từ từ bị linh hồn trong hũ cốt tước đoạt thể xác.

Thấy vậy thì Huyền Trân lập tức xong vào trong để cứu Thiên An, thế nhưng vừa chạy được tới giữa phòng thì âm khí từ trong hũ cốt trên bàn thờ tỏa ra dữ dội, nó bao trùm toàn bộ không gian xung quanh cái bàn thờ và chuẩn bị nhập xác.

Đứng bên ngoài nhìn thấy một khối khí màu xanh đen đang bao trùm Thiên An thì Huyền Trân vận khí thi triển Thanh Tẩy Tự Nhiên phát ra lục khí tiêu trừ độc tố liên tục.

Nàng xông thẳng vào đám âm khí kia và chạy đến định lôi Thiên An đi trước khi quá trình nhập xác hoàn thành.

Và rồi sau những bước chạy dài vội vã thì Huyền Trân cũng tới được chỗ Thiên An, nàng nhanh chóng nắm lấy tay Thiên An và lôi đi.

Thế nhưng khi vừa mới kéo Thiên An lên thì tất cả âm khi cuồn cuộn chảy vào trong người Thiên An, linh hồn của nàng bị đánh bật ra khỏi cơ thể.

Thể xác của Thiên An chính thức bị chiếm đoạt, một trong hai đứa trẻ song sinh đã được sống lại trong thân xác của Thiên An.

Lúc này khi nhìn thấy âm khí đồng loạt vơi đi, Huyền Trân quay qua thì thấy Thiên An đã bị nhập xác.

Huyền Trân vội vã buôn Thiên An ra, nàng lập tức phi thân về phía xa lấy trong người ra một cái hũ màu đen, nàng mở nắp hủ ra và niệm chú:

- Thu Giữ Linh Hồn!

Lúc này, Huyền Trân quẳng cái hũ ra, cái hũ bay khắp căn phòng để dò tìm, rất nhanh đã cảm nhận được linh hồn của Thiên An.

Cái hủ phát sáng, nó hút một hơi thu linh hồn của Thiên An vào trong rồi biến nhỏ lại quay về trên tay Huyền Trân.

Huyền Trân nhanh chóng đậy nắp hũ lại và cất nó vào trong.

Đây là phương án mà Huyền Trân đã chuẩn bị trong lúc còn giao đấu với lão già mắt đỏ đề phòng trường hợp xấu xảy ra.

Và giờ đây trường hợp xấu nhất đã thật sự diễn ra, nó buộc nàng phải sử dụng đến Bình Thu Hồn.

Do linh hồn và thể xác là hai thứ tách biệt, có thể tùy ý hoán đổi nhờ vào các ma thuật hắc ám.

Khi con người bị một linh hồn khác tước đoạt thể xác, linh hồn của họ bị đẩy ra và nhất thời chưa biết đi đâu, khi đó linh hồn chỉ có thể quanh quẩn ở xung quanh cái xác của mình mà thôi.

Giờ đây Huyền Trân đã tạm thời thu được linh hồn của Thiên An, chỉ cần còn giữ lại được linh hồn thì nhất định còn cứu được nàng, việc bây giờ của Huyền Trân là phải lấy lại cái xác cho Thiên An.

Lúc này một con người khác trong hình hài Thiên An bước ra, ngoại hình không hề thay đổi, chỉ có cánh mắt là dữ tợn hơn Thiên An thường ngày rất nhiều.

Hắn ta đưa tay lên, lật qua lật lại rồi đảo mắt nhìn ngắm thể xác mới của mình, có một sự không hài lòng trên khuôn mặt, rồi hắn nói:

- Tệ thật, ta là nam nhân mà, tại sao cha mẹ lại tìm một thân sát nữ nhân cho ta nhập vào chứ? Nhưng mà ngực to, eo thon, mông săn chắc, tay chân cứng cáp hơn người. Xem ra cũng không tồi!

Thấy vậy thì Huyền Trân cười khinh rồi bước tới nói:

- Ngươi là con của hai lão già kia à?

Lúc này hắn ta mới nhìn qua Huyền Trân, lập tức ánh mắt căm phẫn hiện lên, hắn cay nghiến nói:

- Ngươi là người đã giết cha ta! Nộp mạng đi!

Vừa nói hắn ta vừa tỏa ra âm khí bao lấy cánh tay rồi lao lên vung nấm đấm tấn công Huyền Trân với một tốc độ kinh người.

Tên này đang sử dụng thân xác của Thiên An, với thể chất hơn người được rèn luyện từ nhỏ của nàng, việc bộc phát sức mạnh trên cơ thể mới chiếm được của tên kia rất thuận lợi và không gặp chút khó khăn nào.

Điều này khiến Huyền Trân khốn đốn, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải đối đầu với tốc độ khủng bố của Thiên An.

Vậy mà giờ đây cái thân ảnh nhanh như chớp của Thiên An lại đang đùng đùng lao tới nàng.

Dù vậy, với việc không có Thần Binh, tên kia chỉ có thể bộc phát khí lực, việc này vô tình biến cuc diện trở nên dễ đoán hơn rất nhiều dành cho Huyền Trân.

Khi nhìn thấy tên kia lao tới, nàng vội vã phi thân lên cao tránh né sau đó tung dây leo ra trói chân hắn ta lại.

Nhanh tay rút ra một lá bùa rồi lao xuống phía dưới định sẽ dán lên trán tên đó để phong ấn hắn lại. Thê nhưng hắn ta rất nhanh đã giải tán cơ thể thành những luồng âm khí và cuồn cuộn lao lên bao trùm lấy Huyền Trân.

Huyền Trân lúc này như bị nuốt chửng bởi thứ khí xanh đen tà vực này. Nàng nhanh chóng thi triển Thanh Tẩy Tự Nhiên bộc phát lục khí đẩy lùi mớ âm khí kia.

Thế nhưng vào chính lúc cơ thể nàng mở các cổng luân chuyển khí thì cũng là lúc dễ bị xâm nhập nhất.

Những luồng khí xanh lúc này cuồn cuộn và dữ tợn điên cuồng bùng phát áp chế lục khí của Huyền Trân và xâm nhập vào cơ thể nàng gây ra những tàn phá từ bên trong.

Một sai lầm trong việc phán đoán tình huống đã khiến Huyền Trân trả giá đắt. Cơ thể nàng lúc này tràn khắp các dòng âm khí, chúng tàn phá cơ thể nàng khiến từng mảng da trắng ngà liên tiếp xuất hiện những vết nứt màu xanh sâu thẩm.

Huyền Trân cảm giác như bị ngàn vạn mũi kim đâm xuyên từ bên trong, đau đớn vô cùng tận, cơ thể như muốn nổ tung trong thời khắc hiện tại.

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09

Truyện Kỳ Duyên Huyền Sử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.