Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ớn Ốc

Tiểu thuyết gốc · 1562 chữ

Lúc này mọi bùa chú và trận pháp giăng ra ở dưới tầng trệt đều bị Huyền Trân phá sạch. Trước khi bước lên lầu một, Huyền Trân đã phá hủy một tấm gạch dưới sàn và để lộ ra lớp đất.

Nàng cẩn thận gieo vào trong đất một hạt mầm để đề phòng trường hợp xấu xảy ra.

Rồi sau đó Huyền Trân chậm rãi bước lên cầu thang, mỗi bước chân nàng đều nghe thấy có âm thanh văng vẳng bên tay. Càng lên cao âm thanh càng rõ, lúc này Huyền Trân nhận ra đó là giọng cười của một ông lão.

Giọng cười này không vui, nó ẩn chứa một sự bi thảm xen lẫn ma mị khiến người ta có cảm giác ớn lạnh tột độ.

Rồi khi bước được nữa cầu thang, bỗng nhiên Huyền Trân cảm giác trời đất quay tròn một vòng.

Ngay sau đó không gian thay đổi, Huyền Trân nhìn thấy mình đang đứng trong một cái chuồng có đầy những con rết đang bò lúc nhúc ở khắp nơi.

Dưới chân, trên đầu, bên phải bên trái, trước và sau, đâu đâu cũng toàn là rết. Rồi bỗng nhiên có một con rết chui ra từ trong lỗ tai của Huyền Trân, nó bò qua má và chui lại vào lỗ mũi nàng.

Rồi một con nữa lại từ trong miệng Huyền Trân chui ra, nó bò xuống cổ và chui vào ngực nàng.

Liên típ sao đó là hàng loạt con khác chui ra từ khắp mọi nơi trên cơ thể Huyền Trân rồi cũng lại bò đi mọi ngóc ngách trên da thịt nàng.

Lúc này Huyền Trân có một cảm giác buồn nôn không thể tả, đầu óc đảo điên, trời đất quay cuồng. Da thịt bị rết bò đi lúc nhúc khắp nơi, vừa ớn lạnh vừa kinh tởm vô cùng.

Chưa dừng lại ở đó, những con rết ở dưới chân bắt đầu lũ lượt chui lên người nàng, chẳng mấy chốc, toàn bộ cơ thể Huyền Trân đã bị bao trùm bởi hàng vạn con rết chi chít lúc nhúc bò trường.

Mắt Huyền Trân đã hoàn toàn bị che đi bởi những con rết, lúc này thứ nàng nhìn thấy chỉ là một màu tối đen, đầu óc vẫn quay cuồng, da thịt vẫn một cảm giác ớn óc.

Sau một hồi vật vã cố gắng bình tâm trấn tĩnh bản thân, Huyền Trân biết mình đang bị trúng một loại mộng thuật của đối thủ, nó khiến tâm trí nàng chịu tra tấn trong thế giới mộng mị do người đó tạo ra.

Rất có thể tiếng cười u uất lúc nãy chính là thứ dẫn truyền để đối thủ áp đặt thuật thức lên tâm trí nàng.

Khi đã bình tâm, Huyền Trân nhanh chóng đập tay xuống đất vận khí thi triển thuật thức Mộc Luyện Chân Mộng.

Ngay sau đó, một vòng tròn ma thuật to bự hiện ra bên dưới và xoay vòng liên tục. Vòng tròn bắt đầu phình to ra và bao phủ toàn bộ không gian.

Sau đó từ trong vòng tròn, một lỗ hổng hư không mở ra, hàng trăm rễ cây trồi lên đâm thẳng vào các bức tường không gian và kéo chúng vào trong hư không.

Chẳng mấy chốc, thế giới của mộng thuật đã bị hư không nuốt chửng, mọi thứ bắt đầu sụp đổ và tan biến thành những mảnh vỡ không gian.

Khi tất cả đã biến mất, Huyền Trân bừng tỉnh quay về thế giới thật, lúc này nàng vẫn còn đứng ở giữa cầu thang.

Cảm giác buồn nôn với những con rết vẫn còn nghẹn ở cổ, Huyền Trân nuốt nước bột rồi từ từ bước lên vài bước nữa.

Khung cảnh trên lầu bắt đầu hiện ra trước mắt nàng, giọng cười quái ác vẫn đang bên tai khiến cho tâm trí Huyền Trân luôn bị quấy rầy, hệt như một mặt nước không bao giờ được phẳng lặng vậy.

Rồi khi Huyền Trân bước lên, dãy hành lang bắt đầu hiện lên, bên phải là cửa sổ hướng ra bên ngoài, bên trái là cầu thang đi lên, đối diện là một căn phòng đang đóng chặt cửa.

Không gian đỏ thẫm vẫn luôn bao trùm, Huyền Trân bước từng bước đi trên hành lang và tiến tới cánh cửa phòng kia.

Đứng trước cánh cửa, nàng bình tĩnh mộc ra dây leo từ từ đưa tới đẩy cửa ra, cánh cửa hé mở từng chút từng chút một, không gian tối đen bên trong dần dần bị một vài ánh đỏ từ bên ngoài xâm chiếm.

Nơi giữa căn phòng, Huyền Trân nhìn thấy có một bóng người từ từ hiện ra dưới ánh đỏ mập mờ.

Đó là một cụ ông có mái tóc bạc phơ mặc một bồ đồ đỏ chót, đôi mắt cung màu đỏ đi cùng cái nhìn sắc lẹm như đôi mắt của dã thú đang hướng về phía Huyền Trân từ bên ngoài.

Ông ta quỳ gối ở giữa căn phòng hoàn toàn trống không, hai tay ông ta khô khóc chỉ còn da bọc xương để hờ lên đùi.

Dù đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ gặp những thứ quái dị, thế nhưng khi vừa nhìn thấy ông cụ ngồi giữa phòng chằm chằm nhìn mình bằng hai con mắt đỏ chót như quỷ dữ, Huyền Trân không khỏi giật mình kinh hãi.

Nhìn thấy người đã phá hết bùa chú và trận pháp của mình đang trước mắt, lão ta nhe miệng ra để lộ hai cái răng nanh dài một gang tay rồi nói bằng một cái giọng thều thào như từ âm ty phát ra:

- Ngươi phá hỏng đêm tối thanh tịnh của ta đấy nha đầu!

Nhìn hai cái răng nanh dài thòn hiện hữu trên khuôn mặt hốc hác trong ánh đỏ, tóc gáy Huyền Trân lại lần thứ một trăm trong ngày dựng đứng, nàng bất giác giật chân lui lại nữa bước cho đỡ sợ.

Lúc này Huyền Trân không biết được kẻ này là người, là mà hay là quỷ, nhất thời nàng chưa thể nghĩ ra cách ứng phó, thế nhưng với một thực thể đã có hình thù và vóc dáng thì Huyền Trân tự tin rằng nàng có thể trị được.

Rồi sau khi đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, Huyền Trân lạnh giọng:

- Bạn của ta đâu?

Hai con mắt lão ta vẫn đỏ lòm nhìn chằm chằm Huyền Trân, cặp răng nanh động đậy:

- Hai đứa đó đang làm mồi cho hai đứa con của ta!

- Cái gì...

Như vậy có thể cặp song sinh ở dưới nhà là con ông ta, nhưng đó chỉ là di ảnh, hai đứa trẻ có lẽ đã chết.

Và nếu Huyền Trân đoán không lầm việc làm mồi theo lời ông ta nói rất có thể là hành động đẩy linh hồn ra để chiếm đoạt thân xác và hồi sinh linh hồn người chết.

Huyền Trân hơi mất bình tĩnh bởi vì nếu không kịp ngăn cản quá trình chiếm đoạt thân xác thì tính mạng của hai người bọn họ sẽ không thể giữ được.

Nếu ông ta đã ngồi ở lầu một, vậy thì chắc chắn một điều lầu hai chính là nơi quá trình đoạt xác đang diễn ra.

Không thể chậm trễ, Huyền Trân ngay lập tức kích hoạt Thần Thụ từ dưới tầng trệt đã chuẩn bị từ trước.

Từ bên dưới, một thân cây cổ thụ trồi lên phá hủy lớp sàn nhà, sau đó là vươn lên phá hủy cầu thang và hướng thẳng lên lầu một.

Lúc này từ phía sau lưng Huyền Trân, một thân đại thụ đang trồi lên như vũ bão đánh tan hết những bộ phận của ngôi nhà.

Huyền Trân vội vàng phi ra dung hợp với thần thụ và tiến thẳng lên lầu hai. Thế nhưng khi thần thụ định phá sàn ngoi lên thì bỗng nhiên chạm phải một trận pháp kiên cố màu đỏ tươi đang xoay vòng liên tục bảo vệ lầu hai.

Lúc này lão già ngồi trong căn phòng nhìn thấy Huyền Trân muốn tấn công lên trên thì bắt đầu kết ấn và niệm chú:

- Lục Hỏa Liên Trận!

Ngay sau câu nói của ông ta, một vòng tròn trận pháp xuất hiện bên dưới tầng trệt, từ trong vòng tròn đó sáu ngọn lửa đỏ rực trồi lên bao quanh thần thụ.

Sáu đóm lửa xoay vòng liên tục từ từ áp sát thần thụ và bắt đầu bùng phát dữ dội đốt cháy phần gốc của cây.

Loại hỏa trận ngày là chuyên để khắc chế mộc thuật, dù có là thần thụ có khả năng tự hồi phục cũng đang dần bị thiêu cháy thành than.

Trước tình thế đối thủ sử dụng trận pháp khắc chế nguyên tố, Huyền Trân hiện một nửa thân trên thần thụ, nàng ném cái lọ thu hỏa xuống dưới và vận khí khiến nó bự ra gấp mười tám lần bình thường.

Ngay lập tức, cái lọ nhỏ đã hóa thành cái lọ bự chảng bay xuống hút lấy tất cả những đóm lửa vào trong một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng.

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.