Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tắm Tiên

Tiểu thuyết gốc · 1911 chữ

Đại Việt năm 1298, trên đỉnh núi Yên Tử, có một trận chiến kinh thiên động địa đang diễn ra.

Trần Phúc vận khí vào Găng Ánh Sáng, từ trong lòng bàn tay, một luồng ánh sáng tỏa ra dữ dội, chẳng mấy chốc luồng sáng đó đã tích tụ thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ.

Hắc bạch chiến y tung bay phấp phới, ánh mắt sắc lẹm nhìn về kẻ thù, Trần Phúc cầm trên tay quả cầu ánh sáng to gấp mười tám lần cơ thể mình, chàng lạnh giọng:

- Cánh cổng địa ngục đã mở ra, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi một đoạn về với suối vàng, Trương Thiên Đãng!

Ở bên này, Trương Thiên Đãng vận khí vào Áo Choàng Quỷ sau đó giơ hai tay lên trời, hắn bung hết toàn bộ nguyên khí nén lại thành một quả cầu năng lượng màu tím có đường kính tám mươi hai thước.

Một thân tử y đứng giữa núi trời, sát khí bùng phát bên trong đôi mắt, Trương Thiên Đãng với quả cầu khổng lồ trên tay, hắn bình thản nói:

- Địa ngục là nơi ta sinh ra, ngươi nên nhớ điều đó!

Không nói gì thêm, cả hai tung đòn cuối cùng về phía nhau. Quả cầu ánh sáng như một mặt trời thu nhỏ lao đi trong không trung, quả cầu tím thì như một con mãnh thú hung tợn phi tới.

Rồi bùm một phát, cả hai quả cầu đâm sầm vào nhau, ngay lập tức, năng lượng cuồn cuộn của hai quả cầu xung đột lẫn nhau tạo thành một vụ nổ kinh thiên động địa trên bầu trời Yên Tử.

Một đợt sóng xung kích có sức mạnh không tưởng phát ra từ tâm vụ nổ đánh văn cả hai người bọn họ lên không trung rồi bay xa về hai hướng khác nhau.

Ở một hồ nước lớn gần đó, dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, một thiếu nữ với mái tóc đen tuyền buông xõa, làn da trắng mịn như cánh hoa mơ, dáng hình thon gọn quyến rũ đang ẩn hiện trong làn nước xanh biếc.

Nàng nhẹ nhàng hứng lấy một ít nước cho vào lòng bàn tay rồi rót lên bờ vai trắng ngà, dưới ánh sáng mờ ảo của buổi chiều xuân, những giọt nước ánh lên một màu đỏ rực cứ tung tăng lướt đi trên thân ảnh mềm mại, chỉ một cái phất tay mà trăm ngàn vẻ đẹp hiện ra trước mắt.

Rồi bỗng nhiên từ trên trời cao, một thân chiến y trắng đen rơi xuống một cái đùng ngai chỗ thiếu nữ kia đang tắm.

Đó là Trần Phúc, sau khi bị đánh bay lên trời cao thì chàng đã hạ cánh ở tại hồ Tắm Tiên này, thế nhưng tình trạng lúc này của chàng là bất tỉnh nhân sự, thương tích đầy mình, không còn biết trời trăng gì cả.

Những vệt nước bắn lên tung tóe, bay thẳng vào mặt thiếu nữ, nàng ta khẽ cau mày hơi khó chịu vì không gian yên tĩnh của nàng đã bị phá hủy.

Thế nhưng trong một khoảnh khắc nhỏ lướt qua, nàng nhận ra thứ vừa rơi xuống là một nam nhân, có vài vệt máu chảy ra từ trên cơ thể người đó hòa vào dòng nước, cảm giác khó chịu vơi đi, thay vào đó là một ý định cứu người.

Cô nương kia vội vàng lặng xuống hồ, một thân thể trắng mịn của thiếu nữ lướt đi uyển chuyển trong làn nước xanh biếc. Rất nhanh sau đó, nàng đã nhìn thấy được cơ thể Trần Phúc đang chìm sâu dưới đáy hồ.

Nàng ngay lập tức bơi đến dùng một tay tóm lấy cổ áo của Trần Phúc rồi lôi lên một cách dứt khoát, không chần chừ.

Khi lên tới bờ hồ, cô nương kia vẫn chỉ dùng một tay nắm lấy thắt lưng của Trần Phúc rồi xách đi một cách nhẹ nhàng như thể đang cầm một khúc gỗ khô vậy.

Khi đến một gốc cây cổ thụ gần bờ hồ, nàng đặt Trần Phúc xuống đó rồi đi ra sau lấy y phục mặc vào.

Rồi sau một hồi lâu, cô nương kia đã bước ra với một thanh đao trên tay cùng bộ y phục màu đen, mái tóc thướt tha cột cao phía sau, phía trước có vài sợi để xéo che đi một bên trán, lông mi cong dài tô điểm cho ánh mắt đen sâu thẳm chứa đầy sự huyền bí, đôi môi mỏng hồng như một lá sen hiện lên trên làn da trắng ngà đi cùng dáng hình thon gọn quyến rũ, đó là một vẻ đẹp tuyệt thế không gì sánh bằng đang xuất hiện ở chốn rừng núi hoang vu.

Rồi cô nương đó nhìn vào Trần Phúc đang nằm bất tỉnh ở phía dưới, trên người chàng có rất nhiều những vết thương do trận chiến vừa rồi gây ra.

Thấy vậy, cô nương kia lấy trong người ra một viên thuốc đen nhỏ bằng hạt lúa, đó là Phục Hồi Đan, nàng nhét nó vào miệng Trần Phúc rồi vận khí niệm chú thi triển thuật chữa trị.

Rất nhanh sau đó, những vết thương của Trần Phúc đã lành lại, khí huyết lưu thông, mạch đập ổn định, chàng từ từ mở mắt ra.

Dưới ánh sáng mập mờ của buổi hoàng hôn, Trần Phúc nhìn thấy trước mắt mình là một thiếu nữ có mái tóc xéo đung đưa trước trán, nàng có một khuôn mặt diễm lệ nhưng trong ánh mắt đen lại ẩn chứa điều gì đó huyền bí như một hố sâu không đáy.

- Huynh thấy thế nào rồi? - cô nương đó lên tiếng trước, một thanh âm mềm mại như vải lụa phát ra từ đôi môi hồng mấp mé.

Trần Phúc chớp chớp hai mắt để nhìn cho kỹ cái vẻ đẹp phía trước, dù cơ thể đang đau nhói nhưng với sự dịu êm pha lẫn chút lạnh lùng này thật sự khiến chàng phải tỉnh ngủ ngay lập tức.

- Là cô nương đã cứu tôi? - Trần Phúc đưa tay lên, giả vờ run run, vừa nói chàng vừa nắm lấy bàn tay trắng mịn của cô nương đang ngồi kế bên.

Một cảm giác mát lạnh chạy tràn lên não Trần Phúc, làn da mềm mại của thiếu nữ khiến chàng đê mê, bấc giác theo quán tính lại xoa xoa lên bàn tay ấy.

Một sự mềm mịn đến khó tin là những gì Trần Phúc cảm nhận lúc này, bản mặt dê xồm của chàng hiện ra ngay trước mắt cô nương kia.

Nàng liếc nửa con mắt xuống nhìn hành động của Trần Phúc, sau đó lại quay qua nhìn vào mặt chàng, một bản mặt thật sự vô sỉ không tả nổi. Rồi cô nương kia nhích nhẹ một ngón tay và nói:

- Cút ra!

Vừa dứt lời, một luồng khí lực cuồn cuộn phát ra từ người cô nương kia đẩy Trần Phúc văn ra tám thước về phía xa đập vào cây cổ thụ rồi rơi xuống.

- Mạnh... mạnh khủng khiếp! - Trần Phúc nằm lăn ra, trợn tròng hai mắt, miệng sùi bọt mép nói.

Cô nương kia đứng lên, vẫn liếc nhìn Trần Phúc bằng nửa con mắt:

- Cứu mạng một tên hạ lưu, đúng là uổng phí cả buổi chiều của ta, coi như ngươi may mắn, bổn cô nương hôm nay ăn chay, nếu không thì đã cho ngươi một đao rồi.

Nói xong cô nương đó quay lưng bước đi, thế nhưng vừa bước được hai bước thì Trần Phúc đã xuất hiện trước mắt nàng, rất nhanh chàng đã chải chuốt chỉnh tề, y phục ngăn nắp, tóc tai bóng loáng, chàng trầm giọng:

- Thật ra... tôi không phải như cô nương nghĩ đâu, chỉ là... tôi muốn cảm ơn người cứu mạng mình một cách sâu sắc nên lúc nãy có hơi thất lễ, mong cô nương hãy lượng thứ bỏ qua cho kẻ hèn mọn này.

Cô nương kia ngạc nhiên tột độ, tên này vừa mới nằm sùi bọt mép bên đây, vậy mà chớp mắt cái đã trở nên bảnh bao lịch thiệp, lại còn tỏa ra một khí chất uy vũ khiến người khác phải ngước nhìn, thật là khiến nàng không tin vào mắt mình.

Nhìn thấy cô nương kia cứ trưng mắt nhìn mình, đứng trước dáng hình tuyệt mỹ này lại khiến Trần Phúc định tiến đến ôm cô ấy vào lòng nhưng chợt nhớ ra cô nương này lợi hại vô cùng nên thôi, chàng đành kìm nén lại và nói tiếp:

- Thật sự, với ơn cứu mạng này, tôi không biết phải làm gì để có thể trả được, xin nguyện lấy thân báo đáp, cô có đồng ý không?

Cô nương kia nghe xong câu đó, lại chuyển từ trừng mắt sang liếc mắt, nhìn cái tên vô sỉ trước mặt nói chuyện xàm ngôn mà vẻ mặt cứ như chính nhân quân tử thật khiến nàng khinh bỉ vô cùng.

- Cút!

Sau câu nói, lại một luồng khí lực nữa phát ra đánh văn Trần Phúc bay ra xa, lần này luồng khí mạnh hơn lần trước rất nhiều, nó khiến Trần Phúc văn thẳng ra giữa hồ lớn. Quả là một sức mạnh khiến người ta phải khiếp sợ đến từ cô nương mặc hắc y này.

Rồi cô nương ấy quay lưng bỏ đi, thế nhưng bằng một bản năng hám gái vô cùng khủng khiếp, chàng phi một phát từ giữa hồ vào tới trong này, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô nương đó một cách chớp nhoáng.

Trần Phúc với tay vuốt lấy lọn tóc trước trán rồi nghiêm mặt nói:

- Nếu cô nương đã không chấp nhận đề nghị đó, vậy thì cô muốn gì, hãy nói đi, dù có phải làm trâu làm ngựa cho cô nương tôi vẫn chấp nhận, tuyệt không có nữa lời oán than.

Cô nương kia lại một lần nữa bất ngờ, tên này vừa mới dính một chưởng lực của nàng bay ra tận giữa cái hồ lớn, vậy mà giờ vẫn có thể đứng tạo dáng ở đây, nàng thật không dám tin vào mắt mình, tự hỏi người này rốt cuộc là có thần thông cái thế gì. Thế nhưng nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm rồi đáp:

- Ta không muốn gì hết, ta cũng không cần ngươi phải báo đáp, ta chỉ cần ngươi cút đi khuất mắt ta là được.

Nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong đôi mắt ấy, Trần Phúc biết rằng mình đã không thể chinh phục được người con gái này, chàng đành đáp lời:

- Nếu cô nương đã nói vậy rồi thì ta cũng xin được cút, chỉ mong cô hãy nhớ rằng, ơn cứu mạng hôm nay ta khắc cốt ghi tâm, nếu ngày sau có gặp lại chỉ xin uống với nhau một chén rượu để tỏa lòng biết ơn.

Nói rồi Trần Phúc phi thân lên đọt cây cút đi khỏi đó. Dù rằng lòng đau như cắt nước mắt chảy ngược thì cũng phải bước đi, vì người ta đã hận mình rồi thì dù có cố thêm cũng chỉ là vô vọng...

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.