Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1821 chữ

Thiên Địa đại lục.

Thị trấn Lục Sơn, tấp nập người qua lại, linh thú được xích cổ dẫn đi xung quanh thị trấn. Những pháp khí phi hành dừng lại trước cửa vào thị trấn, người bước vào bên trong thị trấn đều không được phi hành.

Một trận gió to nổi lên, những đám mây trôi lững lờ trên trời dần tụ lại trên đỉnh núi Lục Sơn ở phía sau thị trấn, chúng xoắn vào nhau như một cái vòi rồng khổng lồ khiến cả thị trấn chìm vào bóng tối.

Linh khí xung quanh bắt đầu dao động kịch liệt, người trong thị trấn kinh hoàng nhận ra bản thân không thể sử dụng pháp lực, linh khí trong người cũng bị rút cạn.

Khoảng cách năm trăm mét cạnh điểm chân vòi rồng, không ai có thể tiếp cận được. Linh khí hỗn loạn tạo thành một bức tường vô hình ngăn cách mọi người xâm nhập vào trong.

Trong khi đó, trên miệng vòi rồng, giữa không trung, một thân hình từ hư không hiện ra.

Tôn Ngộ Không mặc giáp vàng rực rỡ, trên người lấm lem màu máu, lâm vào hôn mê rơi xuống đáy vòi rồng.

Ầm!

Bụi cát bay lên mịt mù, một cái hố sâu được tạo thành, cả người Tôn Ngộ Không được bao quanh bởi một màn linh khí dày đặc, trong đó còn thấy được những sợi linh khí phát ra màu hoàng kim lấp lánh.

Màu lông rậm rạp trên người Tôn Ngộ Không dần biến mất, tóc mọc dài đến gáy mang theo màu đỏ rực như ánh bình minh, gương mặt thuộc về loài khỉ chậm rãi giống nhân loại, chiều dài cơ thể cũng hóa cao lên.

Đến khi sợi linh khí cuối cùng hòa tan vào người hắn, Tôn Ngộ Không đã mang vẻ ngoài của một người đàn ông loài người.

Đôi mắt vốn vẫn nhắm nghiền mở ra, ánh hoàng kim tỏa ra chiếu sáng cả một vùng như một ngôi sao Bắc Đẩu vừa xẹt ngang qua.

Một thời từng là đại thánh đại náo thiên cung, khiến chúng thần tiên trên trời đều khiếp sợ. Phật tổ phải tự tay ra mặt giải quyết.

Nhưng thời gian vô tình, năm tháng trôi qua, đã từng là Đấu Chiến Thắng Phật bất bại trong truyền thuyết, cũng bị mài mòn trong dòng sông thời gian.

Những cuộc chiến vô tận với những thực thể tự xưng là Tân Thần. Hệ thống, cục quản lý không gian, chủ thần,... Đắm mình trong chiến trường không gian vô tận, cho đến một ngày, Tôn Ngộ Không nhận ra đây là một cuộc chiến vô nghĩa, Tôn Ngộ Không dần không hài lòng với sức mạnh bản thân đang có, dậm chân tại chỗ không phải điều hắn muốn. Nhất là sau khi suýt thì bại trận dưới tay Tân Thần.

Không thể vì danh xưng Phật mà quên đi sự thật rằng dẫu thọ mệnh của hắn là vô tận nhưng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ không chết.

Thế là vào một ngày trăng trên trời tròn vành vặn, Tôn Ngộ Không giao lại chiến trường cho Nhị Lang Thần vứt bỏ Phật hiệu, lẻn vào dòng vũ trụ của kẻ đối địch, Tân Thần.

Đứng dậy khỏi đám đất đá vỡ vụn, Tôn Ngộ Không lau vệt máu dính trên mặt, gương mặt anh tuấn lạnh lùng với khí chất kiêu ngạo toát ra từ tận xương cốt, đôi mắt hoàng kim nhìn lên bầu trời, đám mây hình vòi rồng đã tan biến.

Hắn vì đột nhập thành công mà thay đổi thuộc tính chủng tộc thành loài người, Ngọc Hoàng biết hắn lẻn rời đi chắc chắn sẽ trách phạt, nhưng Tôn Ngộ Không hắn lại sợ một tên luôn chỉ tay năm ngón như lão sao?

Hơn nữa, hắn tin rằng tổn thất hắn gây ra cho kẻ địch trước khi rời đi cũng đủ khiến bọn họ chật vật mấy trăm năm để khôi phục nguyên khí. Sau trăm năm, nếu họ lại tấn công Thiên đình, đó là việc của Thiên Đình không phải của hắn.

Tôn Ngộ Không cười đầy chế nhạo, một lũ vọng tưởng, đến tận lúc này vẫn chưa nhận ra bản thân cũng như lũ người phàm là ếch ngồi đáy giếng, chỉ là lũ ếch xanh này là ếch tiên mà thôi.

Nhưng chí ít vẫn có một số người nhận ra bản thân phải nỗ lực thay đổi như Nhị Lang Thần, Na Tra,...

Rảo bước vào sâu trong rừng, mái tóc đỏ bay trong gió, đôi mắt hoàng kim mắt ra ánh sáng chói lóa, con ngươi hiện lên những ký tự cổ xưa.

Vai chính của thế giới này là một chàng trai tên Diệp Hạo. Cha mẹ bị giết hại khi hắn còn nhỏ, được nhận vào một tông môn tu tiên, khi còn nhỏ tư chất tầm thường, phải chịu nhiều khinh nhục. Nhưng khi lớn, đến một cuộc so tài lớn trong tông môn, hắn lại đi đến đâu là đạt được bảo vật đến đó, tu vi tăng nhanh cộng thêm vũ khí thiên cổ khiến hắn vừa ra tay đã khiến cả tông môn kinh ngạc. Trở thành thiên tài số một đại lục tu tiên. Sau đó là hành trình tu tiên và gặp gỡ kết bạn với những mỹ nhân thiên tài, cuối cùng hắn và những mỹ nhân thăng thiên thành tiên.

Thu hồi pháp nhãn, Tôn Ngộ Không gãi đầu, nhăn mặt chán ghét. Tên nhãi ranh này thật giống lão sư phụ trọc Đường Tam Tạng của hắn, nhưng sư phụ hắn không biết hưởng thụ còn né như né tà ma, còn tên nhóc này miệng từ chối nhưng cơ thể thì vẫn rất hưởng thụ.

Thở dài một hơi, Tôn Ngộ Không không thể nào hiểu được tình tình ái ái này đó của thiên hạ. Hắn cảm thấy đời vui sướng nhất là khi được tự do tự tại vui chơi cùng chúng bạn bè.

Tay phải giơ ra, giữa lòng bàn tay hình thành một luồng linh khí vàng kim.

Chưởng mạnh về phía trước, ánh sáng hoàng kim phóng ra khỏi lòng bàn tay đánh về gốc cây cổ thụ trước mặt. Một tiếng ầm vang mạnh mẽ phát ra, khói bụi bay lên, cây cổ thụ vẫn còn y nguyên.

Tôn Ngộ Không trừng lớn mắt khó tin bước đến, đôi mắt kề sát thân cây cuối cùng cũng nhìn thấy vết xước bé bằng đầu ngón tay út trên thân cây. Hắn tức giận đá mạnh vào thân cây, lúc này cây cổ thụ mới kêu rắc một tiếng, thân cây xuất hiện một lỗ hõm.

“Pháp lực của lão Tôn!!!”

Pháp lực tiêu tan, chỉ còn sót lại vừa đủ biểu diễn. Sức mạnh vốn có cũng bị giới hạn lại.

Tôn Ngộ Không ngồi gục xuống đất, tức giận vò đầu bứt tai, trong lòng có chút chán ngán.

Đây hẳn là giới hạn khi xâm nhập vào thế giới này, mọi kỹ năng của hắn đều bị xóa trở thành con số không tròn trĩnh.

Bảy mươi hai phép Địa Sát ở nơi này đều không thể sử dụng.

Con ngươi hoàng kim phóng nhìn lên bầu trời nắng vàng tươi đẹp, lòng thầm nghĩ: “Ta tốn chín năm tầm sư học đạo bảy mươi hai phép thần thông, lại mười bảy năm phò tá Đường Tăng thỉnh kinh. Sá gì lại thêm mấy năm này?”

Nghĩ vậy, Tôn Ngộ Không kéo chiếc áo choàng do áo giáp vàng hóa thành lên, tiến bước xuống núi.

Dưới ánh mặt trời ban trưa, vì sự kiện kỳ quái vừa diễn ra, thị trấn Lục Sơn chìm trong biển người, phụ cận thị trấn và cả trên không trung đâu đâu cũng thấy cái vị tu sĩ cường đại.

Tôn Ngộ Không che giấu mình trong lớp áo choàng đen, len lỏi vào đám người đông đúc. Hắn nhanh chóng đến được cửa ra vào của thị trấn.

“Ngươi… Chính là ngươi tên khoác áo choàng vàng mau dừng chân.”

Giọng một người đàn ông uy nghiêm vang lên.

Tôn Ngộ Không cảm nhận được ông ta đang gọi mình, hắn thất kinh chạy vào giữa đám đông.

Người đàn ông kia đuổi theo, cả người ông hóa thành một luồng gió ập vào mặt Tôn Ngộ Không, sau đó hiện ra nguyên hình.

Bị dồn vào đường cùng, Tôn Ngộ Không định làm liều đánh tay đôi với ông ta. Nhưng ông ta kinh ngạc nhìn mặt hắn rồi bật cười vỗ mạnh vào vai hắn.

“Tiểu tử, không nhận ra ta sao? Ta là bằng hữu của cha mẹ ngươi, lúc gặp nhau ngươi còn nằm trong tã lót đâu.”

Tôn Ngộ Không nghi ngờ nhìn ông ta hỏi.

“Bằng hữu… Cha mẹ… Ta làm gì có cha mẹ?”

Ông ta nhíu mày không vui:

“Thế ngươi nghĩ ngươi từ đá sinh ra sao?”

Tôn Ngộ Không rất muốn gật đầu, hắn đúng thật là sinh ra từ đá mà. Nhưng lại chỉ yên lặng không lên tiếng.

Cuối cùng hắn bị ông ta kéo đi.

Sau khi lắng nghe ông ta một đường huyên thuyên một mình, hắn cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Ông ta là Vương Lạc, thủ tọa Huyền Kiếm phong của Trường Sinh tông. Bạn của ông ta là Tôn Nghĩa và vợ là Tố Hoa đã chết một cách bí ẩn, còn đứa con trai của họ cũng biến mất kỳ bí.

Từng gặp mặt đứa bé kia lúc nhỏ, Vương Lạc còn nhớ mãi, tóc đỏ mắt vàng.

“Ha ha ha, ban đầu ta còn tưởng vợ của Tôn Nghĩa cắm sừng hắn nữa chứ. Nhưng nghĩ lại làm gì có ai mang ngoại hình như ngươi đâu. Ha ha ha, chắc ngươi bị biến dị.”

Tôn Ngộ Không bước vào một quán trà nhỏ ven đường, rót một ly trà, giơ lên giả vờ uống. Đôi mắt hắn lại mở pháp nhãn, một lát sau, Tôn Ngộ Không đã nhìn tìm thấy cuộc đời của đứa bé kia trong thế giới này.

Con trai của Tôn Nghĩa và Tố Hoa. Hưởng thọ một tháng tuổi, đến cái tên cũng chưa kịp đặt.

Đứa bé đã bị một người luyện hóa thành đan dược và ăn sống.

Ngoại trừ nhân vật chính của thế giới Diệp Hạo, những người khác trong thế giới này, nếu không phải được biết tên tuổi hay cha mẹ thân sinh, Tôn Ngộ Không không thể nhìn thấy được cuộc đời của họ.

Dàn mỹ nhân của Diệp Hạo cũng chỉ là những cái bóng mờ xinh đẹp trong mắt hắn, và người đã giết chết đứa bé kia cũng vậy.

Bạn đang đọc Khuynh Đảo Thiên Hạ sáng tác bởi adsaqq
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi adsaqq
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.