Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1185 chữ

"Con trai, nhà chúng ta nghèo. Con ở bên ngoài làm việc chăm chỉ, đừng thấy hơi cực khổ đã muốn nghỉ việc, lãnh đạo mắng con cũng vì tốt cho con.”

Cha mẹ ở đầu dây bên kia tận tình khuyên bảo nói.

Lúc ấy Trương Dịch bất đắc dĩ cười khổ.

Lại là những lời này! Lại là nhà chúng ta nghèo!

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ luôn nói như thế bên tai hắn, tựa như sợ hắn không biết mình là dân quê trời sinh đã nghèo hèn.

Sống hơn hai mươi năm, những lời này vẫn giống như ma chú ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn từ nhỏ đến lớn đều vô cùng tiết kiệm, hiện tại mua gói mì ăn liền cũng phải chờ hoạt động giảm giá.

Nhưng là lúc này đây, cha mẹ vẫn như trước, dùng những lời này để khuyên hắn, thật sự khiến trái tim Trương Dịch rét run.

Bởi vì hắn không thể chịu nổi công ty này nữa.

Tiền lương thấp không có gì, chế độ làm việc 996, thậm chí thường xuyên cả tháng không nghỉ cũng có thể chấp nhận.

Hắn còn trẻ, có thể chịu khổ mà phấn đấu, chỉ cần sự trả giá này có hồi báo là được.

Nhưng lãnh đạo của hắn vốn không coi hắn là người!

Động một chút là vênh váo tự đắc mắng hắn là phế vật, nói hắn là một kẻ nông thôn không có kiến thức, cả đời cũng không có tiền đồ.

Trương Dịch cắn răng làm ở công ty này hai năm, vì vừa mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc, nên mới kiên trì ở lại.

Vốn nghĩ thời gian lâu dài, năng lực làm việc của mình sẽ được lãnh đạo công nhận.

Chỉ cần cụp đuôi làm người, thái độ thành thật nghe lời nhất định có thể khiến lãnh đạo để mắt đến.

Ai ngờ tất cả đều là ảo giác, nhẫn nhịn chỉ làm cho cẩu lãnh đạo càng thêm coi thường chính mình mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng ngay khi hắn lấy hết can đảm để từ chức, hy vọng có thể nhận được chút ủng hộ từ cha mẹ, lại nghe được những lời như vậy.

“Tiểu Dịch à, trong nhà chúng ta rất khó khăn. Năm ngoái chúng ta xây nhà còn nợ người ta mấy chục vạn, ba mẹ con bình thường ngay cả thịt cũng không nỡ ăn. Con không thể làm bậy ngay lúc này được.”

“Con cúp máy đây!”

“Haizz, mẹ còn chưa nói xong đâu! Cái thằng nhỏ này......”

“Tút tút tút…”

Trương Dịch trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì hắn sợ nói tiếp mình sẽ nổi giận với cha mẹ.

Xoa xoa vành mắt thâm quầng do thức đêm tăng ca, Trương Dịch tâm phiền ý loạn, chỉ có thể trở về tiếp tục làm việc.

Lúc hắn vội vàng báo cáo, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra. Một gã đàn ông trung niên mập mạp chỉ cao một mét sáu vác cái bụng bia tiến ra.

Thoải mái nhàn nhã bưng ly cà phê, dùng giọng điệu vênh váo mà nói: “Tối nay tăng ca, viết phương án hạng mục này cho tôi.”

“Bốp.”

Một xấp văn kiện thật dày bị ném tới trên bàn Trương Dịch.

Những thứ này vốn đều là công việc của lão sếp chó má kia, nhưng lão đã quen sai bảo Trương Dịch như nô lệ, việc gì cũng ném cho hắn.

Lần này, lão bảo Trương Dịch tăng ca, bản thân lại không biết đến nơi nào hưởng thụ. Sau khi hạng mục có thành quả, phần thưởng phía trên đều là của lão.

Trương Dịch hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm xúc muốn đấm cho lão một quyền, nhưng vẫn cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía lãnh đạo của mình.

“Anh Cẩu, không phải em đã xin anh nghỉ rồi sao? Tối nay em muốn mừng sinh nhật với bạn gái. Anh xem…”

Bỗng nhiên quản lý Cẩu biến sắc, đanh giọng nói: "Là chuyện của cậu quan trọng hay là chuyện của công ty quan trọng! Dự án này ngày mai cấp trên sẽ xem xét, hôm nay nhất định phải làm cho xong.”

Trong lòng Trương Dịch bốc hoả khó đè nén: "Quản lý Cẩu, tháng này tôi đã liên tục tăng ca ba tuần không nghỉ ngày nào. Hôm nay tôi chỉ muốn về sớm một tối, đón sinh nhật cùng bạn gái chắc không quá phận đâu nhỉ?”

Quản lý Cẩu hừ lạnh một tiếng: “Cậu không nghỉ thì trách ai được, là do năng lực của cậu không đủ, tự nguyện tăng ca đấy! Tôi chẳng có thời gian nói nhảm với cậu, sáng mai tôi muốn nhìn thấy phương án đặt trên bàn tôi!"

Trong ánh mắt quản lý Cẩu tràn đầy vẻ khinh miệt, vốn không thèm để ý tới lời nói của Trương Dịch.

Lão sinh ra và lớn lên ở Thiên Hải, mà Trương Dịch chỉ là một người làm công ở nông thôn.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dịch đến công ty quản lý Cẩu đã không thích hắn, trung thực quê mùa, không biết lấy lòng lão. Bực mình nhất vẫn là vẻ ngoài đẹp trai chướng mắt kia, khiến quản lý Cẩu vừa lùn vừa béo rất ghen tị, vì thế mới luôn chèn ép hắn.

Trương Dịch vốn chịu đựng không muốn tức giận, nhưng hắn thấy được sự khinh miệt không chút che giấu trong ánh mắt của quản lý Cẩu, giống như nhìn rác rưởi, rốt cuộc không kiềm chế được ngọn lửa trong lòng nữa!

Sự sụp đổ của người lớn chỉ trong một khoảnh khắc.

“Mẹ kiếp, nghĩ rằng tôi dễ chà đạp vậy sao?”

Hắn mạnh mẽ đứng lên, thân cao một mét tám đứng trước mặt quản lý Cẩu, còn cao hơn lão một cái đầu. Quản lý Cẩu lập tức lui lại vài bước, cà phê trong tay sánh ra rơi xuống quần.

“Trương Dịch, cậu muốn làm gì!”

Quản lý Cẩu ngoài mạnh trong yếu quát, tuy rằng trên mặt rất hung dữ nhưng trong lòng có chút sợ hãi, dù sao với thể trạng này của lão, Trương Dịch mà đánh thật thì dù chỉ một quyền lão cũng không chịu nổi.

Bên này vừa xuất hiện ồn ào, toàn bộ người trong phòng làm việc đều nhìn qua.

Một không làm, hai không thôi!

Vốn Trương Dịch đang suy nghĩ chuyện từ chức, hiện tại con chó này lại tới đổ dầu lên lửa, hắn dứt khoát trực tiếp xé rách mặt.

“Cả ngày chỉ biết bóc lột cấp dưới, cầm thành quả lao động của chúng tôi đi tranh công, xảy ra chuyện đều đổ cả lên người chúng tôi.”

“Cậu…”

Quản lý Cẩu tức giận phát run, bị chỉ trích trước mặt toàn bộ người trong văn phòng, thể diện của lão đã mất sạch.

Bạn đang đọc Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch) của Băng Lương Nịnh Mông Trà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 795

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.