Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động tay hay không

Tiểu thuyết gốc · 2732 chữ

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Phạm Cường không nói gì, khởi động xe rồi phóng không chút chậm trễ đến khách sạn Hoa Tươi. Khi đến cửa khách sạn, Thế Minh bàng hoàng trước cảnh tượng xung quanh, cửa sổ bị vỡ, cửa chính rơi lả tả, nhìn vào bên trong, anh thấy những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, vết máu vương vất. Trong lòng cậu gào thét, cho là không ổn, gia đình bị người Nam Đạo Môn trả thù, lúc này Đặng Tâm Lỗi bước ra khỏi đại sảnh, ra lệnh cho cấp dưới dọn dẹp đống bừa bộn, khi nhìn thấy, Thế Minh thở dài một hơi, trấn tĩnh lại tinh thần, nhảy xuống xe, cười nói: "Ở đây gặp phải lốc xoáy à?"

Vừa nhìn thấy Thế Minh, Đặng Tâm Lỗi mới thở phào, lắc đầu nói: "Lốc xoáy không tới, mà là Trường Nghĩa Bang đã thổi lên một cơn lốc."

Thế Minh khẽ cau mày, tự hỏi tại sao mình lại dính líu đến Trường Nghĩa, nghiêm túc hỏi: "Trường Nghĩa? Chúng dám đến đây gây rắc rối cho chúng ta à?"

“Đâu chỉ có thế! Đặng Tâm Lỗi kéo Kim lại: “Anh Minh, anh tốt nhất nên hỏi nó đi!”

Kim tức giận liếc nhìn anh ta, sau khi suy nghĩ về ngôn ngữ của tổ chức một lúc, anh ta nói: "Không đơn giản như gây rắc rối. Lần này họ đến với không dưới 200 người, và có vẻ như họ muốn nuốt chửng chúng ta không bằng!"

Tuy không muốn nói ra nhưng buộc phải nhắc đến Đặng Tâm Lỗi, nói: “Nếu anh Lỗi không quay lại nhanh, e rằng không ai trong chúng ta có thể trốn thoát.”

Thế Minh xoa xoa má, lẩm bẩm: “Muốn nuốt chửng chúng ta à? Trường Nghĩa háu ăn quá nhỉ, nhưng chắc chúng nó sẽ không có cái gan đấy. Nên nhớ lần này chúng ta có thành công hay không, chúng ta cũng sẽ báo thù. Lần trước chúng ta đã đánh bại bọn chúng một cách thảm hại như vậy, nó cũng không dám làm xằng làm bậy, sao lần này…”

“Ồ…” Kim trầm ngâm nói: “Theo những gì Trần Bình Thái thằng chủ của Trường Nghĩa Bang nói, hình như anh Minh đánh gãy tay con trai nó. Em cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.”

Thế Minh chưa kịp nói, Hương Giang đã đi tới và tiếp tục lời Kim: "Đó chỉ lời buộc tội. Làm sao anh Minh có thể biết con trai của hắn ta?"

Kim gật đầu đồng tình: "Em cũng nghĩ vậy, nhưng lý do Trần Bình Thái bịa ra quá trẻ con!"

Thế Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm: "Một Vũ Việt Hùng là đủ, bây giờ chúng ta thêm Trần Bình Thái, đây đúng là thời điểm khó khăn."

Nói xong, cậubquay lại hỏi: "Con trai của Trần Bình Thái tên là gì?”

Kim trợn mắt, suy nghĩ hồi lâu đột nhiên nói: "Hình như, hình như tên là Tiến Lực!"

“Tiến Lực? Nghe tên khá quen!” Thế Minh dường như không để tâm đến cái tên này, ngáp dài, nhìn đồng hồ và nói: “Anh Long và những người khác sắp về rồi, anh Lỗi, để người bên dưới chuẩn bị.”

“Sao?” Đặng Tâm Lỗi sửng sốt, không biết Anh Minh bảo mình chuẩn bị cái gì. Thế Minh nhẹ nhàng ấn trán nói: "Có Vũ Việt Hùng làm địch đã đủ kích thích rồi, em chịu không nổi đòn của người khác, nhất định phải diệt trừ những gì cần diệt trừ!"

“Anh Minh định động tay ngay bây giờ?”

Đặng Tâm Lỗi không tin được hỏi, Thế Minh khẽ mỉm cười hỏi: “Nếu mình là Trần Bình Thái, có nghĩ bây giờ chúng ta sẽ đánh lại không?”

Đặng Tâm Lỗi lắc đầu, thành thật nói: “Chúng ta vừa bị một đòn nặng nề, lúc này nó có nằm ​​mơ cũng không nghĩ chúng ta sẽ lập tức đánh trả.”

“Haha, quân binh thần tốc! Ngay cả chính ngươi cũng không nghĩ ra được, huống chi là Trần Bình Thái!”

Nghe xong, Đặng Tâm Lỗi và Kim nhìn nhau cười, Hương Giang cũng vui mừng, cô cũng vui vẻ hơn bất kỳ ai khác. Thế Minh liếc cô một cái, cởi áo khoác, ngồi trên ghế sa lông, có chút chán nản nói: “Hơi buồn ngủ, chờ anh Long về thì đánh thức tôi dậy!”

Tốt! Đặng Tâm Lỗi đồng ý, thấy Thế Minh sắc mặt tái nhợt, run lên, vội vàng tiến tới lấy áo khoác đắp cho cậu.

Thế Minh vừa ngủ được một lúc thì Long dẫn đầu một đoàn người đại thắng trở về, một nhóm người cũng bàng hoàng khi đến trước cửa khách sạn. Đông Thắng nhảy xuống xe nhìn lên nhìn xuống một lúc, đôi mắt cậu mở to và tự nhủ: “Chẳng có lẽ mình đã đi nhầm chỗ rồi à?”

Long đá vào mông anh ta mắng: “Mày đang nói cái gì vậy?!” Anh sải bước vào sảnh khách sạn, liếc mắt nhìn thấy Đặng Tâm Lỗi, mở miệng định hỏi, nhưng Đặng Tâm Lỗi đã nhanh chóng giơ ngón tay lên môi, cẩn thận chỉ vào Thế Minh trên ghế sô pha, nhẹ giọng nói: “Anh Minh đang mệt, khó khăn lắm mới chợp mắt được, chúng ta không nên quấy rầy.”

“À! "Long ngầm hiểu nhanh chóng gật đầu, bước ra ngoài hạ giọng hỏi: "Anh Lỗi, ở nhà có xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ày! Đặng Tâm Lỗi thở dài nặng nề: “Quên đi, chúng ta bị bọn Trường Nghĩa đánh lén, khách sạn hỗn loạn, hơn chục anh em bị giết và bị thương!”

“Cái gì?” Đông Thắng nghe xong, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, hét lên: “Bị Trường Nghĩa bang tập kích sao? Bà chúng nó không muốn sống à?”

Long sắc mặt âm trầm hỏi: “Ý anh Minh thế nào?"

Hiện tại ta đã sẵn sàng tiếp quản Trường Nghĩa, chỉ chờ chú mày trở lại! " Đặng Tâm Lỗi cười khẩy.

"Hừ!" Long siết chặt đôi găng tay da màu đen trên tay, nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Vừa hay vũ khí của của các huynh đệ còn chưa cởi, em đi gọi cho Anh Minh."

Long đang định quay người lại thì bị Đặng Tâm Lỗi chặn lại nói: “Anh Minh mệt mỏi cả ngày rồi, sợ cơ thể chịu không nổi! Lần này, chúng ta có nên..."

Long lập tức hiểu ý Đặng Tâm Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Không sao đâu! Anh Minh cứ ở nhà nghỉ ngơi. Trường Nghĩa Bang giao cho ta."

Đặng Tâm Lỗi cười vui vẻ: “Không phải mình chú mà là chúng ta!”

Hai người đập tay nhau. Long tổ chức lại thuộc hạ, đồng thời ra lệnh tấn công Trường Nghĩa, Đặng Tâm Lỗi chọn một số người thông minh nhanh nhẹn và có năng lực ở lại canh giữ nhà, bị Trường Nghĩa uy hiếp, anh không dám sơ suất chút nào, chưa kể Thế Minh vẫn còn ở đó.

Bắc Đạo Môn huấn luyện nhanh chóng và có kỷ luật nghiêm ngặt, khi được lệnh, mọi người đều di chuyển lên xuống. Những người em vừa mới cùng Long và những người khác trở về, còn chưa nóng, nghe được lệnh tấn công lập tức hưng phấn, chưa đầy năm phút, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát. Long và Đặng Tâm Lỗi kiểm tra, đồng thời xua tay và hét lên: "Lên xe và đi thôi!"

Trường Nghĩa, Long và Đặng Tâm Lỗi không coi trọng việc này, họ cho rằng việc tiêu diệt Trường Nghĩa chỉ là chuyện tầm thường, thậm chí còn bỏ qua những bài phát biểu động viên người mình trước đó. Hai người đều như vậy, đám em trai phía dưới càng thoải mái hơn, vừa nói cười vừa lái xe về phía trụ sở của Trường Nghĩa. Long, Đặng Tâm Lỗi, thậm chí cả Thế Minh đều cho rằng Trần Bình Thái không bao giờ có thể tưởng tượng được, bị tấn công sẽ bị đánh trả nhanh như vậy, tuy nhiên, ba người bọn họ đã sai. Trần Bình Thái đã nghĩ tới, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng là đằng khác.

Trần Bình Thái bề ngoài trông có vẻ thô lỗ nhưng thực chất lại tỉ mỉ, lanh lợi nhanh nhảu, nếu có thể tấn Bắc Đạo Môn chứng tỏ hắn đã chuẩn bị đầy đủ biện pháp dự phòng.

Trụ sở của Trường Nghĩa không lớn nhưng chắc chắn không nhỏ, nằm gần vùng ngoại ô phía nam HA. Đó là một khu vực công nghiệp rộng lớn hoang vu ít người.

Có An Quốc chỉ dẫn, Long và những người khác không chút lo lắng về đường đi, An Quốc đầu giống như một tấm bản đồ lớn, anh nhớ rõ có kiến ​​trúc ở nơi nào, rồi mỗi chỗ có đặc điểm gì, cộng thêm Trung Vương bí mật hỗ trợ, Long tựa lưng dựa vào ghế ô tô, mỉm cười với Đặng Tâm Lỗi bên cạnh: "Khi chiến tranh bắt đầu, Trần Bình Thái cứ giao cho anh mày." Đặng Tâm Lỗi cười táo bạo, nửa đùa nửa thật: "Ai bắt được thì công của người nấy!"

“Khà khà! Tao cướp người lúc nào cũng rất nhanh!”

Đông Thắng ngồi ở ghế phụ gật đầu: “Em làm chứng!” Cách đây mấy năm, trong lúc mới thành lập Thế Minh Hội, Đông Thắng vẫn còn nhớ rõ sự việc Long đã cướp một lượng lớn người mới.

Đang nói cười thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng phanh gấp đột ngột, sau đó chiếc xe của Long và những người khác đang ngồi đột nhiên dừng lại, những người trong xe loạng choạng lao đao về phía trước, đặc biệt là Đông Thắng dính sát mặt vào cửa sổ, nhăn nhúm thành đống.

“Có chuyện gì đấy?” Long vội vàng ổn định thân thể, mở to mắt nhìn về phía trước.

Nnhìn thấy những ánh đèn sáng quắc phía trước, hàng chục chiếc ô tô đậu bên kia đường, hơn một trăm người đứng dày đặc ở giữa và hai bên đường, mỗi người cầm vũ khí trên tay và đầy sát khí. Long và Đặng Tâm Lỗi đều ngạc nhiên, dường như người của Trường Nghĩa đã chuẩn bị sẵn sàng. anh Longu mày, sau đó hạ quyết tâm: "Nếu đã tới, thì cứ bình tĩnh đợi. Nếu không có phản kháng, thì sớm muộn cũng sẽ chết!"

Vừa nói vừa rút dao rựa ra, nhảy ra khỏi xe hơi. Đặng Tâm Lỗi, Đông Thắng và những người khác cũng lấy vũ khí và xuống xe.

Còn cách đối phương khoảng mười mét, Đặng Tâm Lỗi dừng lại, chĩa con dao trong tay, khinh thường nói: "Ai là thủ lĩnh? Ra đây nói chuyện với tao!"

Vừa dứt lời, một người đàn ông vạm vỡ từ trong đám người đối phương bước ra, cao không quá 1,8 mét, đầu nhím và to như cái xô, đôi mắt báo, khuôn mặt đỏ sậm, nhìn qua rất dũng mãnh. Sau khi người đàn ông bước ra ngoài, cười lớn hai tiếng, chậm rãi từ sau lưng rút ra một con dao lớn, nhìn Long rồi hét lên: “Mày là ai?”

Long nhìn từ trên xuống dưới, âm thầm lắc đầu, không để ý tới hắn: "Tao bảo, để thằng thủ lĩnh của chúng mày ra đây nói chuyện với tao, còn lũ chúng mày không xứng!"

“Vậy sao?” Người đàn ông không tức giận, giơ con dao trong tay lên nói: “Mày cho rằng tao không xứng sao?!" Hắn còn chưa nói xong, đao đã chém mạnh vào đầu Long.

Kỹ năng của người đàn ông này có thể coi là trung bình, nhưng kém hơn rất nhiều so với Long. Anh không hề vội vàng, khi đao của đối phương chỉ cách đầu nửa thước, dễ dàng hất đao ra ngoài, đồng thời chỉ nghe thấy một tiếng keng, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, cánh tay của tên kia bỗng nhiên tê dại như bị điện giật, đau đớn không thể chịu nổi. Long vẻ mặt hung dữ, không dừng lại, tóm lấy cổ tay đang cầm dao của tên kia và Kéo mạnh vào trong tay, tên to lớn vùng vẫy, thân hình mất lực lao người về phía trước. Long lợi dụng tình thế đưa con dao rựa về phía trước, một tiếng “pụp”, mũi dao đâm vào bụng hắn. Sau lưng lộ ra con dao với những màu đỏ và trắng ở mặt sau của con dao. Khóe miệng Long giật giật, hung dữ nói: “Tao đã nói rồi, để thủ lĩnh của mày ra đây gặp tao!"

Người đàn ông vô cùng hối hận, hối hận vì sao mình lại lao ra làm chim thăm dò trước, đáng tiếc hiện tại đã quá muộn. Khuôn mặt của Long trước mặt trở nên mờ ảo, hắn yếu ớt ngã về phía trước, dựa vào người Long, sau đó từ từ trượt xuống, mặt đất dưới chân phủ đầy một vũng máu lớn.

Long trên mặt không có biểu cảm gì, lùi về phía sau hai bước, dời thân thể của nam nhân to lớn sang một bên, lau vết máu trên con dao trên quần áo của đối phương. Trường Nghĩa Bang được coi là một băng nhóm lớn, các thành viên trẻ tuổi vốn đã quen thói kiêu ngạo nhưng nhìn dáng vẻ sát khí của Long vẫn khiến mọi người thầm run sợ.

Đặng Văn Tuyền ngồi trong xe bước ra cũng sợ hãi, một trong những nhân vật đứng đầu bên hắn đã bị người khác một chiêu giết chết, trận chiến này còn có thể tiếp diễn sao? Trước khi trận chiến bắt đầu, hắn đã sợ hãi, nhịn không được hỏi cấp dưới: "Người này là ai? Hắn là Đặng Tâm Lỗi người Bắc Đạo môn?"

Những người phía dưới không biết nhiều về Bắc Đạo Môn, huống chi Long là anh cả sinh ra ở Thế Minh Hội, đều lắc đầu: "Em không chắc chắn. Xét về kỹ năng của tôi, chắc là thế thật?!"

“Một lũ đần độn! Chắc thế là như nào? Đúng là đúng, sai là sai! Lại còn chắc là!”

Đặng Văn Quyền tức giận chửi bới, đang định mở cửa bước xuống xe thì thấy quần áo nhuốm đỏ máu, đôi mắt như dao đang của Long đang tiến lại gần chiếc xe mình đang ngồi. Bàn tay giữ cửa như bị điện giật, hắn rụt người lại, lén lút cúi đầu, thà không ra ngoài còn hơn, ít nhất ở trong xe sẽ an toàn hơn, giả vờ bình tĩnh vẫy tay với người của mình: "Tiến lên, lập tức giết hắn. Trong lúc đang đợi đại ca thì kìm kẹp nó lại."

Hai người đàn ông thầm chửi rủa trong lòng, ngươi không dám thò đầu ra mà còn để chúng ta tranh giành mạng sống sao? ! Chưa kể làm vướng víu đối thủ, nếu không thể bị đánh bại trước khi boss tới thì tốt hơn! Trong lòng bọn họ nghĩ như vậy nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, đều gật đầu đồng ý, mở cửa xe nhảy xuống. Sau khi xuống xe, có mấy người vung đao hô to: “Đại ca sắp tới rồi, không thể để người Bắc Môn chạy trốn. Mau lên!" Chúng giơ dao tấn công Long và những người khác lao tới.

Long vung con dao núi, phát ra âm thanh sắc bén rồi hét lên: “Giết!” Một tiếng gọi là đủ. Các đệ tử của phái Bắc Đạo lần lượt cởi cúc quần áo, có người bứt phăng không cần mặc áo. Hơn hai trăm người trong nháy mắt chiến đấu tại một chỗ, kiếm lóe lên, tiếng hét giết chóc có thể nghe rõ ràng ở cách đó hàng trăm mét. Nếu thỉnh thoảng có ô tô đi trên đường thì phải dừng lại đi đường vòng càng sớm càng tốt để tránh gặp rắc rối. Có người thì vội vàng gọi cảnh sát.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.