Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc hẹn ngẫu hứng

Tiểu thuyết gốc · 2733 chữ

Người đàn ông trung niên tưởng mình bị bắt cóc nhưng không ngờ trong xe lại có người. Anh ta nhìn Thế Minh từ trên xuống dưới, thấy đối phương giống một cậu học sinh, nghi hoặc nói: “Người muốn tìm tôi chắc không phải là cậu nhỉ?”

"Tại sao không?" Thế Minh mỉm cười và nói: "Tôi quên giới thiệu bản thân mình. Tôi tên là Lê Thế Minh."

Cây to bóng cả, người có tiếng có danh. Người đàn ông trung niên sửng sốt trong giây lát, sau đó sắc mặt đờ đẫn, như thể trong phút chốc đã già đi năm sáu tuổi, một lúc sau mới yếu ớt nói: “À! Tôi hiểu rồi, anh Minh tìm tôi nhất định phải có chuyện gì nhỉ?"

"Ừ! Đúng là có chuyện."

"Nếu đã đích thân đến gặp chắc là có chuyện lớn."

Thế Minh ngẩng đầu cười nói: “Nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.”

“Ờm?” Người đàn ông trung niên ngạc nhiên nói: “Chuyện gì?”

Thế Minh nheo mắt lại, bình tĩnh nói: "Tôi muốn một con mắt của anh."

Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia hoảng sợ, anh ta đã nghe nói thân phận của Thế Minh đã lâu, cũng biết thủ đoạn cay độc của cậu ta: “Tôi bây giờ đã chớm tuổi già rồi, nếu mất đi đôi mắt sẽ rất bất tiện. Anh Minh thật biết đùa!”

Thế Minh sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói: "Tôi không đùa, hiện tại tôi đang nói rất nghiêm túc."

Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, nhìn Long và Phạm Cường trước mặt, một lúc lâu sau, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Bây giờ tôi đang ở trong tay anh Minh, tôi còn có thể kháng cự sao?"

Thế Minh lắc đầu cười nói: “Thứ tôi muốn không phải là đôi mắt như anh nghĩ.”

"Thế là cái gì?" Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi muốn anh mắt nhắm mắt mở trong phạm vi thuộc thẩm quyền của anh.”

“À! Ra là vậy! Lúc này người đàn ông trung niên mới hiểu mục đích của Thế Minh, nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại trở nên căng thẳng, thậm chí còn lo lắng hơn trước. Những gì Thế Minh nói khiến anh ta xấu hổ hơn cả việc xin một con mắt.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh lắc đầu: “Tôi là cảnh sát.”

"Tôi biết." Thế Minh đưa tay vào trong ngực anh ta, khiến người đàn ông trung niên giật mình, nhưng cậu chỉ rút một điếu thuốc trong tay ra và châm lửa, mọi người đều hiểu, nói thẳng: "Đương nhiên là tôi cũng không thể làm khó anh. Nếu xảy ra chuyện gì lớn, tôi sẽ cho anh một lời giải thích."

Người đàn ông trung niên vẫn lắc đầu: “Tôi không thể chịu đựng được người khác làm việc phi pháp dưới quyền của tôi.”

Thế Minh gật đầu, nhếch khóe miệng hỏi: “Vậy anh có thể chịu đựng được mình sống trong tháng ngày sợ hãi không? Hôm nay, ngày mai và ngày mốt, ta có thể mời anh đến đây. Khi người ta lớn tuổi, luôn tìm nơi để tận hưởng tuổi già!”

Người đàn ông trung niên cay đắng thở dài, đối phương đã tìm đến mình, nhưng anh ta không lên tiếng.

"Ngay cả khi không nghĩ đến bản thân thì cũng nên nghĩ đến các con ở nhà. Tuy tôi không thích lôi kéo người khác vào, nhưng bị ép đến bước đường cùng, tôi phải làm đến bước này."

"Là bạn hay đối thủ chỉ là một từ thôi. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng, mặc dù tôi ngưỡng mộ sự chính trực của anh, nhưng một người không thể thay đổi một cỗ máy hay môi trường hiện tại. Nếu anh chết, cục trưởng nhiệm kì tiếp theo có thể sẽ rất vui mừng khi làm việc với tôi. Nên là, anh cứ tự suy nghĩ cho kĩ."

Thế Minh dừng một chút, cho đối phương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đúng rồi, đối với ta thời gian rất quan trọng, ngươi chỉ có mười phút."

Người đàn ông trung niên cúi đầu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, anh ta bàng hoàng đến mức không ngờ thế giới ngầm lại hoành hành như vậy, anh ta tức giận vì dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài thỏa hiệp.

Có thể thấy tâm lí của anh cực kỳ phức tạp. Mười phút trôi qua rất nhanh, Thế Minh đẩy cửa xe nói: "Mặc kệ anh quyết định thế nào, hiện tại đã đến giờ rồi, anh có thể xuống xe về nhà."

Người đàn ông trung niên không nhúc nhích, trong lòng như biển bão cuốn đi, sóng cuồn cuộn, hồi lâu lẩm bẩm: “Nếu tôi làm như lời anh nói, nếu tôi thật sự nhắm mắt làm ngơ, tôi sẽ có lợi ích gì?”

"Anh muốn gì được đấy!" Thế Minh cười nói: "Tôi đã nói, nhất định sẽ làm."

“Tôi hiểu rồi.” Người đàn ông trung niên xuống xe, đưa tay ra nói: “Anh Minh, hoan nghênh anh đến nhà tôi, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng hơn.”

Thế Minh khẽ mỉm cười, xuống xe , gật đầu cười nói: "Vậy làm phiền cục trưởng Công rồi."

Cậu quay người ra hiệu cho Long và Phạm Cường ở dưới, còn cậu đi theo người đàn ông trung niên lên lầu.

Không ai biết cậu đã nói chuyện gì với người đàn ông trung niên, Long và Phạm Cường đợi trong xe gần hai tiếng đồng hồ, Thế Minh mới mỉm cười bước ra ngoài. Nhìn vẻ mặt của cậu, hai người đều có vẻ tự tin, Long không khỏi xác nhận: “Anh Minh, xong chưa?”

“Ừ!” Thế Minh nhẹ nhàng đồng ý.

Long chế nhạo: "Đơn giản như vậy, cứ tưởng quan chức HA sẽ khó đối phó!" Thế Minh nói: "Quạ trên đời đen, nhưng quạ ở HA lại nhát gan thận trọng, cho nên không thể tin vào những thời điểm quan trọng."

"Ha ha! Chỉ cần nó nuốt tiền của chúng ta, anh còn sợ nó không làm?!"

"Đáng tiếc nó không có đòi tiền của chúng ta." Thế Minh lắc đầu.

"Cái gì?" Long mở to mắt, kinh ngạc nói: "Nó không có đòi tiền của chúng ta? Vậy có giúp chúng ta không?"

“Em nói rồi, người HA nhát gan, không phải là không muốn, mà là không dám đòi, để hắn dần dần quen đi, hối lộ cũng giống như dùng ma túy, chỉ có không lần hoặc vô số lần." Thế Minh trong mắt lóe lên, tự tin nói.

Long thở dài một hơi, ngẩng đầu nói đùa: “Xem ra chúng ta sắp đào tạo thêm một quan tham nhũng cho đất nước.”

Khi trở lại khách sạn thì trời đã tối, Thế Minh kiểm tra một vòng và không phát hiện ra điều gì bất thường liền trở về căn phòng nhỏ của mình trong quán bar Thiên Ý. Ngồi còn chưa thấy ấm mông thì có tiếng gõ cửa, Thế Minh đang không biết là ai đến, đứng dậy mở cửa thì thấy Hương Giang.

Cô mặc bộ thường phục màu be, tóc buộc đuôi ngựa, mặt trang điểm nhẹ, tăng thêm vẻ trong sáng, so với vẻ ngoài thường ngày, cô trông trẻ ra vài tuổi, tràn đầy sinh lực và năng lượng. Ngay cả Thế Minh cũng không khỏi ngẩn ngơ trong hai giây và thành thật nói: “Anh thấy em không trang điểm xinh hơn.”

"Cám ơn!" Hương Giang nhàn nhạt mỉm cười: "Đây là lời nói hay nhất hôm nay tôi nghe được."

"Có vẻ như em chưa bao giờ nghe thấy tôi nói lời hay nhỉ?!"

Hương Giang vẻ mặt cố ý ngơ ngác, nghiêm túc nói: "Hoá ra anh bây giờ mới biết!"

Về khoản ăn nói, Thế Minh không bằng cô, cậu lắc đầu cười: “Em tìm tôi có việc gì?”

"Thế không có việc gì thì không đến gặp anh được à?" Hương Giang chớp chớp đôi mắt to nói.

Thế Minh nhún vai, cười nói: "Tôi luôn cho rằng ngủ là chuyện lớn, nếu như không có chuyện gì cần thiết, tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian này."

"Nhìn qua là biết rồi. Còn trẻ đã ham m ngủ. Về già thì làm gì?"

Thế Minh nghiêm túc gãi đầu, suy nghĩ một lát: "Chưa nghĩ xa như vậy."

Hương Giang nhìn cậu thật sâu, nói thẳng: “Cảnh đêm HA rất đẹp, có đi thưởng ngoạn không?”

Thế Minh nói: "Có nghe nói qua, nhưng chưa đi."

"Chỉ nghe nói mà chưa đi thì làm sao biết được vẻ đẹp của nó. Giờ đi mua sắm với em nhé."

Thế Minh nhìn xuống đồng hồ, đã gần chín giờ tối, cậu muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Hương Giang, thầm thở dài, sức hấp dẫn của người phụ nữ xinh đẹp khiến đàn ông khó quyết định: “Được rồi, đợi tôi đi thay quần áo."

Năm phút sau, Thế Minh ra khỏi phòng. Hương Giang tưởng rằng anh sẽ thay trang phục, nhưng cô không ngờ anh mặc một bộ quần áo giống hệt bộ vest vừa nãy, khác mỗi màu. Cô bỗng cảm thấy buồn cười: “Anh có vẻ rất thích mặc vest. Ngày nay người trẻ ai còn mặc những bộ đồ như vậy?”

Thế Minh nói: “Như thế này càng đẹp trai.”

"Ồ, bây giờ tôi thấy rồi."

Cảnh đêm của HA rất đẹp, Thế Minh đã nghe nói từ lâu. Trên sông nước thường xuất hiện các tàu chở dầu, thi thoảng là các tàu khai thác, được trang trí bằng đèn neon nhiều màu, phản chiếu mặt sông với nhiều đa màu sắc khác nhau. Nhìn sang bên kia sông, những tòa nhà cao sừng sững, những vì sao điểm xuyết, sự thịnh vượng của hiện đại và xinh đẹp của thiên nhiên khiến người ta có cảm giác hư ảo.

"Thật đẹp!" Hương Giang đứng ở bên bờ sông, trong mắt có một tầng sương mù, tựa hồ đang nói với Thế Minh nhưng cũng như tâm sự với chính mình, cô thở dài.

"Nó rất đẹp, nhưng nó chỉ là một sa mạc hư ảo."

"Sao anh lại nói như vậy?" Hương Giang nhịn không được hỏi, không hiểu ý anh là gì. Thế Minh cười nhẹ: “Đối với ta nơi nào cũng giống nhau, ban đầu còn xa lạ, có cảm giác xa xôi, ngoài tầm với. Nhưng sau khi ta chinh phục xong, lại trở nên vô nghĩa.”

Hương Giang bối rối, không hiểu Thế Minh nói có ý gì, và cô càng không hiểu cậu người thế nào: "Trong lòng anh không có gì quan trọng hơn việc tranh giành địa bàn hay sao?"

"Mỗi người đều có lý tưởng của riêng để phấn đấu, tôi cũng không ngoại lệ."

Hương Giang nhìn cậu một hồi, trầm giọng nói: “Xem ra lý tưởng của anh khác với người khác, hoặc là tham vọng lớn hơn người khác rất nhiều.”

"Có thể!" Thế Minh cười nói: "Lí do em gọi tôi ra ngoài chỉ để nói những lời này sao?"

"Còn gì nữa?" Hương Giang không hề suy nghĩ buột miệng nói: "Tôi dẫn anh đến một nơi thú vị."

Địa điểm thú vị mà cô đề cập đến là một khu dân cư phức hợp đang xây dựng dở dang và việc xây dựng bị đình chỉ không rõ lý do. Vị trí tương đối xa và không có nhiều người sống gần đó. Bên cạnh khu dân cư có một đại lộ thẳng tắp mới được xây dựng, có thể là chuẩn bị riêng cho dự án này, nhưng thật không may, dự án đã bị dừng lại và đại lộ này đã bị bỏ hoang. Có lẽ nơi đây đã trở thành thiên đường đối với một số người.

Đã gần mười một giờ, Hương Giang dẫn Thế Minh lái xe một mạch tới đây, trên đường người đi bộ rất ít, chỉ có tiếng ô tô lăn bánh, nam nữ tụ tập mấy chục người. Sau khi xuống xe, Thế Minh nghi hoặc nhìn Hương Giang, cô cười ngọt ngào nói: "Đừng hỏi, nhìn một hồi sẽ biết."

Nhìn thấy trong đám đông có hai chiếc mô tô, hai người lái, một áo đỏ một áo trắng, xung quanh có rất nhiều người cầm tiền, la hét ầm ĩ và huýt sáo cổ vũ hai người họ. Bên đường phía trước, một người giơ chai rượu rỗng lên, lớn tiếng kêu người khác giải tán, “cạch một tiếng!”, chai rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, người lái xe đỏ trắng đột nhiên nhả côn. Hai chiếc xe máy bánh trước đột nhiên bay lên, như hai mũi tên bắn lướt trên đường, tiếng rít côn vèo vèo.

Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Thế Minh vừa mới xuống xe cũng phải hít sâu một hơi choáng váng. Chỉ trong chớp mắt, hai chiếc xe máy đã đi tới cuối đường. Phía trước có người hét lớn: “Đỏ thắng!” Đám người tụ tập lập tức sôi trào, có người vui mừng, có người chửi bới.

Khi Thế Minh nhìn thấy điều này, cậu hiểu rằng những người này đang chơi cơ bạc bằng mô tô. Anh quay sang Hương Giang hỏi: “Em có thường xuyên tới đây không?”

Hương Giang vuốt tóc tự nhiên, có lẽ có chút ấm áp, cô cởi cúc váy, lộ ra chiếc áo thun trắng bó sát bên trong, lớp áo mỏng không che nổi phần lồi lõm bên trong, lúc này Hương Giang đã trưởng thành, hoang dã hơn một chút. Cô nói sâu sắc: “Thỉnh thoảng chỉ có mình tôi thôi! Ở lâu trong một xã hội đầy mưu mô, bóc lột lẫn nhau rất dễ mệt mỏi, nhưng ở đây có thể tìm thấy sức sống, niềm đam mê và hứng thú. Trông anh vô hồn nên tôi đưa anh đến đây để xem. Hy vọng anh cũng tìm thấy cảm giác giống như tôi.”

Nghe xong lời này, trong lòng Thế Minh dấy lên một làn sóng cảm xúc, lời nói của cô khiến anh có chút cảm động, bất kể ý định ban đầu của cô là gì.

Trên thực tế, Hương Giang không hiểu Thế Minh, cậu ấy là loại người không thể hiện những suy nghĩ nội tâm thực sự của mình, không bao giờ thiếu đam mê, và khi niềm đam mê của anh ấy bộc phát, nó có thể làm tan chảy mọi thứ trên thế giới. Lúc này mọi người cũng chú ý tới dung mạo của hai người, Thế Minh thì rất bình thường, nhưng còn Hương Giang, tất cả đều kinh ngạc, dù sao ở đây mỹ nữ như cô là hiếm có.

Một thanh niên tóc vàng khoảng hai mươi tuổi đi tới, mỉm cười nhìn Thế Minh, cười với Hương Giang: "Chị Giang, đã lâu không gặp, dạo này chị bận việc gì vậy?"

Hương Giang trả lời: "Còn bận việc gì nữa? Việc kinh doanh chứ việc gì."

Chàng trai liếc nhìn Thế Minh: "Chị Giang, em chưa bao giờ thấy chị mang ai đến đây. Anh trai này là...?"

"Anh này..." Hương Giang giả vờ thần bí nói: "Là ngươi không thể đắc tội."

Thanh niên gãi đầu, đang định đưa tay chào Thế Minh thì phía sau truyền đến một giọng nói chửi rủa: "Mẹ kiếp, thằng Hoàng Mậu, mày tìm thằng nào đến. Nó thắng bảy ván liên tiếp, mày gian lận phải không."

Thế Minh nhìn lên và thấy sáu thanh niên trông giống như những tên xã hội đen bước ra khỏi đám đông, đi thẳng về phía chàng trai trẻ.

Chàng trai quay đầu lại, trợn mắt nhìn những người đó, nói hehe: “Tiến Lực, mày thua thì cứ nói thua. Chỉ chứng tỏ người chúng mày mời không ra gì thôi. Mà có bao nhiêu người đứng ở đây như này, tao có thể làm gì được?!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.