Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập viện có điềm

Tiểu thuyết gốc · 2648 chữ

“Anh…” Ngọc Đan còn chưa kịp nói thêm gì thì Thế Minh đã như một tia sét nhanh chóng đánh vào bụng dưới của cô.

“A!" Ngọc Đan hét thất thanh một tiếng, bụng dưới tê dại, toàn bộ sức lực đột nhiên bị hút cạn, phút chốc ngã xuống, đổ thẳng vào ngực Thế Minh. Thế Minh vòng cánh tay qua người cô, nhấc cả người cô lên bằng một cánh tay trái, dùng năm ngón tay siết chặt xách thắt lưng Ngọc Đan, Ngọc Đan như một con chim sẻ lơ lửng trong không trung được đưa đi. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, vừa rồi Ngọc Đan còn phừng phừng định thể hiện sức mạnh, mà bây giờ lại trở thành đồ chơi của người khác.

Những người cô mang theo nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt đứng đơ tại chỗ, một trong những tên đầu sỏ là người đầu tiên hiểu ra, liền hét lên: "Cứu tiểu thư Ngọc Đan!"

Tất cả đều bàng hoàng, chộp lấy vũ khí và chuẩn bị đi ứng cứu. Thế Minh nhặt thanh kiếm của Ngọc Đan, quay lại và đối mặt với hàng chục người đàn ông, khuôn mặt cậu vẫn bình tĩnh, nhẹ lắc đầu, sau đó dần nhấc Ngọc Đan lên và lấy lưng dao vỗ nhẹ vào đầu cô. Ý tứ rất rõ ràng, nếu chúng mày tiến thêm một bước nữa, tính mạng tiểu thư chúng mày có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ngọc Đan kiệt sức và choáng nhưng vẫn còn tỉnh táo, bị Thế Minh nhấc bẫng lên không trung như thế này, mặt đỏ ửng như máu, đôi mắt hình quả hạnh mở to nói: “Anh định làm gì tôi?"

Thế Minh cúi đầu nhìn cô, không nói gì. Cậu không cử động, thuộc hạ của Ngọc Đan cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Long, Đặng Tâm Lỗi và thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, họ vẫn không hiểu Thế Minh định làm gì. Hai bên giằng co, không tiến cũng không rút. Thời gian trôi qua, Ngọc Đan đang ở thế lơ lửng, cô bị ép bế, cảm thấy lồng ngực khó thở, căng cứng, mặt đỏ bừng thiếu oxy, ngẩng đầu nhìn Thế Minh, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, đang đứng đó run rẩy.

Trung Vương thấy Thế Minh có chuyện không ổn liền chạy tới, quan tâm hỏi: “Anh Minh, anh không sao chứ?”

Trước đây cậu mấy lần do hạ đường huyết mà hôn mê. Còn Trung Vương sợ mình bỏ sót điều gì, hoảng sợ chạy tới hỏi. Thế Minh miễn cưỡng nở nụ cười, chậm rãi lắc đầu, ngón tay buông ra, “bịch” một tiếng, Ngọc Đan mất trọng lượng rơi xuống đất. Lúc này Thế Minh không mở nổi mắt, cậu vừa sử dụng chiêu thức di chuyển thần tốc của Trần Đức Thanh dễ dàng né tránh thanh kiếm của Ngọc Đan, mặc dù cô bị hạ gục chỉ bằng một cú đấm, nhưng bản thân cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng, toàn thân bị hút cạn sức, không thể đứng vững. Lúc này nhìn thấy Trung Vương, tinh thần cậu thả lỏng, thân thể căng cứng cuối cùng tìm được chỗ dựa, không thể cố gắng gồng mình chịu đựng, tầm mắt tối sầm, ngã xuống đất. Cũng may phía dưới có Ngọc Đan, Thế Minh ngã lên người cô.

"Thật xin lỗi..." Cảm nhận được dưới thân mềm mại, Thế Minh nhẹ giọng nói, sau đó không biết chuyện gì nữa. Cậu vô cớ xin lỗi, Ngọc Đan ngơ ngác, nhìn Thế Minh nằm trên người mình, nhất thời ngây ra.

Đây là lần đầu tiên cô quan sát kỹ như vậy, cô chợt phát hiện Thế Minh rất “đẹp”. Làn da trắng nõn của anh không vệt máu, trông rất thanh tú, không giống như làn da thô ráp của những người đàn ông mà cô biết, đôi mắt đỏ lẹm của anh nhắm chặt, thấy rõ lông mi mỏng và dài. Ngay khi cô đang mơ màng nhìn kỹ khuôn mặt của Thế Minh, Trung Vương đã bế Thế Minh, cúi đầu xin lỗi và nói với Ngọc Đan: "Tôi xin lỗi, mặc dù tôi rất muốn cô “ngắm nghía” một lúc nữa, nhưng bây giờ anh Minh phải đến bệnh viện."

Ngọc Đan nghe xong, khuôn mặt mỹ miều đỏ ửng, vội vàng đứng dậy, má phương phất màu đỏ đào, xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố, vỗ nhẹ bụi đất trên người, cô cố giấu vẻ ngại ngùng và giật mình đến thất thần.

“Tôi phải nhắc nhở cô Ngọc Đan, nhà Nguyễn quả thực là một gia tộc quyền lực ở HN. Nói trắng ra, so với Đạo Môn, hai bên khác nhau một trời một vực, lần sau gặp nhau, tôi không muốn gặp hoàn cảnh như này. Đơn giản là không ai rút kiếm chĩa vào người anh Minh mà giờ vẫn sống sót.”

Trung Vương vừa bước đi vừa nghiêm túc nói, cái lạnh lùng trong câu từ toát lên khiến bất kì ai nghe cũng hiểu.

Khi Ngọc Đan hồi phục tâm thái trở lại bình thường, Trung Vương, Long và những người khác đã bế Thế Minh lên xe và nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Đặng Tâm Lỗi không đi theo mà ở lại trông nhà, nhìn Ngọc Đan và đám người phía sau cô, nghĩ đến anh Minh vì bọn họ mà ngất đi, anh cũng không hề tức giận, thậm chí giọng điệu cũng rất lạnh lùng, rồi rất lịch sự như thường lệ: "Cô Ngọc Đan, bây giờ cô hài lòng chưa?!"

Ngọc Đan thấy có hơi khó chịu, bối rối không nói thêm, quay người dẫn những người khác về không dám ừ hứ một lời. Ngọc Đan tò mò, xét về kỹ năng di chuyển của Thế Minh, anh ta chắc chắn là một người có công phu phi thường, tại sao anh ta lại ngất xỉu vô cớ? Chẳng lẽ là bị thương? Nhưng điều đó không có lí, kỹ năng của anh ta đã là vô song, cùng nhóm cao thủ sát cánh, ai dám làm hại được?! Cô không hiểu, ngồi trong xe, Ngọc Đan cau mày, thậm chí cô còn không nhận ra bản thân mình đang dần quan tâm đến Thế Minh.

Khi Thế Minh tỉnh lại thì trời đã tối, cậu không lập tức mở mắt mà chỉ im lặng nhắm mắt hồi tưởng. Sau một quyền đánh ngã Ngọc Đan, sau đó cậu ngất đi, đầu óc đầy ắp những suy nghĩ hỗn độn, âm ỉ đau nhức. Ông trời đối xử rất công bằng, nếu ban cho bạn một thứ tốt đẹp thì sẽ đòi lại một thứ tương đương khác.

Thế Minh có một trí tuệ phi thường, nhưng không phải là một cơ thể phi thường. Hai mươi tư giờ một ngày tất bật với hàng núi công việc, Thế Minh thường xuyên cảm thấy thời gian không đủ, tinh thần không được nghỉ ngơi, cơ thể thì quá tải rồi.

Lúc này, một mùi hương ngọt ngào quyến rũ xộc vào mũi, khi cậu mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt vừa xinh đẹp lại có chút lạnh lùng. Thế Minh sau khi nhìn rõ liền cười, chính là Huệ Mẫn đứng bên cạnh, còn có Long, Nguyễn Hoàng An đám người ở hai bên trái phải, trên mặt bọn họ đều tràn đầy lo lắng, khi nhìn thấy cậu tỉnh lại, Tất cả mọi người vây quanh hỏi: “Anh Minh, anh sao rồi? Anh cảm thấy thế nào?”

Thế Minh lắc đầu, cổ họng có hơi khô, lẩm bẩm hồi lâu mới ép ra vài chữ: “Có hơi khát nước.”

Đông Thắng vội vàng rót ly nước đưa tới. Thế Minh uống một ngụm nước, cảm thấy sảng khoái, nhìn xung quanh, có chút mơ hồ không biết chuyện gì: “Anh đang ở bệnh viện sao?”

"Haiz!" Long thở dài một hơi: "Đúng vậy! Anh Minh, em bị anh dọa sợ chết khiếp mất, anh đừng lúc nào cũng tự dưng hôn mê, bọn em chịu không nổi."

Thế Minh chỉ có thể cười khổ: “Anh ngủ bao lâu rồi?”

Đông Thắng nhìn đồng hồ, nói: “Đã gần mười tiếng rồi.”

"Chết tiệt!" Thế Minh chửi rủa, thở dài một hơi, xoay người ngồi dậy, vừa động đậy liền phát hiện cổ tay mình có một cây kim đang cắm, cậu tùy tiện rút ra, chuẩn bị xuống giường. Long và Huệ Mẫn vội vàng ngăn cản. Long lo lắng nói: "Anh Minh, anh định làm gì?"

Thế Minh lo lắng nói: "Mười tiếng, có biết bao chuyện có thể xảy ra. Nếu Vũ Việt Hùng biết anh nhập viện, mười tiếng là đủ để nó xử lý hết thảy."

Long lắc đầu, nhẹ nhõm nói: “Anh Minh đừng lo lắng, anh Lỗi đang ở nhà trông coi, vừa gọi điện tới, mọi việc đều êm xuôi, trời yên biển lặng.”

"Trời yên biển lặng? Làm sao có chuyện như vậy?!"

Thế Minh vẫn lo lắng: "Nếu mày là Vũ Việt Hùng, biết anh nhập viện mà vẫn bình tĩnh sao? Mày có chịu buông tha cơ hội giời ban như vậy không?"

Long chớp mắt, mặc dù lo lắng cho sức khỏe của Thế Minh nhưng cũng không thể phản bác lời nói của hắn. Huệ Mẫn bình tĩnh nói: “Có An Quốc ở bên lo khoản tin tức, một khi Nam Đạo Môn có chuyện gì, nó ấy đương nhiên sẽ truyền tin tới.”

“Em sợ.” Thế Minh vừa xỏ giày vừa nói, “Một khi Vũ Việt Hùng bắt đầu, nó sẽ không cho chúng ta có cơ hội đưa tin.” Nhìn thấy Thế Minh ăn mặc chỉnh tề, Long lo lắng nói: “Nhưng Minh, bệnh của em..."

Thế Minh nheo mắt cười: “Em tự khắc hiểu rõ nhất sức khoẻ của mình.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Long hỏi: "Minh, giờ đi đâu? Trở lại nhà xưởng?" Suy nghĩ một lúc, Thế Minh gật đầu nói: "Được, chúng ta quay lại."

Trên xe, Long còn gọi riêng cho Đặng Tâm Lỗi để hỏi tình hình thế nào. Anh chỉ bình tĩnh trả lời: Không bão to sóng lớn, mọi thứ đều ổn. Thế Minh, người ngồi ở ghế sau, nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

Đường đi gập ghềnh, càng đến gần nhà xưởng, khung cảnh xung quanh càng hoang vắng, không một bóng người, để có thể tìm được một nơi như thế này giữa một thành phố sầm uất như HA, Thế Minh phải khâm phục khả năng “tìm hang cùng ngõ tận” của Đặng Tâm Lỗi, chẳng trách anh và Vũ Việt Hùng có thể đối phó nhau lâu như vậy. Nhưng lần trước mời Vũ Việt Hùng, nơi này đã bị bại lộ, nơi an toàn nhất cũng trở thành chỗ nguy hiểm nhất. Con đường vốn bằng phẳng nhưng bị bỏ quên lâu ngày đã trở nên gập ghềnh.

Thế Minh và những người khác đi ba chiếc xe, Long, Phạm Cường và Trung Vương ngồi ở xe giữa. Đang đi, xe phía trước chầm chậm dừng, khi tiếng cửa xe vang lên, Đông Thắng chạy ra ngoài, Thế Minh cau mày, kéo cửa sổ xuống hỏi: "Đông Thắng, sao vậy?"

“Anh Minh, phía trước có người chặn đường.” Thế Minh trong lòng hơi chấn động, trời nhanh chóng tối sầm!

Bước ra khỏi xe, nhìn xung quanh, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy phía trước có ánh đèn nhấp nháy, nhìn kỹ hơn, thấy ít nhất hai mươi chiếc ô tô lớn nhỏ khác nhau đang đậu trên đường.

"Anh Minh...?" Trung Vương đám người cũng xuống xe, cảnh giác nói: "Không biết đối phương là ai, có bao nhiêu người. Chúng ta..."

Thế Minh xua tay, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nơi này cách anh Lỗi không đến mười phút, bất luận chúng nó là ai, cũng không có gì sợ. Đi thôi!"

Long gật đầu, gọi điện cho Đặng Tâm Lỗi, báo anh dẫn người tới hỗ trợ, đồng thời đi theo Thế Minh lên xe. Xe giảm tốc độ, từ từ tiến về phía trước, một lúc sau, hai bên dần đến gần, từ trong xe, đường đi đã bị xe đối phương chặn hoàn toàn, có tầm ba mươi bốn mươi đứng dàn hàng.

Người phía trước khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trắng như ngọc, ngũ quan thanh tú, trong tay là một con dao tấm thép rộng ba ngón tay và hơn ba thước đang gõ nhẹ vào mặt xe, tạo ra âm thanh “ken két” sắc nét.

Cửa xe vừa mở ra, Thế Minh bước ra ngoài, nhìn chung quanh, lén kiểm tra số người đối diện, cuối cùng ánh mắt nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, mỉm cười hỏi: “Trời tối, đêm giá, gió lộng, nhiều người thế này không ở nhà ngủ, sao ở ngoài đường cản đường chặn lối là có ý gì?"

Thanh niên áo trắng dựa vào xe, không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Giết.”

"Haha!" Thế Minh cười khà khà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, giễu cợt: "Trên thế giới luôn có rất nhiều người đánh giá quá cao năng lực của mình."

Thanh niên áo trắng hai mắt lóe lên, chậm rãi ngẩng đầu, tức giận hướng về phía Thế Minh, lạnh lùng nói: "Thật sao? Không thử thì làm sao biết được ai đang đánh giá quá cao năng lực của mình?!”

"Mày không xứng!" Nguyễn Hoàng An bước tới, từ trên xuống dưới nhìn thanh niên áo trắng, nhìn đôi mày cong cong, đôi mắt to, môi đỏ răng trắng, trong lòng hắn động động, liền nghĩ tới một người Châu Đình, Nam Đạo! Anh cố ý hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ẻo lả, gay một thể, còn ra vẻ cái đéo gì!"

Sắc mặt của thanh niên áo trắng đột nhiên thay đổi, hắn ghét nhất trong đời bị người ta gọi mình là kẻ yếu đuối. Lúc này Nguyễn Hoàng An mới nhận ra vẻ mặt căm thù trên khuôn mặt ấy, còn anh thì với vẻ mặt ngạo mạn, một trận hỏa hoạn bỗng dâng lên trong lòng chàng trai mặc áo trắng, trong đáy mắt như sắp nổ tung. Đôi mắt hắn đỏ hoe, chậm rãi đi về phía trước, không nói một lời, vung tay đâm. Con dao trong tay hắn ít nhất nặng tới mười cân, khi bổ làm đôi từ trên xuống, lực của con dao lên tới hơn trăm cân.

May mắn thay, Nguyễn Hoàng An đã chuẩn bị tốt, không hề hoảng sợ, nhảy ra xa hơn một mét, ra khỏi phạm vi tấn công của đối phương, cùng lúc đó, con đao nước S đã xuất hiện trên tay hắn. Hắn cười lớn, đắc ý nói: "Tao từ trước đến nay không giết ma hồn vô danh. Thằng ái nam ái nữ của Nam Đạo Môn kia, báo cho tao một cái tên nghe xem sao!”

“Mày đi chết đi!” Thanh niên mặc áo trắng hoàn toàn không để ý, cầm dao lên, dùng dao đâm vào bộ phận trọng yếu của Nguyễn Hoàng An.

"Sượt" trải qua ba lần chạm trán, Nguyễn Hoàng An nhặt lên một góc quần áo, lần này anh không dám khinh thường, ngậm miệng, bình tĩnh, toàn lực cùng đối thủ chiến đấu. Hai bên đấu kiếm đấu kiếm và nắm đấm, chiến đấu quyết liệt và tiếng kêu leng keng ầm ĩ. Chỉ trong vòng vài phút, cả hai người đều đổ mồ hôi và thở dốc.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.